Cuối cùng xe cũng đã đến nhà, tôi lê cái thân xác mệt mỏi của mình về phòng, trước khi về phòng tôi có ghé sang phòng mẹ tôi, mở cửa phòng của bà tôi bước vào.
- Con về rồi đó à? Hôm nay đi học có vui không? Có gặp anh nào đẹp trai không?
Mẹ của tôi cười ha hả! Rồi không biết chân của bà đá phải cái gì mà tôi nghe thấy leng keng của những vật thủy tinh va vào nhau, tôi đoán chắc là chai rượu rồi.
- Hôm nay bình thường mẹ ạ, không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tôi vừa đáp lời của mẹ vừa mò đường tìm kiếm chỗ ngồi, tôi chưa đi được vài bước thì được người hầu giúp tôi đến bên cạnh mẹ, chắc có lẽ mẹ tôi ra hiệu cho chị Liên giúp tôi đây mà.
Cuối cùng tôi cũng ngồi xuống giường của mẹ tôi, cảm nhận được hơi thở nóng hổi và cùng theo đó là mùi rượu nồng nặc khiến tôi phải đau lòng mà rơi lệ.
Tôi ôm bà vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp của tình mẫu tử, tôi cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ từ bà, cái mũi của tôi cứ tham lam hít lấy hít để.
- Cái con bé này! Đã trưởng thành rồi mà cứ như con nít ấy, tối ngày gặp mẹ là nũng nịu ôm ấp à.
Mẹ xoa đầu tôi, tay của bà vẫn mềm mại và dễ chịu y như mấy năm về trước cứ lướt qua từng loạn tóc mai của tôi, rồi chạm nhẹ vào vùng da đầu khiến tôi rất là dễ chịu.
- Hì hì, con mãi mãi là con cô gái nhỏ bé trong lòng của mẹ thôi.
Tôi cười đầy hạnh phúc, tôi cố gắng làm mẹ vui vì lúc này tôi có thể cảm nhận được mẹ mình rất nhớ cha Cao Huyền.
- Thôi đi cô nương, cô còn phải đi lấy chồng nữa đấy bé nhỏ gì.
Mẹ cười thành tiếng, mẹ cười trong rất là xinh nha vì bà ấy luôn luôn cười ra tiếng để tôi nghe và cười xong thì diễn tả lại cho tôi biết.
- Lấy chồng cái gì chứ, con thà ở với mẹ còn hơn, hứ!
Tôi giận dỗi chu bờ môi của mình lên, đôi má phồng ra như con cá nóc khiến mẹ tôi phải cười to.
- Được rồi có phải hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì liên quan đến con có đúng không? Gần đến ngày thi giữa kỳ và cuộc thi piano rồi đó con chuẩn bị gì chưa?
Câu hỏi mẹ khiến tôi phải giật cả mình, sao mẹ tôi lại biết chuyện của tôi cơ chứ. Tôi nghĩ rằng mẹ tôi chỉ đoán thôi, nên tôi giả vờ hồ đồ trả lời cho lấy lệ.
- Dạ, không có chuyện gì đâu mọi thứ đều ổn, các cuộc thi đó thì cứ yên tâm đi con chuẩn bị hết rồi.
Mẹ của tôi ngừng vuốt ve mái tóc, đôi tay ấy chuyển qua nựng đôi má mềm mại của tôi.
- Con thật là ngốc mà, mới vừa vào cửa nhà mình, mẹ đã thấy đôi mắt của con đỏ hoe rồi, ai bắt nạt con sao, à mà không phải khuôn mặt của con lúc mới vào cửa đã hiện lên dòng chữ "Lo lắng cho ai đó" rồi, có đúng không?
Mẹ tôi là thế đó, cái tính quan sát người khác qua từng cử chỉ và hành động của bà ấy là không ai có chê vào đâu được, ai mà giấu bà ấy được thì cũng là siêu tội phạm đấy.
