Tôi nghĩ Lưu Tuấn chỉ chờ có câu đó của Miêu Tuệ Ngữ thôi, thật vậy tôi nghe được tiếng bước chân của anh ta đến gần, chỉ mất vài giây tôi đã ngửi thấy mùi hương nam tính của anh ta kế bên.
- Tôi xin giới thiệu... - Có lẽ bạn mới cũng muốn giới thiệu cho đỡ quê.
- Cậu cũng tìm chỗ mà ngồi đi, ai mà không biết cậu là Lãnh Hàn - con gái độc nhất của gia chủ nhà họ Lãnh, một gia tộc lớn nhất nhì ở thành phố này cũng là vị hôn phu của Lưu Tuấn.
Lần này người lên tiếng lại là Ngôn Tình, tôi nghe được âm thanh đứng dậy của cậu ta.
- Đúng thế, nhưng cậu hãy cho tôi nói có được không? Cậu đang nhảy vào miệng của tôi đấy.
Cậu ta dường như đã nổi giận thì phải, tôi nghe được tiếng nghiến răng qua từng câu chữ.
- Không cần cậu nói nữa đâu, Cậu có quan hệ gì với Lưu Tuấn tôi không quan tâm, tôi chỉ nói cho cậu biết: đừng có bao giờ đụng chạm đến bạn của tôi, cô ấy mà mất cọng tóc nào tôi sẽ sang bằng luôn cái tập đoàn của cha cậu.
Giọng nói của Ngôn Tình rất bình thản nhưng lời nói của cô ấy lại không chịu nhượng bộ hay thỏa hiệp gì cả khiến cho đối phương phải khó xử.
Tôi không biết tình hình này sẽ ra sao nếu mà cô bạn Lãnh Hàn này không nhượng bộ nữa, vậy chỉ có một kết quả hai người sẽ có một cuộc chiến xảy ra.
Điều này khiến tôi phải lo lắng định đứng dậy nói cái gì đó thì bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay của tôi cùng lúc đó một hơi thở nóng hổi được thổi phả thẳng vào lỗ tai, khiến cho tôi phải rùng mình.
- Đừng có lên tiếng, cứ chờ đi không có chuyện gì đâu.
Đó là tiếng nói của Lưu Tuấn, cậu ta kề môi của mình sát lại vành tai của tôi mà thầm thì.
Sao tên này lại đáng ghét thế nhỉ? Đã là lúc nào rồi vẫn muốn ăn mảnh của mình, tôi tức giận nhéo tên đó một phát thật đau đớn.
- Ui, nhẹ tay thôi đau đấy em. Em không còn thương anh nữa sao?
- Hừ! Ai mà thương anh chứ? Anh có phải là anh Gấu không vậy?
Nói thật thì tôi đã nhớ ra anh ta là ai rồi, anh ta chính là người yêu cũ của tôi, cái người mà lúc nào cũng bên cạnh tôi khi tôi còn là một cô bé mười tuổi. Tôi muốn lời xác nhận của anh ta thôi.
Lúc ấy tôi vẫn còn ngây thơ trong sáng lắm, ai mà yêu tôi là tôi yêu lại liền, cũng bởi vì thế nên anh ta dễ dàng tán đổ được tôi. Cũng chính là anh ta dạy cho tôi về những bài học vỡ lòng của tình yêu, biết thế nào là hôn hít, thế nào là nắm tay.
Mối tình của chúng tôi chỉ duy trì một năm thôi thì phải chia tay do nhiều lý do, lý do chính là tôi phải chuyển lớp học.
Ngày mà hai đứa chia tay, đứa nào cũng khóc sướt mướt cả. Yêu nhau cũng lâu lắm rồi mà phải chia xa ai không đau buồn cho được.
Nhưng thời gian như thôi đưa, tôi cũng đã quên cái mối tình thời trẻ con ngây thơ ấy rồi. Do áp lực học tập và thi cử đã nhấn chìm đi những thứ tình cảm ấy.
- Bây giờ em mới nhớ ra à? Trí nhớ của em tệ thật đó.
Cậu ta nói xong còn thở dài ngay sát vành tai của tôi khiến mặt của tôi phải nóng lên, tôi đoán chắc hai đôi má trên mặt đã chuyển sang màu đỏ rồi.
- Anh nên giải quyết cô vợ bé bỏng của anh đi kìa.
Tôi bực mình xô anh ta ra rồi mặc kệ tất cả mà gục xuống bàn, nếu ai nói tôi vô tâm thì cũng chịu vì tôi đứng lên nói cũng vô ích mà hành động bay ra trợ giúp đánh nhau thì bỏ đi.
Ngược lại với kỳ vọng của tôi, Lưu Tuấn không lên tiếng gì cả, anh ta coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ im lặng chờ đợi.
Vào thời khắc ấy tôi nghe được tiếng thở dài nhè nhẹ của cô nàng Lãnh Hàn, Dường như cô ta đã thỏa hiệp. Thật vậy, cô ta lên tiếng bằng giọng nhu hòa:
- Tôi chỉ gặp Hứa Nguyệt lần đầu thôi sao có thể làm khó hay đụng chạm gì đến cậu ấy chứ?
- Bạn có thể tìm chỗ ngồi của mình, lớp học này hoan nghênh bạn.
Ngôn Tình đáp lời với giọng bình thản, cậu ấy đưa tay lên mà vỗ bốp bốp, Miêu Tuệ Ngữ cũng không ngồi yên cậu ta cũng vỗ tay theo. Tiếng vỗ tay của hai người vang vọng cả lớp vì không có ai vỗ tay theo cùng với đó là tiếng bước chân của Lãnh Hàn, chắc cô ta đang đi đến chỗ của mình chọn.
Sau vài phút căng thẳng cuối cùng thầy giáo là người nói chuyện đầu tiên, thầy bảo:
- Thôi chúng ta vào tiết học nào, mấy em lấy sách ra mở...
Thế là chuyện này trôi qua một cách êm đềm như thế đó, nhưng riêng tôi thì không nghĩ vậy. Chuyện này chưa chắc gì đã xong đâu.
Cái người con gái Lãnh Hàn ấy là tiểu thư mà, sao có thể bỏ qua nỗi nhục nhã hôm nay. Chắc chắn cô ta sẽ báo thù mà người bị nhấm vào chính là tôi rồi chứ không còn ai nữa đâu.
Tôi biết tôi là người yếu đuối dễ bị khi dễ nhất trong đám mà, bị mù còn không biết võ nữa nếu mà cô ả kia chơi lén thì khó mà đề phòng được.
Tâm trạng hiện giờ của tôi rất là bất an, vì Trực giác của tôi đã nhận được ánh mắt nham hiểm của cô ta đang lén nhìn tôi.