Sáng hôm sau, Mộ Hàn thức dậy trong cảm giác dễ chịu của buổi sáng tinh khôi. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng, làm cho mọi thứ trở nên tươi mới và rạng rỡ. Cậu cảm nhận được sự dễ chịu, khác hẳn với những ngày u ám trước đây.
Cậu bước ra khỏi giường, mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành, tận hưởng những giọt sương mai còn đọng lại trên lá cây. Cảm giác nhẹ nhàng và bình yên từ buổi tối hôm trước vẫn còn đọng lại trong lòng cậu.
Sau khi rửa mặt và ăn bữa sáng đơn giản, Mộ Hàn ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm trà nóng. Tâm trí cậu lạc vào những suy nghĩ về Hiểu Tâm. Cậu nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cô dưới ánh đèn tối qua, ánh mắt đầy tình cảm và sự quan tâm mà cô dành cho cậu. Cảm giác ấy làm cho trái tim Mộ Hàn trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Trên đường đến trường, Mộ Hàn không còn mang vẻ mặt cau có thường ngày mà thay vào đó là nụ cười rạng rỡ. Vương Triều và Khương Khải không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này. Thậm chí, Mộ Hàn còn hào phóng mời họ ăn trưa, điều mà trước đây hiếm khi xảy ra.
Suốt cả buổi học, Mộ Hàn chìm đắm trong suy nghĩ về Hiểu Tâm. Nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt đầy tình cảm và sự quan tâm mà cô dành cho Mộ Hàn khiến trái tim Mộ Hàn như lạc nhịp. Mộ Hàn thỉnh thoảng lại mỉm cười một mình, khiến Vương Triều và Khương Khải càng thêm tò mò.
“ Anh Hàn, hôm nay anh bị sao vậy? Có gì thì nói cho tụi em biết chứ anh làm vậy tụi em sợ đấy!" Vương Triều không chịu được nữa, tò mò hỏi
Mộ Hàn chỉ cười và lắc đầu, "Không có gì đâu”
Sự tò mò của Vương Triều và Khương Khải vẫn không được giải đáp, nhưng họ cũng không dám hỏi thêm. Dù sao, thái độ vui vẻ và hào phóng của Mộ Hàn cũng là một sự thay đổi đáng mừng.
Khi tan học, Mộ Hàn vội vàng lái chiếc mô tô của mình đến trường của Hiểu Tâm. Vừa đến nơi, cậu liền nhắn tin cho Hiểu Tâm: “Tôi đứng chờ cô ở trước cổng trường.”
Nhận được tin nhắn, Hiểu Tâm bất ngờ. Cô vội chia tay với Hồ Điệp rồi nhanh chóng chạy về phía cổng trường.
Hiểu Tâm chạy đến trước mặt Mộ Hàn, ngước lên nhìn cậu và hỏi: “Cậu đến làm gì vậy? Có chuyện gì sao?”
Mộ Hàn cười nhẹ, trả lời: “Đưa cô đi ăn!” Nói rồi, cậu cẩn thận đội nón bảo hiểm lên cho cô.
Hiểu Tâm ngạc nhiên: “Cậu đưa tôi đi ăn á? Sao vậy?”
Mộ Hàn chỉ đáp gọn: “Lên xe đi.”
Xe di chuyển trong buổi chiều, không khí mát mẻ làm tâm trạng cả hai trở nên thoải mái hơn. Chưa đến nơi mà đã ngửi thấy mùi thơm nức của thịt nướng, Hiểu Tâm cảm thấy bụng mình đói cồn cào.
Khi đến nơi, Mộ Hàn đỡ cô xuống xe và tháo nón bảo hiểm giúp cô. “Tới rồi, quán nướng này ngon lắm, cô sẽ thích cho mà xem.”
Hiểu Tâm mỉm cười, bước theo Mộ Hàn vào quán. Không khí trong quán ấm cúng và náo nhiệt, mùi hương của đồ nướng lan tỏa khắp nơi, làm cô cảm thấy hào hứng.
Hai người chọn một bàn ở góc quán, gần cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài. Mộ Hàn nhanh chóng gọi món, chọn những món nướng ngon nhất. Khi đồ ăn được mang ra, cả hai cùng nhau nướng thịt, trò chuyện vui vẻ.
Hiểu Tâm nhìn Mộ Hàn, hỏi nhẹ: “Thật ra thì cậu có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?”
Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt chân thành: “Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tôi muốn cảm ơn cô vì bữa ăn tối qua thôi.”
Hiểu Tâm cảm thấy ấm lòng, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt. “Không cần phải khách sáo vậy đâu, nhưng cũng cảm ơn cậu!”
Bữa ăn tiếp tục trong không khí vui vẻ và thân mật. Bỗng Hiểu Tâm liền nói: “Ăn lẹ đi, chúng ta còn phải về học nữa”
Mộ Hàn cười nhẹ và nói: “Không cần, hôm nay chúng ta học ở ngoài.”
Hiểu Tâm ngạc nhiên hỏi lại: “Sao thế, nhà cậu có việc gì à?”
Mộ Hàn lắc đầu: “Không có, chỉ muốn học ở ngoài thôi.”
Hiểu Tâm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: “Được, lâu lâu thay đổi không khí một chút cũng tốt.”
Sau khi ăn xong, Mộ Hàn đưa cô đến một quán cà phê rất sang trọng. Không gian trong quán rất yên tĩnh, ánh đèn mờ ấm áp tạo cảm giác thư giãn.
Bước vào quán, Hiểu Tâm không khỏi ngạc nhiên trước sự sang trọng và tinh tế của nơi này. Cô nhìn xung quanh, rồi quay sang Mộ Hàn: “Quán này đẹp thật, cậu biết chỗ này từ bao giờ thế?”
Mộ Hàn mỉm cười, chọn một bàn cạnh cửa sổ nhìn ra khu vườn nhỏ xinh xắn: “Tôi hay đến đây thấy không gian yên tĩnh và thoải mái nên muốn dẫn cô đến đây học.”
Hiểu Tâm gật đầu, cảm thấy thoải mái hơn với sự lựa chọn của Mộ Hàn. Cả hai ngồi xuống, Mộ Hàn gọi đồ uống cho cả hai rồi bắt đầu bày sách vở ra bàn.
Trong lúc học, Hiểu Tâm nhận thấy Mộ Hàn tập trung và chăm chỉ hơn thường ngày. Cô không khỏi tò mò, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ chăm chỉ học cùng cậu.