Trước những lời phân tích của mẹ, tôi phải đầu hàng đành nói hết tất cả mọi chuyện cho mẹ tôi nghe.
- Con biết gì về "tình yêu" không? Con có chắc chắn con yêu anh ta đến mức phải bất chấp hết tất cả không?
Không biết từ lúc nào giọng nói của mẹ đã nghiêm khắc hơn, dường như bà rất coi trọng việc này.
- Con cảm thấy anh ấy rất là tốt bụng ạ, ấn tượng hồi nhỏ của con là vậy. - Tôi trả lời bằng giọng nhỏ như muỗi kêu, hai má tôi chắc đã đỏ bừng rồi.
- Có thích mà chưa đến mức yêu đúng không? - Mẹ tôi lại cười thành tiếng, nụ cười ấy mang âm thanh tình yêu vô bờ của bà đối với tôi.
Tôi xấu hổ gật đầu mà thôi, không dám nói gì tiếp nữa.
- Được rồi, về phòng mà chờ tin nhắn của Ngôn Tình đi, hai người bạn của con rất là tốt đấy hãy nhớ trân trọng tình bạn ấy nha.
Mẹ tôi nói xong thì nằm xuống, lấy một trai rượu uống ừng ực, khiến tôi phải nắm lấy tay của bà ngăn cản bà uống tiếp.
- Mẹ à, Tình yêu của mẹ giành cho cha con có lớn không?
Tôi giật lại cái chai rượu, rồi chủ động thoát khỏi vòng tay của mẹ của mình, bước xuống giường mò mẫm dọn hết những chai rượu phía dưới.
Mẹ tôi thường hay uống rượu lắm, từ hồi cha Cao Huyền không về nữa là bà bắt đầu uống rượu, mỗi ngày đều uống. Nhưng do nhiều lần khuyên bảo của tôi nên bà đã thay đổi một tuần uống một lần.
- Tình yêu của mẹ đối với cha con ư? Không lớn lắm đâu chỉ là yêu hơn cả chính bản thân mẹ thôi, thôi con chưa yêu ai đó mà phải chịu sự chia ly con mới hiểu, nhưng mẹ không muốn con hiểu đâu.
Tôi cứ làm như thế mà không nói thêm lời nào nữa, bà cũng không đành lòng bèn hứa sẽ không uống rượu nữa, cùng với đó bà cùng dọn với tôi. Hai mẹ con tôi cứ thế mà dọn hết cả phòng đầy bia và rượu.
Dọn xong tôi mới về đến phòng, đặt điện thoại ngay ở giường tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, tay tôi nâng niu từng phím của cây đàn piano.
Những nốt nhạc đầu tiên được vang lên, rồi sau đó là liên kết lại với nhau tạo thành một bản nhạc đó là bài sonate Ánh Trăng, tiếng đàn của tôi thể so được với tác giả của bản sonate ánh trăng, nhưng nó vẫn du dương nhẹ, không mang theo hơi hướng tuyệt của màn đêm.
Tôi vừa đàn vừa thả hồn mình trong hồi ức, nhớ đến những lần đi chơi với nhau của tôi và Lưu Tuấn, những lời tâm sự từ sáng cho đến đêm tối rồi ai về nhà nấy nhưng trong lòng vẫn nhớ về. Nhớ đến cái nắm tay đầu tiên của hai đứa sao mà ngại ngùng và hạnh phúc làm sao.
Đang thả hồn theo bản nhạc thì bỗng dưng điện thoại có tin báo có tin thoại, khiến tôi phải dừng lại mà nghe tin thoại:"Hứa Nguyệt à, anh gấu Lưu Tuấn của cậu tỉnh rồi này, cậu đến bệnh viện số 2, đường số 2, phòng 6 nha."
Nghe được tin này tôi rất mừng, vội vàng tắm rửa sạch sẽ để đến bệnh viện.