Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 16: Chó xác sống




Cố Ninh là người thứ nhất vọt vào cửa, ngay sau đó là Trình Minh, đạo trưởng Giả, ngoài ý muốn chính là Hoàng Mộng Dao cũng gần như là phản xạ có điều kiện đi theo Cố Ninh vọt vào trong cửa! Lúc này chỗ cửa sắt, cô gái đã bị chó săn xác sống đè trên mặt đất, còn chưa kịp kêu đau một tiếng đã bị cắn đứt cổ họng!

Sau khi cắn đứt cổ họng cô gái, con chó xác sống quay người lại liền nhìn thấy đám người Cố Ninh vọt vào trong cửa, tức khắc như là bị chọc giận, buông cô gái ra vọt lại đây! Mà lúc này, còn có một nam sinh ở bên ngoài còn kém vài bước mới vọt vào được…

"A!!!!!" Chỉ nghe được một tiếng hét thảm! Biểu cảm trên mặt hắn trở nên cực kỳ hoảng sợ! Dương Duy ban đầu nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích đột nhiên duỗi tay bắt được mắt cá chân hắn, hắn vừa mới liều mạng ném được bàn tay kia ra, còn chưa kịp đi về phía trước một bước, đột nhiên bị con chó xác sống dùng tốc độ khủng bố lao đến đè trên mặt đất! Gần như là đồng thời! Cố Ninh không có chút nào do dự đóng cửa lại! Nhanh chóng cài khóa. Ngay sau đó, bên ngoài liền vang lên một tràng tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ thê lương.

Tiếu Vân Vân bịt kín miệng, cùng hai cô gái khác phát ra tiếng khóc nức nở muốn suy sụp mất.

Sắc mặt Hoàng Mộng Dao trắng bệch, lại ngoài ý muốn không rơi

nước mắt. Cố Ninh còn chưa kịp thở ra một hơi!

Đột nhiên!

Cửa "Rầm!" Một tiếng! Bàn tay Cố Ninh ban đầu chống ở trên cửa cũng bị rung mạnh một chút! Con chó săn xác sống kia phẫn nộ bắt đầu đâm cửa!

Tiếng khóc của mấy nữ sinh đều không khỏi vì điều này mà khựng lại.

Bọn họ còn chưa có phản ứng lại! Va chạm lần thứ hai lại lần

nữa vang lên!

Con chó săn xác sống thân hình rất lớn, lực va đập cũng vô cùng lớn!

Nó va chạm liên tục! Cánh cửa sắt phòng trộm bị đâm cho biến dạng!

Cố Ninh không kịp nghĩ quá nhiều, vội vàng dùng vai gắt gao chống lại cửa, cả người đều bị cỗ lực kia va đập đâm cho chấn động, cô nhìn thoáng qua khóa cửa, trong lòng cảm thấy không ổn, sau đó vội vàng hô lên với đạo trưởng Giả, Trình Minh và mấy nam sinh còn dư lại: "Mau đi đẩy chiếc tủ lạnh bên kia lại đây!"

Lại giận dữ hét lên với mấy cô gái đang khóc thút thít: "Mau tới đây hỗ trợ!"

Hoàng Mộng Dao là người thứ nhất phản ứng lại, không chút do

dự chạy tới dùng tay gắt gao chống tới gần kẹt cửa bên kia, mấy cô gái ở dưới ánh mắt cực kỳ có tính uy hiếp của Cố Ninh cũng vội vàng lại hỗ trợ ngăn chặn cửa.

Có một nữ sinh một bên đè cửa một bên vẫn còn khóc lóc hỏi: "Chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ?"

"Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!" Hoàng Mộng Dao đột nhiên tức giận, quát cô ta. Nữ sinh kia lập tức không dám lại nói tiếp, chỉ cố gắng hết sức ngăn chặn cửa.

Bên kia, ba nam sinh đang gian nan dịch tủ lạnh đến đây, mà đạo trưởng Giả, Trình Minh thì kéo quầy TV đến, lấp kín cửa.

Cố Ninh không yên tâm, lại dọn tất cả sô pha đến, đè chặt cửa.

