Cả hai lặng lẽ bước đi, không cần nói thêm lời nào, bởi cảm xúc giữa họ đã quá rõ ràng. Hiểu Tâm cảm nhận từng bước chân của Mộ Hàn bên cạnh mình, lòng cô dường như nhẹ bẫng, như bay bổng giữa trời đêm tĩnh lặng.
Khi họ đến trước cửa nhà Hiểu Tâm, Mộ Hàn dừng lại, ánh mắt vẫn dõi theo cô một cách trìu mến. “Tới nhà rồi, cô vào đi” cậu nói, giọng nói đầy sự quan tâm.
Hiểu Tâm mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng. “Cậu cũng về đi, Mộ Hàn,” cô đáp lại, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.
Mộ Hàn chờ cho đến khi Hiểu Tâm vào nhà an toàn rồi mới quay lưng bước đi. Nhưng chưa đầy vài bước, cậu đã nghe tiếng gọi từ phía sau.
“Mộ Hàn!” Hiểu Tâm đứng ở cửa, nhìn cậu với đôi mắt đầy tình cảm. “Cảm ơn cậu… vì tất cả.”
Mộ Hàn quay lại, nụ cười tỏa nắng trên môi. “Không có gì, cô ngủ ngon.”
Sau khi đóng cửa, Hiểu Tâm tựa lưng vào cánh cửa, cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nụ hôn của Mộ Hàn vẫn còn in hằn trong tâm trí cô, khiến cô bồi hồi và xao xuyến.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại. Nhưng càng cố gắng, trái tim cô lại càng đập nhanh hơn.
Hiểu Tâm biết rằng mình đã yêu Mộ Hàn. Cậu đã mang đến cho cô những cảm xúc mới mẻ, những cảm xúc mà cô chưa từng trải nghiệm qua trước đây.
Cô muốn được ở bên cạnh Mộ Hàn, muốn được cùng cậu chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Nhưng cô cũng e dè, lo lắng rằng khoảng cách về địa vị và tuổi tác của cô và Mộ Hàn quá lớn.
Mộ Hàn là con trai của một gia đình giàu có và quyền lực, còn cô chỉ là một cô gái bình thường. Cô sợ rằng gia đình Mộ Hàn sẽ không chấp nhận mối quan hệ của họ, và Mộ Hàn sẽ phải chịu nhiều áp lực.
Hiểu Tâm không muốn làm Mộ Hàn buồn, không muốn khiến cậu phải lựa chọn giữa tình yêu và gia đình.
Nhưng cô cũng không thể kìm nén được tình cảm của mình. Cô yêu Mộ Hàn và muốn được ở bên cạnh cậu.
Hiểu Tâm mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm tĩnh lặng, lấp lánh bởi những vì sao. Cô hít thở sâu một lần nữa, như muốn thu hết dũng khí để đối mặt với những cảm xúc và suy nghĩ đang giằng xé trong lòng. Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, Hiểu Tâm nhận ra rằng tình yêu không thể bị ngăn cản bởi những rào cản vô hình như địa vị hay tuổi tác.
Hiểu Tâm đứng trong căn phòng tối, ánh trăng lờ mờ len lỏi qua cửa sổ hắt lên khuôn mặt cô. Hình ảnh nụ hôn nồng nàn của Mộ Hàn vẫn còn in hằn trong tâm trí, khiến trái tim cô rung động không thôi.
Cả đêm, Hiểu Tâm chìm trong suy nghĩ. Cô trăn trở về tình cảm của mình dành cho Mộ Hàn, về những rào cản vô hình giữa họ, và về tương lai của mối quan hệ này.
Sáng hôm sau, Hiểu Tâm thức dậy với tâm trạng uể oải. Mệt mỏi vì thiếu ngủ, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả.
Cô đến trường với nụ cười rạng rỡ trên môi. Hồ Điệp cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô. Hiểu Tâm thường trầm tính và ít nói, nhưng hôm nay cô lại vui vẻ và hoạt bát hơn hẳn.
Hồ Điệp cười, ánh mắt tò mò không rời khỏi Hiểu Tâm. “Này có chuyện gì vui à, kể tớ nghe đi.”
Hiểu Tâm ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. “Hả, làm gì có, sao cậu lại hỏi vậy?”
Hồ Điệp nheo mắt, trêu chọc. “Trên mặt cậu như ghi 4 chữ ‘Tôi đang rất vui’ đây này.”
Hiểu Tâm không thể giấu nổi nụ cười, nhưng cô vẫn cố gắng lảng tránh. “Thật sự không có gì đâu, Hồ Điệp.”
Hồ Điệp lắc đầu, không dễ dàng bỏ cuộc. “Đừng có mà giấu tớ. Tớ thấy cậu khác hẳn mọi ngày. Thôi nào, kể tớ nghe đi!”
Hiểu Tâm cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. “Bí mật!” cô thì thầm, “Tớ sẽ kể cho cậu sau.”
Buổi học trôi qua trong không khí rộn ràng của những cuộc trò chuyện, tiếng cười đùa và âm thanh của những quyển sách lật mở. Hiểu Tâm tuy cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng tâm trí cô không ngừng trở lại với hình ảnh của Mộ Hàn. Mỗi khi cô nhớ lại nụ cười tỏa nắng của cậu, trái tim lại rung lên những nhịp đập rộn ràng.
Giờ tan học, Hiểu Tâm thu dọn sách vở vào cặp và chuẩn bị về nhà. Cô bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Mộ Hàn: “Tôi đến đón cô nhé!”
Hiểu Tâm mỉm cười đọc tin nhắn của Mộ Hàn, nhưng niềm vui trong cô nhanh chóng tan biến khi nhớ ra rằng hôm nay cô phải đi làm thêm ở quán thịt nướng. Nụ cười của cô tắt lịm, thay vào đó là sự thất vọng và tiếc nuối.
Hiểu Tâm rất muốn gặp Mộ Hàn, nhưng cô cũng không thể bỏ bê công việc của mình.
Cô nhanh chóng nhắn tin cho Mộ Hàn: “Không cần đâu. Hôm nay tôi phải đi làm thêm.”
Mộ Hàn nhận được tin nhắn từ chối của Hiểu Tâm, nụ cười trên môi cũng dần phai nhạt. Cậu cảm thấy hụt hẫng khi kế hoạch gặp gỡ cô tan học bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, Mộ Hàn vẫn tôn trọng quyết định của Hiểu Tâm. “Được rồi,” cậu nhắn tin
Sau khi thu dọn hết sách vở và ba lô, cậu liền gửi tin nhắn cho Vương Triều và Khương Khải, rủ họ cùng nhau đi ăn. Cả hai bọn họ đều rất ngạc nhiên, nhưng vì câu nói: “Tôi bao” của Mộ Hàn mà cả hai đã đồng ý.
Ra khỏi cổng trường, Vương Triều liền hỏi cậu: “Anh Hàn, chúng ta đi ăn gì đây hả?”
“Đi ăn thịt nướng!” Mộ Hàn nói, ánh mắt ánh lên chút tinh nghịch.
Thế là ba người bọn họ cùng nhau đi đến quán thịt nướng.