Cánh Đồng Hoang

Chương 18




Cố Bắc Kiều lấy một chiếc ghế ra ngồi dưới tán cây long não trước cửa quán, tên ngốc cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, trước mặt hai người là một đống bó cải thìa.

Những bó rau này được bà Triệu mua từ những người nông dân vùng ngoại ô, trên bề mặt vẫn còn dính vụn đất ẩm ướt. Bà Triệu bảo hai người nhặt bỏ lá vàng rồi ngắt lấy rễ, cái nào tốt thì bỏ vào chậu đỏ lớn rồi mang đi rửa sạch.

Dường như bà Triệu rất thích màu đỏ, hệt như mấy người trên thị trấn ở 18 thôn xã yêu thích màu sắc đẹp đẽ của lễ hội vậy. Hai cái chậu nhựa màu đỏ, ghế nhựa màu đỏ, đũa với thìa màu đỏ, chiếc chăn nhung được treo ở tủ quần áo cũng màu đỏ và đa số những loài hoa được trồng ở ban công cũng màu đỏ nốt.

Không chỉ riêng màu đỏ mà xanh lá cũng là màu yêu thích của bà Triệu. Vừa đỏ vừa xanh thì chứng tỏ điều gì nhỉ?

Cố Bắc Kiều vừa nhặt rau vừa đăm chiêu suy nghĩ, đang lúc nghĩ về màu xanh lá bỗng hắn ngắt một chiếc lá rau rồi quan sát thật cẩn thận.

"Cậu xem xem cây rau này trông như thế nào?" Hắn hỏi tên ngốc.

Tên ngốc ngơ ngác nhìn cọng rau cải trong tay hắn, cậu lặp lời câu hỏi vừa rồi: "Cái này trông như nào cơ?"

Cố Bắc Kiều lật qua lật lại chiếc rễ, lá rau cũng theo đó mà tản ra: "Đây là cây cổ thụ từ chục ngàn năm trước."

"Cây cổ thụ á?" Tên ngốc ngẩng đầu nhìn cây long não cao ngất trời rồi lại nghi ngờ nhìn đống cải thìa trước mặt.

"Mấy chục ngàn năm trước nó không bé nhỏ như bây giờ đâu. Nó lớn lên trong một vùng đất hoang dã cùng với bạn bè của mình, lúc ấy có nhiều thứ nhỏ bé hơn nó rất nhiều. Nó có thể che mưa chắn gió và là nơi trú ẩn của nhiều sinh vật khác. Sau đó những sinh vật nhỏ ấy tiến hóa thành những hình dạng to lớn hơn, các loài cây khác cũng dần phát triển để tồn tại, nó lại không may mắn như những loài thực vật kia nên hiện tại chỉ có thể làm thức ăn phục vụ nhu cầu ăn uống của con người.

Tên ngốc nghe hắn nói một tràng dài thì mặt nhăn hết lại rồi "À!" một tiếng.

Cố Bắc Kiều nghiêm túc nói: "Thực ra tôi hay xem thế giới động vật, tất cả mọi sinh vật sống đều sẽ tiến hóa từ đơn giản đến phức tạp, từ bậc thấp đến bậc cao."

Tên ngốc thích thú hỏi: "Còn em thì sao ạ? Em cũng muốn trở thành sinh vật bậc cao!"

Cố Bắc Kiều liếc qua cậu: "Cậu thì không được đâu."

Tên ngốc rầu rĩ nói: "Em muốn lớn lên mà."

Cố Bắc Kiều suy nghĩ một lát: "Trừ khi cậu giống tôi..." Hắn thấy tên ngốc đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu rồi nói tiếp: "Cậu muốn quên đi cơ thể của mình, sau đó khiến bản thân mình trở thành một cái cây, mỗi ngày đều phơi mình dưới ánh mặt trời thì khi đó sẽ cao lớn nhanh thôi."

Tên ngốc dùng bàn tay dính đầy đất chạm vào cánh tay của mình rồi nhắm mắt lại, lúc mở mắt lại chạm thêm lần nữa, cậu ủ rũ than: "Không được rồi, em không quên được."

Cố Bắc Kiều tiếc nuối nhìn cậu: "Đúng là đồ ngốc!"

Tên ngốc chán nản ném mớ rau vào chậu, lúc đó bà Triệu gọi cậu từ bên trong: "Thanh ngố vào hộ mẹ với!" Cậu không thể làm gì khác hơn đành đứng lên đi vào bếp.