Sau đó mới hơi nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người đều ngồi xuống, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Nhưng Cố Ninh hoàn toàn không có loại tâm trạng này, con chó xác sống ngoài cửa căn bản không có dấu hiệu ngừng lại, vẫn còn liên tục va chạm cửa, như là không phá được cửa liền thề không bỏ qua.

Từng tiếng tông cửa làm cho người nghe trong lòng run sợ.

Cố Ninh không nghỉ ngơi, nhanh chóng thăm dò rõ ràng tình huống ở tầng một, trừ phát hiện mấy thi thể đã bị gặm chỉ còn khung xương, không hề có thu hoạch gì khác, cô trở lại đại sảnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với mấy người vẫn còn ngồi liệt dưới mặt đất: "Không có cửa sau. Chúng ta đã bị nhốt."

Sau khi Cố Ninh nói xong câu đó, con chó xác sống lại tông cửa rầm rầm rầm, sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên trắng bệch. Ba cô gái Tiếu Vân Vân thậm chí trực tiếp khóc thành tiếng.

Hoàng Mộng Dao cắn môi gắt gao, sắc mặt cũng trắng bệch, sau đó hỏi: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Cô hỏi Cố Ninh.

Cố Ninh nhìn Hoàng Mộng Dao một cái, sau đó nói: "Chờ đi."

Chờ con chó săn xác sống kia đâm mệt mỏi hoặc là mất kiên nhẫn.

Cô nói xong câu đó, bắt đầu ở trong phòng tiến hành tìm kiếm, lúc này cô không phải tìm đường ra, mà là vật tư.

Đầu tiên, cô tiến vào một gian phòng ngủ, trên tường đầu giường treo một tấm ảnh cưới kích cỡ lớn, cửa đã bị đâm hỏng, mặt đất đều là vết máu khô cạn đã lâu dọc theo cửa phòng ngủ tràn đi ra ngoài, bên cạnh ngăn tủ còn có một đoạn xương đùi trắng, làm người ta sởn tóc gáy, không khó tưởng tượng hẳn là có người hấp tấp trốn vào gian phòng ngủ này, lại vẫn không thoát được, bị con chó xác sống kia trực tiếp tông cửa vào, nuốt vào bụng. Nếu vừa rồi không phải cô phản ứng nhanh, chỉ sợ kết cục của mấy người bọn họ cũng giống chủ nhân của khúc xương đùi này.

Chỉ là ngẫm lại Cố Ninh cũng cảm thấy có chút không rét mà run. Cô mở tủ âm tường ra, tìm một ít quần áo tương đối dày, đặt ở trên giường, hiện tại đã tới gần tháng 10, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, ba mẹ vẫn đang mặc đồ ngắn tay, còn có một mùa đông cần vượt qua, vấn đề giữ ấm không thể bỏ qua. Thời điểm tìm quần áo, Cố Ninh còn phát hiện trong ngăn tủ âm tường có một chiếc chăn bông mới tinh, nếu có thể mang theo qua đêm trong mùa đông thật là không thể tốt hơn.

Nhưng dung lượng của ba lô hữu hạn, không thể không từ bỏ. Cô cảm thấy đáng tiếc, sờ sờ chiếc chăn mềm mại kia, nghĩ nếu có thể mang theo thì tốt rồi.

Ngay khi ý niệm này của cô vừa mới hiện lên, đồ trong tay cô đã không còn.

Sau một lúc lâu, Cố Ninh mới nhận ra, sau đó liền nhìn nơi vừa mới để chăn bông đã trống không! Chiếc chăn kia lại có thể trong nháy mắt không cánh mà bay!

Cô không có chớp mắt, nhưng nó chính là ở trước mắt cô, lặng yên không một tiếng động biến mất.

Cố Ninh nhìn tay của mình, có hơi chút hoảng hốt, hoài nghi mình có phải xuất hiện ảo giác hay không. Nhưng mà xúc cảm của chiếc chăn vẫn còn lưu ở trên tay, nhắc nhở cô sự tình vừa phát sinh cũng không phải ảo giác.

