Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 15: Gặp lại




Đang lúc tay Hoàng Mộng Dao hoàn toàn không có lực, miệng của xác sống đã chạm đến da thịt cô ta.

Đột nhiên!

Con xác sống há miệng chuẩn bị ăn một bữa no nê bỗng phát ra một tiếng gào rống thê lương!

Sau đó toàn bộ thân mình đều bị một cây gậy gỗ mang theo sức lực cực mạnh từ trên trời giáng xuống trực tiếp xỏ xuyên qua ngực đánh bay đi ra ngoài!

Hoàng Mộng Dao còn đang hốt hoảng không biết chuyện gì xảy ra, đã bị một bàn tay nắm lấy kéo từ mặt đất lên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai cô: "Không muốn chết thì giết chúng nó đi."

Hoàng Mộng Dao nắm chặt con dao được nhét vào trong tay mình theo bản năng, bỗng quay đầu, chỉ nhìn thấy một cô gái vóc dáng gầy nhỏ, tóc vàng cầm dao tiện tay chém đứt cổ con xác sống vừa bị xuyên gậy gỗ qua ngực đang lồm cồm bò dậy, sau đó nghênh đón mấy con xác sống vây lại đây…

Không biết vì sao, nhìn bóng dáng kia lao vào đám xác sống đáng sợ, trong lòng Hoàng Mộng Dao đột nhiên dâng lên một dũng khí, thúc đẩy mình phải cầm con dao trong tay lên, nhắm mắt lại kêu to, cầm dao chém tới con xác sống ở gần mình nhất!

Phụt một tiếng.

Dịch nhầy tản ra mùi tanh tưởi phun tung toé, Hoàng Mộng Dao run rẩy mở mắt ra, liền nhìn thấy nửa bên đầu của con xác sống trước mặt mình đã bị chém đứt, đôi mắt trên khuôn mặt thối nát không có chút cảm xúc, nhưng lúc này Hoàng Mộng Dao lại phảng phất thấy được sự kinh ngạc trong đôi mắt kia, chỉ nghe được tiếng “phịch” một tiếng, xác sống ngã về phía sau, không bao giờ có thể cử động được nữa.

Bước chân Trình Minh vọt tới trước liền tạm dừng ở chỗ cách Hoàng Mộng Dao hai mét, kinh ngạc vạn phần nhìn con xác sống bị chém thành hai nửa, ngã ầm một tiếng xuống đất.

Hoàng Mộng Dao cầm dao nhìn con xác sống trên mặt đất bị chính mình giết chết kia, cứng đờ đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hoàn toàn là mờ mịt và hư vô, phảng phất còn chưa có ý thức được chính mình vừa làm gì.

Mãi đến khi bên người vang lên một âm thanh hung tợn vang lên: "Còn không chạy! Muốn chết sao?!"

Hoàng Mộng Dao mới bừng tỉnh hồi phục lại tinh thần, theo bản năng nắm chặt dao trong tay đuổi kịp cô gái tóc vàng chạy phía trước.

"Mau mau mau! Chạy về bên này!" Chỉ thấy phía trước cách đó trăm mét, đạo trưởng Giả đang liều mạng vẫy tay với bọn họ.

Mấy người lạc đội đều chạy qua.

Bên kia là một căn nhà trệt, một con đường chỉ có thể đủ cho ba người cùng đi, còn có một cánh cửa sắt.

"Cố Ninh?!" Đạo trưởng Giả nhìn thấy Cố Ninh, cằm cũng sắp rớt

xuống: "Cháu lại từ nơi nào chui ra vậy?!"

Chờ người cuối cùng đi vào, đạo trưởng Giả vội vàng cài khóa, không đến ba giây đồng hồ sau liền có một con xác sống tốc độ nhanh vọt lại đây, mạnh mẽ đánh vào trên cửa sắt.

Đạo trưởng Giả sợ tới mức lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vội vàng nói với mọi người: "Chạy mau chạy mau!"

Cố Ninh lại đột nhiên xoay người đi vòng trở về, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dao trong tay hung hăng thọc qua mặt con xác sống đang đập cửa!

