Lại là cánh đồng hoang ấy.
Phiến cỏ dại cao tận đầu gối, biển hoa Ỷ Lăng Bụi nghiêng ngả theo gió, dòng sông uốn lượn quanh những ngọn đồi chập chùng kéo dài tới cuối chân trời. Đám mây một màu xám xịt, mặt trời như mất hút khỏi bầu trời rộng lớn.
Người phụ nữ cất tiếng hát, con sói ngồi khom mình tru những tiếng thật dài bên sườn đồi. Một con thỏ với bộ lông màu xanh lam lộ ra hai chiếc răng cửa to đùng ngồi gặm cỏ, con gấu nâu to lớn quanh quẩn bên gốc cây ngô đồng như chực chờ leo lên.
Hắn bước đến từ xa, cả thân mình mang một làn hơi sương.
Ngay lúc này tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn cười như chào đón thành viên đã lâu không về thăm nhà: "Cuối cùng thì con cũng đến."
Con sói vàng nhảy xuống tạo thành một đường cong uốn lượn trên không trung, đáp chuẩn xác rồi lăn một vòng ngay cạnh chân hắn, nó thu mình lại thành một chú chó con cầu xin hắn cưng nựng.
Vào lúc hắn định chạm vào bỗng cảm giác như có thứ gì đó thô cứng đâm vào tay, không giống cảm giác khi sờ vào lông, hình như là... Gai?
Đột nhiên Cố Bắc Kiều mở bừng đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ sờ vào lòng bàn tay, vẫn là cảm giác thô cứng ấy. Hắn vén chăn lên, chỉ thấy cả người tên ngốc hoàn toàn rúc hết vào chăn, đầu tựa vào eo hắn, thứ mà đâm ngứa lòng bàn tay mình chính là tóc cậu.
Cố Bắc Kiều đẩy đầu tên ngốc ra, hắn đắp lại chăn định ngủ thêm giấc nữa thì nghe tiếng gõ cửa của bà Triệu: "Thanh ngố, Kiều Kiều ơi! Dương Dương với Tiểu Phi sắp đến đây rồi, hai đứa xách đít dậy cho mẹ coi!"
Ông Trần về nhà cũng được mấy ngày nên quán bún Trần Kí đông vui nhộn nhịp hơn hẳn, khách đến quán nhận thấy rõ ràng lượng thịt trong tô thêm nhiều hơn, thắc mắc hỏi liệu quán có phải phát tài rồi không?
Bà Triệu cười đáp: "Ông Trần bảo tìm được bệnh viện ở thủ đô ấy, bệnh Thanh ngố nhà tôi có thể được chữa khỏi rồi."
Vị khách kia bảo bà không nên ôm quá nhiều hy vọng, thở dài nói: "Có bao nhiêu ca bệnh ngốc được chữa khỏi chứ? Trước kia hàng xóm nhà họ hàng tôi cũng có đứa con gái bị ngốc như thế gọi là Lăng Yến. Từ nhỏ nó chẳng biết một cái gì cả, người nhà khuyên mẹ nó nên tìm một chỗ vắng vẻ rồi vứt nó ở đấy mà bả đâu có chịu. Hai năm trước nó ra ngoài đường chơi, lúc đấy không ai trông nom, nó bới rác tìm đồ ăn cũng không biết ăn phải cái gì mà lăn ra chết, mẹ nó khóc không thành tiếng luôn. Tôi nói này, chết sớm thì đầu thai sớm, kiếp sau may mắn đầu thai làm người bình thường, tội lỗi bấy lâu coi như được bỏ qua hết còn gì?"
Bà Triệu không vui cho lắm: "Không giống với Thanh ngố, nó biết cái gì ăn được và không ăn được."
Vị khách nghe bà nói vậy lắc đầu rồi không nói gì nữa.
Vốn lúc đầu còn vui vẻ mà bỗng dưng giờ bà Triệu lại thấy thấp thỏm trong lòng, không còn tâm trạng làm bún nữa liền chạy lên tầng hỏi ông Trần: "Anh Trần này, bệnh Thanh ngố nhà mình có chắc chữa khỏi được không? Bác sĩ đã nói như nào vậy anh?"
Ông Trần bảo đã kể tường tận bệnh tình của Thanh ngố cho viện trưởng khoa thần kinh nghe, bác sĩ nói đây mới chỉ ở mức độ nhẹ thôi.