Khi Cố Ninh đang đầy bụng khó hiểu, đạo trưởng Giả đi tới cửa, ông ta nhìn vết máu khô cạn uốn lượn trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia không đành lòng, niệm câu Vô Lượng Thiên Tôn với khúc xương đùi kia, trong

nháy mắt như vậy, Cố Ninh cảm giác thấy được trên mặt ông ta có một bộ dáng của cao nhân lành đời, nhưng giây lát sau, ông ta lại khôi phục biểu cảm bình thường, vuốt mái tóc bóng dầu của mình, sau đó nhìn đống quần áo trên giường, kỳ quái hỏi: "Cố Ninh, cháu làm gì vậy?"

Cố Ninh nhìn động tác ông ta vuốt tóc, cảm thấy ông ta và hình tượng đạo sĩ trong tưởng tượng của chính mình khác nhau khá xa. Nhưng tốt xấu gì, thời điểm ở gara ông ta đã để lại cho Cố Ninh một chút ấn tượng tốt, Cố Ninh cũng không bài xích ông ấy, bèn giải thích: "Hiện tại đã là tháng 10. Cần chuẩn bị một chút quần áo dày cho mùa đông." Nói xong,

cô chọn lựa ra một ít quần áo nhét vào ba lô.

Đạo trưởng Giả bừng tỉnh đại ngộ, cũng vội vàng nhặt lên hai bộ y phục mà ông có thể mặc, ôm vào trong ngực, lại nhặt vài món nói: "Cái này Trình Minh có thể mặc."

Sau đó nói: "Cháu không nhắc nhở chú cũng quên mất, đêm qua chú ngủ cũng cảm thấy hơi lạnh. Aizz, nơi này có áo lông vũ không? Aiz, nơi này có chăn, chúng ta có nên mang đi hay không?"

Ông vừa tìm kiếm, vừa nói nói cùng Cố Ninh.

Cố Ninh vẫn còn nhớ thương chiếc chăn bông không cánh mà bay kia, không để ý đến ông ấy, sau đó đi ra ngoài, đi tới một cánh cửa khác.

Lần này cô tới phòng bếp, đã có hai cô gái đang ở nơi đó lục tung tìm đồ ăn, nhìn thấy Cố Ninh tiến vào, hai người liếc nhau, đều có chút căng thẳng theo bản năng dấu mấy gói đồ ăn vừa mới tìm được ra phía sau người, sau đó lách qua người Cố Ninh đi ra ngoài.

Cố Ninh không để ý, phản ứng đầu tiên chính là mở vòi nước ra, vòi nước chỉ chảy ra một ít nước còn sót lại trong vòi liền không có động tĩnh nữa.

Vừa lúc đạo trưởng Giả từ cửa vào tới, phất phất đồ trong tay, giống như khoe ra nói: "Ha ha, Cố Ninh, Trình Minh tìm được thứ tốt!"

Cố Ninh quay ra nhìn, trong tay đạo trưởng Giả đang cầm một túi mì ăn liền.

Ông ấy vui vẻ ra mặt nói: "Chúng ta nấu lên có thể ăn một bữa no."

"Không có nước." Cố Ninh hắt cho ông một gáo nước lạnh.

"Không thể nào?" Đạo trưởng Giả kêu rên một tiếng không tin, từ cửa chạy tới vặn vòi nước ra, quả nhiên một giọt nước đều không có, tức khắc liền xẹp lép, thống khổ kêu rên: "Trời muốn tôi chết mà!"

"Khô cũng có thể ăn." Trình Minh đi theo đến đây, trong tay cầm một cái túi đựng quần áo của cậu ta và đạo trưởng Giả, nói: "Có đồ ăn là tốt rồi."

Đạo trưởng Giả oán niệm: "Chú đã gần hai tháng chưa được ăn đồ nóng."

Trong phòng bếp có gạo, có dầu, thậm chí bình gas vẫn còn khí gas có thể đốt lửa, nhưng lại không có nước.

Ba người ra khỏi phòng bếp, trong phòng khách, mấy người kia đang chia lương thực vừa mới lục soát được từ trong phòng bếp.

Nhìn thấy ba người Cố Ninh đi ra ngoài, trên mặt bọn họ đều nhiều ít có chút không được tự nhiên, sau đó liền vội vàng nhét đồ còn dư lại vào trong miệng.

