Buổi tối trong quán cà phê ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng từng góc nhỏ, Hiểu Tâm và Mộ Hàn ngồi cạnh nhau, chăm chỉ học bài. Mọi thứ yên bình cho đến khi cửa quán mở ra, và Tiểu Mỹ bước vào cùng một người đàn ông lạ mặt.
Hiểu Tâm là người đầu tiên nhìn thấy cảnh này. Cô bất ngờ ngước lên, ánh mắt bám chặt vào Tiểu Mỹ và người đàn ông kia. Mộ Hàn nhận thấy sự mất tập trung của cô, liền ngẩng đầu lên theo.
Hiểu Tâm, lúc này cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình, vội vàng đứng dậy và che chắn cho Mộ Hàn bằng cách áp tay lên mặt cậu. Hơi ấm bất ngờ từ bàn tay Hiểu Tâm khiến Mộ Hàn ngỡ ngàng. Cậu nhìn vào đôi mắt long lanh của Hiểu Tâm.
“Hiểu Tâm, có chuyện gì sao?” Mộ Hàn hỏi, giọng lo lắng.
“À… không có gì đâu,” Hiểu Tâm ấp úng, cố gắng gượng gạo mỉm cười.
Tuy nhiên, nụ cười của Hiểu Tâm không thể nào che giấu được sự gượng gạo và những cảm xúc hỗn độn trong lòng cô. Mộ Hàn nhận ra điều đó, nhưng anh không muốn nói gì thêm.
Tiểu Mỹ, sau khi nhận ra sự hiện diện của Hiểu Tâm và Mộ Hàn, liền tiến đến trước mặt họ với vẻ mặt đầy mỉa mai và chế giễu.
“Chà chà ai đây nhỉ? Có phải là Mộ Hàn ngốc nghếch, đáng thương không?” Tiểu Mỹ nói, giọng châm chọc. “Hay là mình nhìn nhầm? Làm sao cậu ta có thể quen một cô vừa nghèo vừa xấu như thế này chứ!”
Mộ Hàn tức giận đến đỏ mặt, nắm chặt bàn tay. Không phải cậu giận vì Tiểu Mỹ phản bội mình, mà vì cô ta xúc phạm đến Hiểu Tâm. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Hiểu Tâm đã đứng dậy, cầm ly nước hất thẳng vào mặt Tiểu Mỹ. Tiếng nước vang lên trong không khí, khiến mọi người trong quán cà phê đều quay lại nhìn.
“A! Cô làm cái trò gì vậy hả?” Tiểu Mỹ giật nảy người, la lên.
“Tôi nói cho cô biết, người như cô bị vậy là còn nhẹ. Loại người như cô đáng bị thả xuống sông cho cá rỉa!” Hiểu Tâm nói, giọng đầy phẫn nộ.
Mộ Hàn đứng một bên, lặng người nhìn Hiểu Tâm. Cậu chưa bao giờ thấy cô tức giận đến vậy, cũng chưa bao giờ thấy cô không thể kiểm soát được hành vi của mình. Lúc này, cậu chợt nhận ra rằng, trong trái tim mình đã có một vị trí đặc biệt dành cho Hiểu Tâm.
Tiểu Mỹ, bị tát nước bất ngờ, giận dữ lao vào định ăn thua với Hiểu Tâm. Tuy nhiên, Hiểu Tâm nhanh chóng né tránh và đáp trả bằng một cú tát nữa.
“Đây chỉ là cảnh cáo cho cô!” Hiểu Tâm dõng dạc nói. “Đừng bao giờ dám xuất hiện trước mặt Mộ Hàn và tổn thương cậu ấy lần nào nữa, nếu không tôi sẽ không ngần ngại cho cô ăn thêm vài cái tát nữa!”
Mộ Hàn cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn khi chứng kiến sự mạnh mẽ và bảo vệ của Hiểu Tâm. Cậu nhận ra tình cảm đặc biệt mà Hiểu Tâm dành cho mình, và cậu cũng rung động trước cô.
Không thể chịu đựng thêm sự nhục nhã, Tiểu Mỹ cố gắng lấy lại bình tĩnh và sử dụng giọng nhõng nhẽo gọi người đàn ông đi cùng đang đứng order nước ở quầy lại. Khi người đàn ông đó đến, cô ta kể lại mọi chuyện, giọng đầy uất ức.
Người đàn ông kia định xông tới, nhưng Mộ Hàn nhanh chóng đứng chắn trước mặt Hiểu Tâm. Cả hai bên nhìn nhau căng thẳng, không khí như bị đông cứng lại.
Quản lý quán nhận thấy tình hình không ổn liền đến nhắc nhở. Mộ Hàn liếc nhìn Tiểu Mỹ và người đàn ông kia, sau đó cuối xuống, thu dọn sách vở trên bàn, bỏ vào ba lô. Nắm lấy tay Hiểu Tâm, cậu kéo cô ra khỏi quán.
Bên ngoài, không khí đêm lạnh lẽo, nhưng bàn tay Mộ Hàn vẫn nắm chặt tay Hiểu Tâm, truyền cho nhau hơi ấm. Hai người bước đi trong im lặng, cảm nhận một sự gắn kết mới lạ, không cần lời nói cũng đủ hiểu lòng nhau.