Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 12: Lưu Tuấn nhập viện




Tất cả lời nói của Miêu Tuệ và Ngôn Tình khiến tôi phải suy nghĩ lại, lòng tin của tôi cũng lung lay sắp sụp đổ. Cái tôi hy vọng bây giờ là anh gấu có thể phản bác được điều gì đó, nhưng anh ấy đã làm tôi thất vọng.

- Anh Gấu, anh nói gì đi chứ.

Đáp lại lời tôi chỉ là tiếng thở dài của anh ta, bỗng dưng anh ấy mở cửa nhảy xuống xe, nhưng mà xe đang chạy cơ mà sao anh Lưu Tuấn phải làm như vậy chứ?

Tôi thật sự hoảng hốt, đôi tay quơ loạn khắp nơi để tìm kiếm anh nhưng không tìm thấy, tôi chỉ nghe được trầm đục nặng nề va đập vào một vật nào đó của cơ thể anh ta, cùng với tiếng thắng xe kêu lên in ỏi từ phía sau.

- Dừng xe đi! Dừng xe, anh ấy nhảy xuống rồi hu hu! Cứu anh ta đi.

Tôi kêu gào trong sự tuyệt vọng, nước mắt nước mũi đều lem luốt cả nhưng tôi không quan tâm, tôi rất muốn xuống xe xem anh Gấu như thế nào rồi.

Chiếc xe chở ở chúng tôi chạy được một đoạn mới dừng lại được, tôi được Miêu Tuệ Ngữ dìu xuống. bước xuống xe tôi liền lấy cây gậy dò đường để tìm anh, nhưng tôi bị ôm lại bởi Miêu Tuệ Ngữ.



Cô nhỏ giọng nói bên tai của tôi: - Cậu phải bình tĩnh lại đã, để mình dìu cậu lại xem xét anh ấy như thế nào.

Nhưng tôi nào nghe lọt chữ nào cơ chứ, trong lòng tôi bây giờ chỉ có mình anh Lưu Phòng của tôi thôi. Thật sự những lời nói của Miêu Tuệ Ngữ và Ngôn Tình khiến tôi phải tức giận, làm gì mà ép anh ấy đến như vậy chứ, anh ấy chỉ muốn nối tình xưa với tôi thôi mà.

Tôi không thể kiềm được cơn tức giận của mình mà xô Tuệ Ngữ ra, tôi hét lên với người bạn này:

- Tại các người hết, mấy người ghen tỵ với tôi nên phải làm như vậy có đúng không? Tôi biết mà, mấy người chịu làm bạn với tôi chỉ vì muốn danh tiếng của chính các người được tốt thôi, phải không?

Tôi càng nói thì nước mắt của tôi lại càng trào ra từ đôi mắt, không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần rồi. Hiện giờ tôi thật sự đau khổ.

- Cậu phải bình tĩnh lại đi, anh ta không có sao đâu. Ngôn Tình đã qua đó xem xét rồi. Còn về tình bạn của chúng ta sao? Cậu không tin Mình và Ngôn Tình sao? Chúng ta làm bạn đã bốn năm qua rồi có khi nào bọn tớ có lợi dụng cậu lần nào đâu. - Giọng nói của Miêu Tuệ Ngữ mang theo sự không vui, một người bạn nói mình như thế thì vui cái nổi gì.

Miêu Tuệ Ngữ nói những lời này khiến tôi bình tĩnh lại một chút, tôi suy nghĩ rất lâu mới nói:

- Dìu mình qua bên đó bên cạnh ấy đi, mình muốn xem anh ta như thế nào rồi.

Miêu Tuệ Ngữ im lặng dìu tôi đi đến chỗ của Lưu Tuấn, trên đường đến chỗ xảy ra tai nạn tôi nghe được những tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, trong đó có cả tiếng hô hoán gọi cấp cứu của một người trung niên nào đó.



Tôi cố gắng tìm kiếm giọng nói quen thuộc của anh hay không, nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếng nói, tiếng kêu, tiếng còi xe in ỏi của mọi thứ xung quanh.

Không nghe được giọng nói của anh khiến lòng tôi lạnh dần đi, đôi chân của tôi như muốn ngụy xuống. cảm thấy trời đất như quay cuồng, tôi có cảm giác mình rất buồn ngủ, muốn ngủ một giấc yên bình.

- Từ từ hãy ngất xỉu chứ, cậu chưa biết được anh ta ra sao mà đã ngất rồi à?

Miêu Tuệ Ngữ lấy một cái khăn giấy thấm nước lau mặt cho tôi, cậu ta vẫn cười hì hì! khiến lòng tôi yên tâm một chút.

- Anh ta sao rồi Ngôn Tình? Có bị trấn thương gì không?

Chắc có lẽ tôi đã đến nơi anh Lưu Tuấn bị tai nạn rồi, nên Miêu Tuệ Ngữ mới hỏi Ngôn Tình như thế.

- Anh ta không sao, đầu bị va chạm nhẹ nên bị ngất đi. Cơ thể cũng bị say sướt một chút thôi, tớ đã điện xe cấp cứu rồi nên yên tâm đi. Ba cái chấn thương này chỉ cần vào bệnh viện một hai ngày là khỏi ấy mà.

Ngôn Tình trả lời một cách hờ hững như chuyện này không có gì nghiêm trọng, nhưng mà nghe nói anh Lưu Tuấn bị thương lại làm cho tôi phải lo lắng. Tôi thoát khỏi cái ôm của Miêu Tuệ Ngữ mà ngồi xuống, tay của tôi mò mẫm tìm kiếm anh ấy.

Khó khăn lắm tôi mới nắm tay của Lưu Tuấn được, Tôi vội vã bắt mạch cho anh, cảm nhận thấy mạch của anh vẫn còn đập bình thường, tiếp đó tôi lần mò sờ ngực, cảm thấy nhịp tim vẫn còn rất tốt.

Tôi thở ra một hơi dài yên tâm, rút tay về cảm nhận trái tim của chính mình cảm thấy nơi đó vẫn còn đang đập nhanh vì sự lo lắng.

- Chuyện hồi nãy mình nói với hai cậu... cho mình xin lỗi... mình...

Tôi thấy bối rối không biết để xin lỗi kiểu gì, đầu óc hiện giờ của tôi rối như tơ vậy.

- Không có gì đâu, trong lúc tức giận cậu nói như thế là bình thường, chúng mình không để ý chuyện nhỏ như thế đâu.

Ngôn Tình bước đến bên cạnh tôi vừa vỗ lên vai vừa nói lời an ủi khiến cho tôi thật ấm lòng.

- Được rồi cậu về trước đi, ở đây có bọn mình lo rồi. Anh ta nhập viện ở đâu hoặc ở phòng nào mình sẽ gửi tin thoại cho cậu.

Ngôn Tình định dìu tôi về xe nhưng tôi không chịu, định cùng anh Lưu Tuấn vào bệnh viện luôn nhưng hai người thuyết phục tôi rất nhiều nên tôi đành phải về nhà trước rồi sẽ đến bệnh viện thăm anh ấy sau.