Cố Bắc Kiều lại tiếp tục suy nghĩ về mối liên kết giữa màu đỏ và xanh lá. Nếu như màu xanh lá là cây, màu đỏ là hoa... Vậy khả năng quán bún này chính là một cái cây nở đầy hoa đỏ. Ngay cả công viên Hoa Đêm cũng ở ngay gần đây, phải chăng quán bún này cũng thuộc về công viên đó? Quán cơm bên cạnh cầu là cây hoa trắng, quán cơm nhỏ kia là cây hoa vàng. Những người trong quán là những con ong cần mẫn lấy mật và những vị khách là những con bướm đang say đắm thưởng thức mật hoa.

Một chiếc xe việt dã dính đầy bụi bẩn từ từ đậu vào bãi đỗ phía sau Cố Bắc Kiều. Từ trên xe, một ông bác trung niên bước xuống, đầu bị hói một nửa, khuôn mặt na ná giống tên ngốc. Ông mở cốp xe lấy chiếc va li quần áo xuống rồi đi vào quán bún, liếc thấy Cố Bắc Kiều đang tập trung nhặt rau thì cúi đầu cười hỏi: "Con là Kiều Kiều đúng không?"

Cố Bắc Kiều ngây ngốc ngẩng đầu: "Bướm đến rồi sao?"

Người đàn ông sửng sốt, ông nhìn trái nhìn phải nhưng làm gì có con bướm nào? Ông vừa cười vừa giới thiệu bản thân: "Chú là ba của Thanh ngố, chú mới từ thủ đô về, con cứ gọi chú là chú Trần nha."

Cố Bắc Kiều hoàn hồn trở lại, hắn đứng dậy nói: "Con chào chú Trần."

Ông Trần nhìn hắn một lượt rồi gật gù: "Đúng như lời dì Triệu nói, con cư xử ngoan ngoãn lễ phép quá. Mà Thanh ngố có bắt nạt con không đấy?"

Cố Bắc Kiều lắc đầu, người đàn ông trước mặt này khác hoàn toàn với ba mình. Cố Thiên Trạch thì cao gầy, gò má nhô cao khiến gã trông vô cùng nghiêm túc và rập khuôn. Còn ba của tên ngốc thì dáng người hơi mập và lùn, tuy vậy ông lại có khuôn mặt dễ gây thiện cảm vô cùng.

Ông Trần nói: "Vậy thì tốt rồi. Khó khăn lắm Thanh ngố mới kết được bạn, chú sợ nó bắt nạt con thôi." Ông nhìn qua mớ rau trên mặt đất rồi hỏi: "Nó không nhặt rau với con à? Nó lại lười biếng rồi đúng không?"

Cố Bắc Kiều trả lời: "Cậu ấy mới vào giúp dì Triệu rồi."

"Chú vào gặp hai mẹ con nó đã, con rửa tay rồi vào sau nhé. Chú mang ít đồ ăn ngon từ thủ đô về, xíu sẽ chia cho con vài phần."

Cố Bắc Kiều nói lời cảm ơn, hắn nhìn ông Trần vừa kéo va li vào quán vừa vui vẻ hô lên: "Hai mẹ con xem ai về đây nè!"

Trong quán truyền ra giọng bà Triệu cùng giọng hét kinh ngạc của tên ngốc: "Ba ơi!"

Cố Bắc Kiều ngồi lại xuống chiếc ghế nhựa đỏ, tay nắm chặt cọng rau cải.

Một lát sau, tên ngốc chạy ra ngoài thì thấy Cố Bắc Kiều đang cúi đầu, cậu nắm thứ gì đó trong tay quơ quơ trước mặt hắn: "Cho anh nè anh Kiều!"

Cố Bắc Kiều liếc mắt qua, đó là một viên kẹo được bọc trong giấy in hoa, hắn không hứng thú lắm nên ngoảnh mặt đi.

Tên ngố lại quơ tiếp: "Anh ăn đi! Này là thịt bò khô á!"

Cố Bắc Kiều trợn mắt lườm cậu: "Tôi không ăn!"

Tên ngốc không chịu bỏ cuộc, cậu xé bọc giấy ra, cầm miếng thịt bò đưa tới trước miệng hắn: "Cái này ăn ngon lắm, a a à!" Cậu dùng giọng điệu mềm mại nghe như giọng của đứa trẻ khi làm nũng.

