Cuối cùng tôi cũng đã về được cái lớp thân yêu của mình, đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, bất giác tôi mỉm cười, tôi không biết nụ cười ấy cay đắng hay vui mừng nữa.
Nếu như có sự giúp đỡ của các bạn khác có lẽ tôi đã trở về nhanh hơn nhưng không ai dám giúp đỡ tôi cả. Đến nói chuyện với tôi họ còn phải sợ hãi tôi cơ mà.
Cái này cũng không có gì lạ cả vì tôi bị dính vào lời đồn mà chưa chắc đó là lời đồn, có khi đó cũng là sự thật không chừng.
Lời đồn nói ai mà tiếp xúc với tôi đều bị xui xẻo cả, còn nếu mà giúp đỡ tôi thì càng xui hơn.
Mới đầu tôi và mọi người trong lớp đâu có ai tin đâu, ai nấy đều thương yêu và giúp đỡ tôi hết, có một người bạn còn thiết kế riêng cho tôi các loại bìa sách có độ dày khác nhau để tôi dễ dàng phân biệt hơn.
Nhưng qua ngày hôm sau người bạn ấy ra đi và toàn bộ người bạn giúp tôi ngày ấy cũng đều chết hết, chết vì tai nạn xe. Không biết định mệnh hay là như thế nào mà ngày ấy chúng tôi lên cùng lên một chuyến xe buýt nhưng tôi không có sao nhưng các bạn đi cùng tôi lại đi về thế giới bên kia hết.
Vụ ấy rất lớn nên ai trong trường này đều biết cả nên kể từ đấy lời đồn về tôi ngày càng nhiều, đến nổi ai cũng tin đó là sự thật, chính bản thân tôi cũng tin cơ mà.
Nhưng cũng may mắn còn có hai người bạn thân vẫn ở bên cạnh tôi, có đôi khi rất sợ phải xa họ lắm, sợ một ngày họ bỗng dưng xem tôi như người lạ.
- Nghĩ gì mà thất thần vậy cô nương?
Một bàn tay vỗ lên bờ vai khiến tôi phải giật cả mình đứng dậy, tay tôi mò mẫm xung quanh để lấy cây gậy dẫn đường nhưng một bàn tay mềm mại đã nắm lấy bàn tay của tôi.
- Cậu làm gì mà sợ hãi vậy? Tớ đây, Tuệ Ngữ của lòng cậu đây.
Tôi nghe được giọng nói và nụ cười khanh khách của Miêu Tuệ Ngữ nên yên tâm ngồi lại vào ghế của mình.
- Không có gì đâu, mình nghĩ đến những bài tập mà thầy giao cho thôi.
- Cậu gặp người quen nào à? - Giọng nói khác bên tai trái của tôi vang lên, đó là giọng của Ngôn Tình.
Cậu ta vẫn vậy, khi nói chuyện với bất cứ ai cậu ấy vẫn nói bằng cái giọng nhạt nhẽo không một tý cảm xúc nào.
- Không có, tớ có gặp ai đâu. - Tôi lắc đầu, giấu giếm chuyện tôi đã gặp cái tên Lưu Tuấn kia.
- Trước khi vào lớp, tớ đã thấy mặt của cậu trông rất vui, đôi má ửng hồng như đang uống rượu vậy. Nếu tớ đoán không lầm thì cậu có phải đã tiếp xúc với một đứa con trai nào đó phải không?
Sao cô bạn Ngôn Tình này giỏi quan sát sắc mặt của người khác vậy nhỉ? Cô ấy không đi làm thám tử hay cảnh sát thì phí thật.
Tôi định im lặng cho qua chuyện nhưng cô bạn Miêu Tuệ Ngữ đâu để tôi cho qua dễ dàng như thế. Cô ấy cũng nhảy vào để góp vui luôn.
- Ai thế? Làm quen được với anh nào đẹp trai rồi à? Sao phải giấu tụi mình chứ? Không nói là mình giận á nha. Hì! Hì!
Nếu mà không nói thật chắc tôi phải nghe cô bạn Miêu Tuệ Ngữ này hát đến chiều tối luôn quá, bất lực tôi đành phải nói hết tất cả cho hai cô ấy biết về cuộc gặp mặt giữa tôi và Lưu Tuấn, tất nhiên ngoại trừ tôi bóp cái của quý của anh ta.
- Cậu để cho anh ta ôm vì cảm thấy quen thuộc và ấm áp ư?
Tôi gật đầu thừa nhận, tuy rất xấu hổ nhưng cũng không có gì to tát cả, tôi cũng giải thích cho hai cô bạn hiểu:
- Tớ cảm thấy người đó rất quen thuộc chắc chắn người ấy đã từng ôm lấy tôi rồi. Để tôi nhớ lại xem...
Tôi đang cố gắng nhớ lại những ký ức vụn vỡ về một người thì bỗng nhiên thầy giáo đã vào lớp.
Đúng ra thầy đã vào tiết thì lớp học phải im lặng mới phải nhưng mọi người trong lớp đều ồn ào, họ bàn tán xôn sao về chuyện gì đó.
- Khụ khụ, cái em yên lặng cho thầy. Hôm nay lớp chúng ta chào đón hai em học sinh mới đến từ lớp chuyên.
- Hai em có thể giới thiệu bản thân cho mọi người làm quen nha. - Giọng của thầy vẫn như ngày nào, trầm và ấm áp làm sao.
- Mình tên Lưu Tuấn là học sinh lớp 11A1, rất vui khi được làm quen với các bạn, mình học không giỏi chỉ chuyên đi báo đời là giỏi. - Câu nói đùa ấy khiến cho cả lớp đều cười vang, trong đó tất nhiên là có cả tôi.
- À, còn cái mã đẹp trai chuyên dụ dỗ con nhà lành nữa - Giọng nói không cảm xúc của Ngôn Tình lại vang lên bên tai tôi, nhưng tôi cũng không ngạc nhiên gì mấy với cái thái độ ấy.
Sau đó, Lưu Tuấn quay người về bên phải nhìn thầy giáo nói bằng giọng nghiêm túc.
- Em xin hết.
- Ơ kìa, em không giới thiệu dùm bạn nữ kia luôn à?
Giọng của thầy trở nên ngạc nhiên, chắc có lẽ thầy ấy biết mối quan hệ giữa hai người này.
- Bạn nào vậy thầy, em có thấy ai đâu. Thôi em về chỗ trước nha, em muốn ngồi ngay chỗ gần bạn xinh đẹp này này.
Tôi biết cậu ta đang chỉ nhưng không biết chỉ về đâu, tôi cũng không nghe thấy tiếng nói của cả lớp nữa, dường như mọi người đang kinh ngạc đến không thể nói lên được thành lời thì phải.
Tôi định hỏi Ngôn Tình thì giọng của Miêu Tuệ Ngữ vang lên, âm thanh của cậu ấy rất lớn có thể cả lớp đều nghe thấy.
- Được rồi, mọi người ngồi xuống hết đi và đừng nhìn bạn của tôi nữa, Lưu Tuấn chỉ hướng này là quyết định của cậu ta không liên quan gì đến bạn của tôi cả.
Tôi nghe Miêu Tuệ Ngữ nói hết câu là mọi người đều lục đục ngồi xuống, cả lớp vẫn im lặng như thế. Mà tôi biết tính cách của Miêu Tuệ Ngữ nếu mà cậu ta nói chuyện là không phải một câu là hết.
- Này Lưu Tuấn định chờ đợi cô bạn xinh đẹp của tôi cầu hôn à? Sao đứng ngây người ra thế? Nhanh vào ngồi đi.