"Cũng không thể chắc chắn hoàn toàn 100%, tầm 80% thôi. Nếu ông có thời gian thì đưa nó đến đây kiểm tra, tốt nhất là nên đi cùng với ba mẹ để chúng ta còn biết não của nó có bị tổn thương không. Nếu như không nghiêm trọng lắm thì chỉ cần dùng thuốc để điều trị, còn ngược lại nếu tình hình nghiêm trọng thì phải làm phẫu thuật." Ông Trần nói tiếp: "Đây là nguyên văn câu nói của trưởng khoa, em đừng có lo lắng thái quá nữa, sau này Thanh ngố nhà mình mà khỏi bệnh thì chắc chắc sẽ thông minh hơn người bình thường. Em yên tâm đi, nhất định thằng bé sẽ được chữa khỏi mà."
Bà Triệu nghe vậy mớt bớt lo lắng hơn, sau lại lên kế hoạch cho cuộc đi chơi cuối tuần tới: "Khi nào đi đập nước thì rủ cả Dương Dương với Tiểu Phi nữa. Hai vợ chồng em trai em chẳng thèm quan tâm con cái gì cả, khổ thân bọn nó thật chứ, với lại đi càng đông thì càng vui mà."
Ông Trần nói: "Anh biết rồi, em gọi một cuộc bảo họ đi, anh chỉ sợ Dương Dương nó bận nhập hàng thôi."
Bà Triệu lắc đầu: "Nó thì bận cái gì chứ? Không phải nó mở cái cửa hàng nhỏ đó chỉ để cho vui thôi à? Em chỉ cần nói một câu thôi kiểu gì nó cũng đến."
Ông Trần xua tay: "Em xem ai mới là người mở cho vui? Mà thôi được rồi, em đi gọi điện đi, đừng có đứng ở cửa phòng nhìn anh nữa được không, em cứ nhìn chằm chằm kiểu này sao anh rặn nổi hả trời."
Bà Triệu lườm ông: "Không rặn được thì sao lại trách em? Có trách thì trách anh ăn nhiều thịt ấy." Nói xong bà rời phòng vệ sinh đi xuống tầng.
Cố Bắc Kiều nghe bà Triệu gọi thì đáp lại một câu, sau đó hắn lấy quần áo từ trong tủ ra thay, quay sang bên cạnh thấy tên ngốc vẫn đang ngủ nên kêu cậu dậy.
Tên ngốc lẩm bẩm vài tiếng, mông chổng lên cao rồi lại vùi đầu vào trong chăn.
Cố Bắc Kiều đánh một cái vào mông cậu phát ra một tiếng "Chát" đanh tai: "Dậy mau!"
Hai tay tên ngốc ôm mông, đôi mắt hơi mở ra tạo thành một khe hở: "Em buồn ngủ lắm..."
Cố Bắc Kiều quỳ ở mép giường nhìn cậu: "Tối qua bảo cậu ngủ mà cậu có chịu ngủ đâu!"
Tên ngốc ôm chăn lăn một vòng về phía Cố Bắc Kiều, hai tay cậu ôm chân hắn, hai mắt dần nhắm lại: "Em buồn ngủ lắm..."
Cố Bắc Kiều nhìn tên ngốc đang ngủ vùi trong chăn, chỉ riêng phần gáy và đôi tai mỏng để lộ ra bên ngoài, hắn không kìm được mà véo nó lên. Phần dái tai đầy thịt bị hắn véo ngược lại, chẳng mấy chốc mà đỏ lừ cả mảng.
Tên ngốc kêu lên vài tiếng vội vàng bật dậy, mắt ngân ngấn nước không biết do đau hay do vừa mới ngủ dậy.
Vào lúc hai người chuẩn bị xong vừa định xuống tầng thì bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc: "Bác ơi! Anh Kiều Kiều với anh Thanh ngố đâu ạ?"
Bà Triệu chỉ lên trên: "Hai con sâu lười vừa mới ngủ dậy đấy, con lên xem bọn nó đã tỉnh ngủ hết chưa."
Cố Bắc Kiều cùng tên ngốc đụng trúng vào Triệu Tiểu Phi đang lao thẳng lên cầu thang.
Khuôn mặt trẻ con của Triệu Tiểu Phi hào hứng hẳn lên: "Sao bọn anh lười quá vậy! 5 rưỡi sáng em đã dậy rồi đó!"
Tên ngốc ngáp một cái, dáng vẻ này của cậu hẳn là vẫn chưa tỉnh ngủ: "Cút ra coi." Cậu đẩy Triệu Tiểu Phi ra đi xuống dưới, nằm nhoài người ra bàn rồi lại ngủ tiếp.