Cố Bắc Kiều nhìn làn da màu lúa mạch cùng thân hình cường tráng của cậu mà nổi hết cả da gà. Hắn vừa định nói gì đó thì bỗng dưng cảm thấy có hai ngón tay nhét vào trong miệng mình, thịt bò khô cũng theo đó mà tiếp đất an toàn.

Tên ngốc nghiêng đầu cười, cậu cũng bóc một viên ra ăn: "Cái này ăn ngon ghê!"

Cố Bắc Kiều thấy viên thịt có vị mằn mặn và cay, lúc nhai sẽ hơi dai. Hắn cảm thấy mùi vị trên người tên ngốc lúc cắn lên sẽ có vị y hệt vậy.

"Cậu lấy con thỏ với con gấu bông ra đây cho tôi." Hắn nghĩ tới điều gì đó rồi cúi đầu tiếp tục ngắt rau cải.

Tên ngốc gật đầu bỏ chạy thật nhanh.

Lúc tên ngốc mang đồ xuống thì Cố Bắc Kiều đã nhặt rau xong, hắn kéo cái chậu đầy rau sang một bên, xả nước ngập chậu tiện thể rửa sạch tay.

Cố Bắc Kiều nhận lấy hai con thú bông rồi hất cằm chỉ vào chậu nước: "Cậu rửa rau đi, tôi ra công viên đây."

Vừa đi vài bước tên ngốc đã theo sau hắn: "Em cũng muốn đi."

"Quay lại rửa rau." Cố Bắc Kiều vỗ vỗ vào đầu cậu: "Không được đi theo tôi."

Hắn đi qua quán cơm, dọc theo cây long não bên đường đi đến công viên Hoa Đêm. Tên ngốc đứng yên không nhúc nhích, nhìn hắn bước từng bước về phía trước chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng. Mãi đến khi không thấy bóng dáng Cố Bắc Kiều đâu nữa cậu mới ngoan ngoãn ra chỗ chậu lớn rửa rau.

Cố Bắc Kiều cầm con thú bông bước đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ có vài bọn nhóc đến gặp hắn, chúng nhìn chằm chặp và đều bị thu hút bởi những con thú bông kia.

Trẻ con chính là như vậy, ngay cả khi những thứ đồ chơi đẹp đẽ hơn được chất đống trong nhà hay tại các cửa hàng đồ chơi cũng chưa chắc bọn chúng để ý. Nhưng một khi chúng xuất hiện ở một nơi hiếm thấy như một nơi đầy sách tại trường học, văn phòng phẩm, trong nhà của người khác, trên tay người đi đường mà lúc đó bọn chúng không có thì chắc chắc sẽ nổi lên ham muốn, nằng nặc đòi ba mẹ mua cho bằng được.

Một bé gái tựa như búp bê mặc váy công chúa đi đến gần Cố Bắc Kiều, cô bé ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên nói với hắn: "Bạn có thể cho mình con thú bông này được không?" Bé gái thắt hai bím tóc, trên đầu đính phụ kiện trang trí bằng ren, nhìn qua trông rất tinh tế và đáng yêu.

Người phụ nữ phía sau cô bé vừa cười vừa nhìn con gái, cô cưng chiều xoa xoa đầu bé nói: "Tinh Tinh à, con phải gọi là anh chứ, gọi anh thì mới là một đứa bé ngoan, như thế thì anh mới cho con con thú bông đó được."

Cố Bắc Kiều nhìn cô bé trước mặt đang chắn đường mình, hắn nghe cô bé ngây thơ hỏi: "Anh ơi, bây giờ anh cho em con thú bông này được không ạ?"

Hai người một lớn một nhỏ đều mong đợi nhìn Cố Bắc Kiều.

Cố Bắc Kiều chớp mắt không nói một lời, sau đó bước sang một bên tránh hai mẹ con họ rồi đi thẳng.

Phía sau lưng là giọng điệu tức giận của bé gái cùng với tiếng an ủi dỗ dành của người mẹ: "Tinh Tinh đừng giận nữa nha, thằng nhóc đó chắc hẳn bị điên rồi. Để sau mẹ mua cho con con thú bông vừa to vừa đẹp hơn của nó nhiều. Thôi con đừng giận nữa mà, ra đây mẹ ôm một cái nào..."