Trong đó, một nam sinh tên Trương Kỳ ban đầu ba lô bẹp hiện tại đã phồng lên, xem ra tìm được không ít đồ có thể ăn, chiếc ba lô kia đã được hắn đặt ở sau lưng, dùng tay đỡ, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên, lại không có ý lấy đồ ăn bên trong ra chia cho mấy người Cố Ninh.

Trình Minh cau mày, đang chuẩn bị nói gì đó.

Bên kia, Hoàng Mộng Dao lại đột nhiên nói chuyện, cô ta đưa một

gói lòng đỏ trứng khô nói: "Tớ và Tạ Vũ Hồng tìm được cái này."

Sau đó cùng Tạ Vũ Hồng đứng lên đi tới chỗ bọn họ, nói: "Chúng ta có thể ăn với nhau."

Tạ Vũ Hồng đứng ở bên cạnh Hoàng Mộng Dao không nói gì, nhưng đôi mắt không bị tóc mái che khuất lại nhìn chằm chằm Cố Ninh.

Cố Ninh hơi kinh ngạc, Trình Minh cũng chưa kịp nói chuyện, đạo trưởng Giả đã không khách khí cầm gói lòng đỏ trứng khô trong tay Hoàng Mộng Dao qua, một bên cười tủm tỉm nói: "Vẫn là các cháu có lương tâm." Đạo trưởng Giả nói vậy tự nhiên là ý có điều ám chỉ, vừa rồi ở bên ngoài nếu không phải Cố Ninh phản ứng nhanh, nhắc nhở bọn họ, bằng không mấy bọn họ ai cũng không chạy thoát. Hiện tại còn có thể an toàn đứng ở chỗ này đều là nhờ có Cố Ninh, nhưng mấy người kia tìm được vật tư lại không chịu chia ra một ít, cũng thật sự là có hơi chút làm người thất vọng buồn lòng.

Mấy người bên kia vừa nghe vậy, tức khắc biểu cảm trên mặt đều nổi lên chút biến hóa.

"Mộng Dao, tóc cậu bị làm sao thế?" Trình Minh lại giật mình nhìn Hoàng Mộng Dao nói.

Cố Ninh cũng phát hiện mái tóc dài ban đầu của Hoàng Mộng Dao đã bị cắt thành tóc ngắn đến mang tai, thực hiển nhiên là kỹ thuật của người cắt tóc không tốt, cắt thành chỗ ngắn, chỗ dài.

"Tớ bảo Tạ Vũ Hồng cắt giúp tớ." Hoàng Mộng Dao có chút không

được tự nhiên, theo bản năng vén tóc đến sau tai, lại chỉ sờ đến một đoạn tóc ngắn, tức khắc có chút xấu hổ thả tay xuống.

"Khá xinh đẹp." Cố Ninh nói.

"Thật sao, cảm ơn." Hoàng Mộng Dao có chút vui mừng nhìn Cố

Ninh.

"Người đẹp dù để kiểu tóc nào cũng đẹp." Đạo trưởng Giả

một bên nói một bên mở gói lòng đỏ trứng ra, đếm đếm, nói: "24 cái, chỗ chú có năm gói mì, dù sao vật tư của năm người chúng ta đều để chung với nhau, không cần phân rõ ràng đến như vậy."

Lời này của ông đã rõ ràng chia mười một người ở trong đại sảnh

này thành hai trận doanh.

Bên này bao gồm Cố Ninh, Trình Minh, đạo trưởng Giả, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng.

Bên kia là Trương Siêu đeo kính đen, Tiếu Vân Vân, Lưu kỳ cõng ba lô mặc áo thun màu vàng, còn có hai cô gái tên Trương Linh, Vương Tư.

Mấy người bên kia ngồi vây quanh cạnh nhau lập tức thay đổi sắc mặt.

Bọn họ ban đầu cùng Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng

đều học chung một lớp, ngày thường có quen biết nhau.

Bọn họ không nghĩ lấy vật tư ra cũng chỉ là nhằm vào hai "người

ngoài" là Cố Ninh và đạo trưởng Giả. Lại không nghĩ rằng Trình Minh vẫn luôn dính Cố Ninh và đạo trưởng Giả, mà Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng thậm chí ngoài dự đoán của mọi người đứng qua bên kia.