Trực tiếp chọc thủng đầu con xác sống, mắt cũng không chớp một cái. Liên tiếp mấy con xác sống đi đến đây đều bị cô dùng cách tương tự giải quyết.

Ánh mắt mọi người từ kinh ngạc biến thành khiếp sợ.

Cố Ninh rút dao ra khỏi đầu xác sống, thi thể xác sống ngã xuống, cô cũng không liếc mắt một cái xoay người liền đi.

"Hiện tại giết được một con xác sống, về sau sẽ an toàn thêm một phần." Cố Ninh lời ít mà ý nhiều bỏ lại một câu như vậy, sau đó đi đầu, dọc theo con đường đi đến phía trước.

Mọi người quay sang nhìn nhau, trong lòng đều có chút khác thường, nhưng sau đó đều đi theo.

Đạo trưởng Giả đã từng thấy Cố Ninh giết xác sống, nhưng là vào buổi tối, Cố Ninh trực tiếp chọc thanh đao vào đầu xác sống, ông cũng không thấy Cố Ninh đã ra tay như thế nào, nhưng lần này, ông thấy rõ, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Cố Ninh liền có chút thay đổi.

So sánh ra, Trình Minh là người khiếp sợ nhất, ở trong ấn tượng của cậu ta, Cố Ninh vẫn luôn là một nữ sinh lịch sự, lời nói, cử chỉ đều cực kỳ ôn hòa, cậu ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của cô ở ga tàu hỏa.

Trình Minh thật sự là rất khó liên hệ giữa Cố Ninh trong ký ức của hắn với cô gái đầy nhuệ khí trước mắt này.

Hoàng Mộng Dao nhìn bóng dáng Cố Ninh, tâm trạng phức tạp.

Mấy người khác đều yên lặng đuổi theo Cố Ninh.

So với suy nghĩ tâm lý phức tạp của bọn họ, trong lòng Cố Ninh lúc này lại có vài phần ảo não.

Cô đi hết một đêm, ven đường đều không có phát hiện tung tích của ba mẹ, tới khi trời sắp sáng, không cẩn thận đụng phải đàn xác sống, bị mấy chục con xác sống một đường đuổi theo, thật vất vả mới ỷ vào ưu thế tốc độ của mình chạy thoát, kết quả lại đụng phải nhóm người này.

Thời điểm cô cứu Hoàng Mộng Dao thậm chí cũng không thấy rõ khuôn mặt của Hoàng Mộng Dao.

Cứu người cũng không phải xuất phát từ tinh thần giúp người làm niềm vui. Mà là cô cho rằng thế giới như bây giờ, cứu thêm một người, giết thêm một con xác sống, về sau có thể nhiều thêm một phần an toàn.

Ở trong hoàn cảnh có thể bảo đảm an toàn cho chính mình, Cố Ninh cũng không "bủn xỉn".

Nhưng sau khi trải qua sự phản bội, Cố Ninh đã không còn tốt bụng nhiều như vậy, cô thu lại sự thiện ý trước kia, trở nên lạnh nhạt, cự truyệt người ở xa ngàn dặm.

Cô chỉ hy vọng, có lẽ có một ngày, tất cả xác sống đều bị giết chết, thế giới lại khôi phục bộ dạng trước kia.

Đây có lẽ là sự an ủi tâm lý, nhưng cũng chỉ có thể ôm kỳ vọng như vậy, mới có dũng khí để sống sót ở thế giới này.

Con đường nhỏ này, là của một căn nhà ba tầng, trong sân còn trồng hoa, còn có hai cây hoa quế, lúc này đúng là mùa hoa quế nở, cả cây đều là những đóa hoa vàng, mùi hoa đặc biệt nồng đậm, dẫn tới toàn bộ căn nhà tràn ngập hương hoa quế, che đậy mùi hôi thối từ thi thể xác sống.

Cửa chính khép hờ, phảng phất đang chờ bọn họ tiến vào, lại không thấy rõ tình hình bên trong.