Triệu Dương thấy vậy thì trêu chọc: "Sao anh buồn ngủ thế Thanh ngố? Kiểu này không biết có còn sức nướng thịt không ta? Đến lúc đó bọn em ăn hết thịt thì đừng có khóc đấy nhá."
Triệu Tiểu Phi thấy mọi người đã xuống gần hết thì vội giục bà Triệu: "Bác ơi, khi nào thì chúng ta đi vậy ạ?"
"Được rồi bác biết rồi, giờ chúng ta đi nè." Bà Triệu bảo ông Trần lấy những xiên thịt rau củ từ tủ lạnh ra, sau lại hỏi thêm lần nữa: "Tối qua anh mang bếp nướng với đồ gia vị để vào xe chưa đấy?"
Ông Trần bất lực nhìn bà: "Để rồi thưa mẹ! Đây là lần thứ ba em hỏi anh rồi đấy, chẳng lẽ trí nhớ của anh lại kém thế à?"
"Thôi mà, là do trí nhớ của em không tốt." Bà Triệu tiếp tục bận bịu: "Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi chứ? Mình còn quên cái gì nữa không nhỉ?"
Ông Trần liếc qua bà: "Hôm trước em có lập hẳn một danh sách ra còn gì nữa? Giờ tự ngồi mà nghĩ đi."
Bà Triệu nhìn lên trần nhà nhẩm đếm ngón tay: "Hừm... Rau cải này, bếp nướng này, than này, gia vị này, đồ uống này, thảm picnic này... Không quên gì nữa đâu, chúng ta xuất phát thôi!"
Triệu Tiểu Phi reo lên một tiếng, lúc sau lại trèo lên lưng của Triệu Dương: "Đi thôi!"
Ông Trần nhàn nhã nhìn bà Triệu: "Bật lửa đâu em? Đã cầm theo chưa?"
Bà Triệu vỗ vào đầu một cái: "Ừ nhở! Suýt chút nữa là em quên đấy, vẫn là anh Trần của em đáng tin cậy nhất!"
Lấy bật lửa xong bà Triệu ngồi vào ghế lái phụ trên xe việt dã của gia đình, bà hạ kính xe xuống hỏi Cố Bắc Kiều với tên ngốc: "Hai con ngồi xe nào thế? Muốn ngồi cùng xe với Dương Dương và Tiểu Phi hả?"
Triệu Tiểu Phi vui vẻ lôi kéo hai người nói: "Hai ảnh ngồi xe anh con rồi nha bác! Em có mua nhiều đồ ăn vặt lắm ý, lên xe bọn mình cùng ăn nha!"
Ông Trần thắt dây an toàn rồi đạp chân ga: "Thôi bỏ đi, để bọn trẻ ngồi cùng một xe. Bọn nó tám chuyện nhiều thôi rồi đấy, ít ra bọn mình cũng mừng vì lỗ tai không bị ai làm phiền."
Bà Triệu ghen tị nhìn Cố Bắc Kiều với tên ngốc đang khom người ngồi vào trong xe WHG: "Nếu anh muốn yên tĩnh thì em ngồi cùng xe với bọn nó nhá."
Ông Trần trừng mắt lườm bà, cười híp mắt nói: "Đã ngồi xe anh rồi mà còn đòi xuống á? Chờ kiếp sau đi!"
Bà Triệu bật cười, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào: "Quên chuyện đó đi, xuất phát thôi!"
Cố Bắc Kiều, tên ngốc và Triệu Tiểu Phi ngồi ở hàng ghế sau, Triệu Dương bất lực nói: "Không một ai chịu ngồi cạnh tôi à?"
Triệu Tiểu Phi thở dài: "Tiểu Dương à, đã lái xe thì đừng có nói nhiều như thế, xíu nữa tôi trừ lương anh đấy!"
Triệu Dương nhìn nhóc qua gương chiếu hậu: "Ê Triệu Tiểu Phi, hai ngày nay tao không đánh mày nên mày ngứa mông à?"
Triệu Tiểu Phi cởi túi nilon đựng đầy đồ ăn vặt ra rồi lấy mấy gói khoai tây chiên chia cho từng người: "Này của anh Kiều Kiều nè, này của anh Thanh ngố nè còn cái này là của em, vị Big Wave này để cho Tiểu Dương nha." Nhóc ngẩng đầu nói với Triệu Dương: "Lái xe cho tốt vào, ông chủ tôi sẽ không để anh chịu thiệt thòi đâu."
Triệu Dương chép miệng: "Rốt cuộc thì ai mới là anh trai của mày hả?"