Vừa rồi biểu hiện của Cố Ninh rõ như ban ngày, nhưng tay cô bị thương, bọn họ cũng không cảm thấy tiếc, đạo trưởng Giả dọc theo đường đi gặp phải nguy hiểm gì cũng chỉ biết chạy.

Nhưng hai người Trình Minh và Tạ Vũ Hồng lại ở trong đội ngũ bọn họ đảm đương tác dụng người bảo vệ, dọc theo đường đi hai người bọn họ giết xác sống nhiều nhất.

Nghe ngoài cửa con chó xác sống vẫn cứ bảo trì tần suất va chạm, sắc mặt mấy người đều có chút khó coi, nhưng ngẫm lại hiện tại loại tình huống này, con chó xác sống kia thoạt nhìn một chốc sẽ không vào được, bọn họ bị nhốt ở chỗ này còn không biết khi nào mới có thể rời đi, như vậy vật tư chính là thứ quan trọng nhất.

Thiếu bốn người kia vật tư dư lại của bọn họ càng có thể duy trì được lâu hơn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt bọn họ mới đẹp hơn một chút. Thậm chí có người còn ôm một ít tâm lý vui sướng khi người gặp họa, ít đồ ăn như vậy, mấy người Cố Ninh khẳng định không chống chịu được bao lâu.

Cố Ninh lại không có tỏ vẻ dị nghị với lời nói của đạo trưởng Giả,

dù sao lúc nào cô cũng đều có khả năng rời khỏi đội ngũ, không cần phải nói thêm gì vào lúc này.

Muốn nói, người ở trong phòng này có tâm tình nhẹ nhàng nhất, không ai khác chính là Cố Ninh.

Dù cho con chó săn xác sống kia xông tới, cô cũng có đủ thời gian trở lại không gian, càng không cần phải ở chỗ này lo lắng vật tư, nửa đêm hôm qua cô đã trở về bên kia một chuyến, đựng nửa ba lô vật tư mới trở lại. Dù cho ăn hết vật tư, cô cũng có thể trở về lấy. Hiện tại điều duy nhất cô cần lo lắng chính là ở chỗ này sẽ chậm trễ quá nhiều thời gian

cô đi tìm ba mẹ.

Mấy người ngồi vây quanh tại chỗ, bắt đầu ăn bữa sáng.

Buổi sáng hôm nay, tất cả người nơi này đều trải qua vận động kịch liệt, hiện tại đều đói không chịu nổi.

Đạo trưởng Giả ăn xong hai cái lòng đỏ trứng, lúc sau liền kêu rên nói: "Căn bản không đủ no!"

Mấy người bên kia đều không khỏi lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt bọn họ liền đọng lại.

Chỉ thấy Cố Ninh yên lặng không ngừng móc đồ từ trong ba lô của cô ra.

Lạp xưởng, chocolate, bánh mì, bánh nén khô......

Không chỉ mấy người bên kia.

Mà bên này, mấy người đạo trưởng Giả, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng cũng đều nhìn thẳng.

Nhìn vật tư xếp thành ngọn núi nhỏ ở giữa, một đám đều không nói ra lời.

Tuy Cố Ninh lấy ra nhiều vật tư như vậy, nhưng trừ đạo trưởng Giả, những người khác đều cực kỳ tiết kiệm, chỉ ăn lửng dạ,

sau đó để Cố Ninh thu hồi vật tư còn dư lại, Cố Ninh lấy nước ra, mỗi người uống một ngụm.

Sự “hào phóng" của Cố Ninh làm mọi người cảm thấy kinh ngạc, ngay cả tầm mắt Tạ Vũ Hồng vẫn luôn vẫn duy trì lạnh băng cũng trở nên thân thiết hơn.

"Cố Ninh, để em giúp chị cõng đi." Trình Minh nhìn chiếc ba lô bị nhét đến căng phồng nói.

Thật sự khó có thể tưởng tượng sao hôm nay Cố Ninh cõng một chiếc ba lô nặng như vậy còn có thể chạy trốn nhanh đến thế."

Không cần, cảm ơn." Cố Ninh nhẹ nhàng cõng chiếc ba lô nặng trĩu kia lên, sau đó nói: "Chị đi lên trên nhìn xem." Nói xong liền cõng ba lô đi về phía lầu hai.