Vừa vào trong sân, cảm giác tương đối an toàn, thần kinh căng thẳng của mọi người liền thả lỏng xuống, vừa thả lỏng, tức khắc cả người đều không có sức lực chống đỡ. Trương Siêu đeo kính đen, mềm như một đống bùn, đặt mông ngồi xuống mặt đất: "A ~ tớ không được!"

Những người khác cũng đều không chống đỡ được, tất cả đều ngồi xuống mặt đất nghỉ ngơi.

Trình Minh cũng ngã xuống mặt đất, che lại ngực kịch liệt thở dốc.

Đạo trưởng Giả thậm chí trực tiếp mở ra bốn chân nằm xuống, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn di chuyển, hắn vốn dĩ cũng đã lớn tuổi, thể lực tự nhiên không tốt như người trẻ tuổi, cảm giác phổi đều sắp nổ mạnh.

Ngẫm lại những gì trải qua trong buổi sáng hôm nay, đạo trưởng Giả cũng thấy sợ, bọn họ ban đầu vẫn còn ngủ ở gara. Ngày hôm qua phái năm đội đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ có ba đội trở lại. Loại tình huống này có khi cũng phát sinh, bọn họ cũng không để ở trong lòng, nên đến thời gian ngủ liền ngủ.

Kết quả 5 giờ sáng hôm nay, khi toàn bộ mọi người đang ngủ say, cửa gara bị gõ vang.

Lại là hai đội ngũ đêm qua không trở về, nói là gặp phải đàn xác sống nên chạy trốn cả đêm, tới hiện tại mới trở về.

Người phụ trách kiểm tra đang buồn ngủ, tùy tiện kiểm tra một chút liền thả bọn họ đi vào.

Kết quả trong đám người này có hai người bị xác sống cắn cũng không nói ra, khi bọn họ bị tiếng kêu thảm thiết làm cho tỉnh giấc, kho hàng đã loạn thành một đoàn, dưới sự hoảng loạn có người mở cửa kho hàng ra, mọi người nối tiếp nhau chạy trốn, vừa lúc đụng phải đàn xác sống lang thang xung quanh, sau đó chính là một trận truy đuổi.

Kỳ thật lúc ấy ở gara, ban đầu cũng chỉ có mấy người bị cắn mà thôi, gara tốt xấu gì cũng có vài trăm người, chỉ cần hơi trấn định một chút, cũng không đến mức chật vật như vậy.

"Chỉ lo chạy, thứ gì cũng chưa lấy, sao lại xui xẻo như vậy." Tiếu Vân Vân mặt đầy mây đen nói.

Dương Duy đầu đinh nói: "Bảo vệ được mạng là đủ rồi. Vừa rồi tớ còn cho rằng tớ sẽ chết ở trong đó."

Hoàng Mộng Dao nghe vậy khẽ run lên, nhớ tới tuyệt vọng thấu xương và sợ hãi của chính mình lúc đó, trong lòng vẫn còn một chút sợ hãi, không nhịn được chuyển ánh mắt nhìn về phía Cố Ninh ngồi dựa vào bồn hoa ở cách cô không xa.

Cố Ninh tìm một địa phương ngồi xuống, thả lỏng hai chân đang run của mình, cô đi cả đêm, buổi sáng hôm nay lại bị xác sống đuổi theo suốt hơn một giờ, không biết đã giết bao nhiêu xác sống.

Vừa rồi thần kinh và cơ bắp vẫn luôn căng chặt nên không có cảm giác được cái gì, lúc này vừa thả lỏng, lại cảm giác cả người đều nhũn ra, ngay cả động ngón tay cũng có chút khó khăn.

"Chị bị thương à?!"

Đột nhiên, một giọng nữ kinh ngạc kêu lên.

Lập tức liền thu hút ánh mắt mọi người qua, chỉ thấy Hoàng Mộng

Dao giật mình nhìn Cố Ninh, vì thế ánh mắt mọi người theo ánh mắt cô nhìn về phía Cố Ninh.

Cố Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình, bàn tay đã là một mảng máu thịt không rõ,cô một chút đau đớn đều không cảm giác được, chỉ cảm thấy bàn tay từng đợt tê dại.