Cố Bắc Kiều bước đi chậm lại, đã lâu rồi hắn mới nghe người khác gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Hắn đi sâu vào công viên tìm một cái ghế tựa ngồi xuống, đặt con thỏ và con gấu bông ngồi cạnh mình.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, Cố Bắc Kiều tựa lưng vào ghế. Hắn nghe con gấu kêu gì đó, con thỏ xanh có lòng tốt làm phiên dịch viên: "Aaaaaa, cuối cùng cũng thoát rồi! Nhiều cây như vậy tôi lại muốn trèo đây này!"

Con thỏ mếu máo: "Ông có trèo nổi không vậy?"

Sau đó nó lặp lại lời của con gấu: "Loài gấu nâu bọn tôi vừa có thể xuống sông bắt cá vừa có thể trèo cây bắt chim, đó chính là món quà trời ban đó!"

"Đúng là đồ khoác lác, ngay cả đi mà ông cũng có làm được đâu."

"Đó là vì... Vì... Tôi bị người ta bỏ bùa! Phải có một nàng công chúa hôn tôi thì tôi mới trở lại như trước được.

Con thỏ ngạc nhiên thốt lên: "Không thể nào..."

"Tôi nói thật mà!"

Cố Bắc Kiều nghe đến đó đột nhiên nói: "Bạn có phải là công chúa không?"

Con thỏ thẹn thùng đáp: "Tôi không phải!"

Con gấu kêu gì đó nhưng thỏ lại không muốn phiên dịch.

Cố Bắc Kiều cầm hai con thú bông lên rồi từ từ đưa bọn chúng lại gần nhau.

Cuối cùng miệng hai con thú chạm vào nhau, hai tia sáng kỳ lạ lóe lên từ trong tay Cố Bắc Kiều, bãi cỏ trước mặt bỗng xuất hiện hai con động vật một lớn một nhỏ. Con lớn có bộ lông dài màu nâu, mắt mũi đen xì, nhìn trông rất to lớn và mạnh mẽ. Con bé hơn là con thỏ, nó có một bộ lông màu xanh lam nhạt hiếm có.

"Tôi... Tôi cử động được rồi này!"

Bọn chúng lăn lộn chơi đùa trên cỏ, mọi người đi ngang qua công viên đều nhìn về phía họ nhưng lại chỉ thấy một chàng trai cầm hai con thú bông, không một ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Cố Bắc Kiều nhìn con gấu nâu nhanh nhẹn trèo lên cây, nó thò đầu ra từ mấy nhành lá um tùm nói với con thỏ: "Từ lúc sinh ra tôi đã biết leo cây rồi, lần này bà tin chưa hả?"

Con thỏ sùng bái nhìn nó, miệng chóp chép nhai cỏ: "Ông ngon thật đấy! Cỏ đúng là lợi hại!"

Bọn chúng chơi đùa một lúc lâu, sau đó lưu luyến không nỡ nói lời tạm biệt với Cố Bắc Kiều: "Chúng tôi phải đi rồi, tạm biệt bạn nhé."

"Các bạn đến thảo nguyên à?" Cố Bắc Kiều hỏi.

"Đúng vậy!" Con thỏ đáp chắc như đinh đóng cột: "Tôi muốn đến thảo nguyên ăn cỏ, ăn loại cỏ mà không bị ô nhiễm môi trường ấy!"

Con gấu nâu cũng gật gù theo: "Vậy tôi đi cùng bà." Sau đó bọn chúng đi băng qua những bụi cây cùng dòng người đi đường rồi đi về hướng xa xôi nào đó.

Cố Bắc Kiều cảm thấy hơi cô đơn nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn chúng, sau đó cúi đầu nhìn hai con thú bông trong tay, bây giờ chúng không còn linh hồn và cũng không thể nói chuyện được nữa.

Tên ngốc rửa bát xong thì chạy hồng hộc đến đây thở hổn hển, cậu vui mừng hô to: "Anh Kiều ơi! Anh Kiều!"

Cậu nhìn thấy Cố Bắc Kiều đang ngồi một đầu dãy ghế nhưng lại chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước. Do phần giữa và đầu ghế bên kia đã bị con thỏ và con gấu chiếm chỗ nên cậu đành ngồi xổm bên cạnh Cố Bắc Kiều giúp hắn xua muỗi, sau lại lấy một viên kẹo ra rồi bóc ăn.

Đột nhiên Cố Bắc Kiều quay đầu nhìn cậu: "Tôi cũng muốn ăn."

Tên ngốc không chần chừ mà lấy hết kẹo trong túi nhét vào tay hắn, nhiều đến nỗi đầy ụ cả tay.