Triệu Tiểu Phi bốp chát: "Ai bảo lúc thằng mặt nồi Lý Ngưu Ngưu đánh em anh không có mặt ở đó cơ? Anh Kiều Kiều với anh Thanh ngố đã giúp em nên hai ảnh là anh em chí cốt của em, em đối xử tốt với bọn họ là đúng rồi còn gì, cái này gọi là sống nghĩa khí đó. U là tr Tiểu Dương anh lái xe cẩn thận coi, đụng trúng vào đá rồi kìa, đừng có mất tập trung nữa!"
Cố Bắc Kiều nghe hai anh em nhà này cãi nhau cũng cảm thấy thú vị, hắn lại nghe Triệu Tiểu Phi nói tiếp: "Mà nhắc cũng lạ, từ ngày đó trở đi em chưa từng thấy Lý Ngưu Ngưu đi học nha, em còn tưởng nó sợ em nên không dám đến trường nữa cơ. Hỏi thì mới biết nó chuyển trường rồi."
Cố Bắc Kiều há miệng cắn miếng khoai tây chiên mà tên ngốc đưa cho: "Gì cơ?"
Triệu Tiểu Phi dùng một giọng điệu có ý khác suy đoán: "Em nghĩ là ba mẹ nó bắt nó chuyển á. Đấy anh xem, nhà nó giàu như thế lẽ ra nó phải học ở phố từ lâu rồi, sao phải sống với bà nội làm gì chứ. Mà nó chuyển trường cũng tốt, đỡ kiếm chuyện với tụi em!"
Cố Bắc Kiều gật đầu, hắn vươn tay lấy gói khoai tây chiên trong tay tên ngốc: "Đổi đi."
Tên ngốc trơ mắt nhìn gói khoai tây vị tảo biển của mình bị đổi thành vị dưa chuột nhưng cũng không nói gì, cậu vẫn say sưa đánh chén một cách ngon lành.
Triệu Tiểu Phi nói: "Anh Kiều Kiều ơi? Anh thích vị tảo biển đó hả, biết thế em mua vị đó nhiều hơn rồi. Đều tại ông anh chết bầm kia ấy, ổng bảo vị dưa chuột ngon lắm nên hầu như toàn mua vị dưa chuột không à!"
Khuôn mặt Triệu Dương ửng đỏ vì xấu hổ, liếc qua gương nhìn cảnh cáo Triệu Tiểu Phi: "Ông thần đừng có ba xàm ba láp nữa!"
Triệu Tiểu Phi lắc lắc đầu, từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà, nhóc xé vỏ kẹo rồi nhét vào miệng Triệu Dương: "Bác tài lái xe cẩn thận nha, theo sát hai bác vào ấy, đây là phần thưởng cho anh đó."
Triệu Dương chép miệng: "Tới núi rồi ấy, mọi người nhớ ngồi vững nha."
Vừa dứt lời phía trước liền hiện ra một khúc cua gấp, Triệu Dương đánh lái, cả bọn ngồi sau đều nghiêng ngả theo.
Cố Bắc Kiều ngồi ở giữa bỗng nghiêng sang bên phải, đầu đập vào một thứ gì đó cưng cứng.
Tên ngốc xuýt xoa một tiếng, che miệng kêu lên.
Cố Bắc Kiều xoa đầu, phía trước lại xuất hiện mấy khúc cua nên hắn chỉ có thể chao đảo theo.
Tên ngốc ôm hắn nghiêm túc nói: "Anh Kiều đừng sợ nha."
Triệu Dương cười hì hì: "Thấy kích thích không nào?"
Triệu Tiểu Phi tức giận nói: "Anh hai lái xe cẩn thận coi!"
Triệu Dương đắc chí: "Không phải sợ, anh mày thuộc dạng tay lái lão luyện rồi hiểu chưa. Mấy cái loại đường nhỏ ở núi anh lái mòn chân rồi, chuyện nhỏ thôi!"
Cố Bắc Kiều bị tên ngốc ôm vào lòng nên thấy ổn định hơn nhiều. Từ cửa xe nhìn ra, cây long não đã được thay thế bởi những hàng cây xanh mướt, núi non xanh tươi ngút ngàn, bầu không khí vô cùng mát mẻ.
"Không phải vội, còn nửa tiếng nữa mới tới đập nước." Triệu Dương đánh lái một cách thuần thục, con xe WHG băng trên con đường bê tông nhỏ hẹp và uốn lượn qua núi như một con bọ hung.