Trương Siêu đeo kính đen theo bản năng hô lên: "Chị bị xác sống cắn sao?!"

Cậu buột miệng thốt ra lời này lập tức khiến cho không khí trong sân trở nên có chút quái dị.

"Không phải. Chỉ là bị dao cắt qua." Cố Ninh nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi nói, thời điểm bị xác sống vây, con dao lại bị kẹt ở chỗ xương bả vai xác sống không rút ra được, cô dưới tình thế cấp bách cầm lưỡi dao rút ra.

Cố Ninh nói xong câu kia, liền gian nan dùng tay trái kéo ba lô của mình ra, sau đó sờ soạng ở bên trong lấy ra một chai cồn, vặn mở nắp chai, chuẩn bị rửa miệng vết thương cho chính mình.

"Để em làm cho."

Hoàng Mộng Dao đột nhiên đi tới, cầm chai cồn của Cố Ninh, cô ngước mắt nhìn Cố Ninh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thời điểm ở trường học em đã học qua khóa hộ lý."

Cố Ninh có chút kinh ngạc nhìn cô ta một cái, sau đó gật đầu nói:

"Cảm ơn."Cố Ninh chuẩn bị dược phẩm và công cụ xử lý vết thương cực kỳ đầy đủ, Hoàng Mộng Dao tuy rằng trong lòng nghi hoặc, ngoài miệng cái gì cũng chưa nói, chỉ an tĩnh giúp Cố Ninh xử lý miệng vết thương.

Thời điểm dùng miếng bông dính cồn rửa sạch miệng vết thương cũng cực kỳ cẩn thận.

Lúc này thoạt nhìn Hoàng Mộng Dao khác khá xa hình tượng chanh chua khi lần đầu

gặp Cố Ninh.

Cồn không cẩn thận thấm sâu vào miệng vết thương, Cố Ninh không nhịn được nhíu mày.

Sau khi lau sạch vết máu, lộ ra một vết thương bằng ngón út, đạo trưởng Giả ở một bên xem, trong lòng run sợ, vết thương không phải vừa mới bị, nhưng cô vẫn cầm đao đi giết xác sống,

trong lòng ông ta không khỏi sợ hãi, không nhịn được nhìn biểu cảm của Cố Ninh, Cố Ninh từ đầu tới đuôi cũng chưa hừ một tiếng, lúc này bị cồn làm cho xót, cũng chỉ hơi hơi cau mày.

Trình Minh ở một bên nhìn, lông mày gắt gao nhăn ở bên nhau, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn so với người bị thương như Cố Ninh còn đau hơn.

"Miệng vết thương quá sâu, tốt nhất là nên đi bệnh viện khâu lại."

Hoàng Mộng Dao nghiêm túc giúp Cố Ninh dùng băng gạc băng bó miệng vết thương, sau đó nói. Những lời này vừa ra khỏi miệng, cô mới ý thức được tình huống hiện tại là như thế nào, hiện tại nơi nào còn có bệnh viện chứ? Nơi nơi đều là địa ngục.

Cố Ninh thử hoạt động bàn tay một chút, thần kinh rõ ràng cảm nhận được đau đớn do miệng vết thương bị xé rách, cô nhíu mày, tay phải cầm đao bị thương, có ảnh hưởng rất lớn tới cô.

"A, Cố Ninh. Mấy ngày nay cháu đã chạy đi đâu vậy? Ngày đó ngủ

dậy không thấy cháu đâu. Còn tưởng rằng cháu đã bốc hơi khỏi nhân gian."

Đạo trưởng Giả đột nhiên nói.

Đôi mắt Cố Ninh chợt lóe nhỏ đến mức không thể phát hiện, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cháu vội vã đi tìm người, cho nên liền đi trước một bước."

Cô vừa nói vừa cõng ba lô lên, đứng dậy, nhìn thoáng qua con dao trong tay đã bị mẻ nghiêm trọng, không nhịn được nhăn mày.

"Tớ đi vào bên trong tìm xem có đồ gì ăn không, đã sắp đói chết rồi!" Sau khi khôi phục lại thể lực, Dương Duy từ trên mặt đất bò dậy liền chuẩn bị vào cửa.

Đúng lúc này, Cố Ninh ngủi được một mùi hôi thối pha trộn trong không khí nồng đậm hương hoa quế.

"Cẩn thận!"

Cố Ninh đột nhiên nhắc nhở!

Nhưng đã không kịp.

Cửa vừa mở ra, không biết từ nơi nào đột nhiên vụt ra một bóng dáng màu vàng xám! Cắn một ngụm ở trên đùi Dương Duy! Sau đó kéo mạnh!

Chỉ nghe được Dương Duy phát ra một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, thê lương! Sau đó đã bị cắn ngã xuống đất!

Mọi người đều đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, vô cùng khiếp sợ nhìn Dương Duy bị cắn!

Đạo trưởng Giả kêu thất thanh nói: "Đây là thứ cái quỷ gì?!"

Nó lại có thể là một con chó săn cao nửa người!

Nói đúng ra, đó là một con chó săn xác sống.

Da lông trên người nó đã bóc ra gần hết, trên đầu cũng đã không còn mấy khối thịt.

Con chó săn cắn Dương Duy, xé từ trên đùi Dương Duy xuống một miếng thịt to, ở trong tiếng kêu thống khổ của Dương Duy, nuốt miếng thịt kia vào bụng, sau đó nâng đôi mắt tỏa ra màu xanh nhìn thẳng mọi người đang hoảng sợ mặt tái đi trong sân, từ trong cổ họng đã bắt đầu hư thối phát ra một tiếng gầm nhẹ hưng phấn… một chiếc miệng đầy máu, thoạt nhìn thật đáng sợ.

Dù là Cố Ninh, lúc này sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, theo bản năng nắm chặt dao trong tay, khẩn trương nhìn con chó xác sống lúc nào cũng có khả năng vồ lại đây, một cử động cũng không dám.

Đôi mắt màu xanh lục của con chó săn xác sống nhìn bọn họ chằm chằm, không ai dám động đậy, cảm giác chỉ cần hơi động con chó săn xác sống sẽ chồm đến.

Từ tốc độ vừa rồi nó vồ Dương Duy, quả thực quá đáng sợ, bọn họ không chắc chắn có thể chạy trốn trước khi con chó xác sống tấn công!

Mà lúc này Dương Duy vẫn còn giãy giụa phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ thê lương, vẫn luôn không ngừng kêu cứu mạng, nhưng không có người dám cử động.

Mọi người, bao gồm cả Cố Ninh lúc này đều cảm giác được sợ hãi bao trùm xung quanh.

Đạo trưởng Giả khống chế không được hai chân run rẩy, đè thấp âm thanh hỏi Cố Ninh đứng ở bên cạnh hắn: "Cố Ninh...... Hiện, hiện tại nên làm sao bây giờ......"

Ông ta vừa lên tiếng, đôi mắt của con chó săn xác sống đột nhiên liền nhìn chằm chằm lại đây, bộc lộ khuôn mặt hung ác!

Muốn chồm tới!

Đạo trưởng Giả sợ tới mức sắc mặt ngay lập tức trắng bệch!

Cố Ninh cũng hoảng không nhẹ, vội vàng giơ dao trong tay lên!

Đúng lúc này! Một cô gái nhát gan đột nhiên giống như phát điên, phát ra một tiếng thét chói tai! Sau đó nổi điên chạy tới cửa sắt!

Ngay khi cô ta vừa di chuyển!

Con chó săn xác sống cũng di chuyển theo! Nó tru lên, như là một tiếng sấm vọt qua chỗ cô gái kia!

Đúng vào lúc này! Cố Ninh nhìn chuẩn thời cơ! Hét lớn: "Mau! Vào nhà!" Sau đó, là người thứ nhất chạy tới cửa nhà!

Đạo trưởng Giả và Trình Minh ở gần Cố Ninh nhất, bọn họ còn chưa có phản ứng lại, cũng đã liều mạng chạy tới cửa theo Cố Ninh theo bản năng!

Lần này chính là thời điểm khảo nghiệm năng lực phản ứng của mọi người!