Kiếm nặng như vậy, mũi cùn như vậy, làm sao lại có thể cắt đứt đầu ngón tay của người được chứ?
Hơn nữa, thịt xương không dính liền. Thậm chí cũng không ai có thể nghe được tiếng vỡ vụn của xương.
Sau khi kêu thảm thiết mấy tiếng, tiểu tử Hoàng Mao (lông vàng) cũng đau đến hôn mê bất tỉnh, ngã xuồng với cô gái tóc dài trong ngực, như là một đôi uyên ương số khổ.
Trong phòng giống như chết lặng, tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn quái nhân, miệng như mấp máy, nhưng lại nói không nên lời.
Bọn họ từng gặp người mạnh mẽ, từng gặp người hung ác, nhưng chưa từng gặp ngươi xấu chỉ câu nói không hợp liền chém ngón tay người khác.
Đây con mẹ nó là pháp chế xã hội gì, chẳng lẽ giết người cũng không cần chịu trách nhiệm sao?
Lý Thương Giới nhìn quái vật trước mặt, rồi lại chuyển ánh mắt đến nam nhân vẻ mặt ôn hòa miệng luôn nở nụ cười phía sau gã.
Gã biết, người đàn ông này mới là người đạo diễn chân chính.
"Hắn đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đặc biệt tới xử ly Hàn Ấu Lăng à? Nếu là thế có phải chứng tỏ cơ hội của mình đã tới không?" Lý Thương Giới lén liếc Hàn Ấu Lãng bên cạnh một cái, thầm nghĩ trong lòng.
Điệp Thu vỗ vỗ bã vai Phong Tử, giống như dang tán thưởng gã ra tay dũng mãnh, hoặc có lẽ là đang ngăn trở gã động kiếm lần nữa. Lập lờ nước đôi, rốt cuộc là ý đồ gì, sợ là chỉ có chính hắn mới biết được.
Phong Tử nhường sang một bên, Diệp Thu thản nhiên tiến vào.
Có thể trở thảnh quản lí của Hồng Trang (trang sức đỏ), tất nhiên không phải là kẻ ngu. Nàng đã nhìn ra lai lịch hai ngươi kia rất bất phàm, mới có khả năng biết chủ nhân Hồng Trang không mở phòng vip với người ngoài. Nhưng mà, Hàn Ấu Lăng bên trong không mở miệng, nàng cũng không dám tùy tiện rời đi, đứng ở cửa vào cũng không được, lui cũng không xong, vẻ mặt khó xử.
"Đóng cửa lại đi. Có một số việc truyền đi, sẽ khiến mặt mũi mọi người rất khó coi". Diệp Thu giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, xoay người dặn dò.
"Vâng". Quản lí gật đầu đáp ứng. Cũng không phải là giám đốc và cấp trên của mình, nàng cũng không hiểu mình trong khắc đó sao lại nghe lời như vậy.
Đợi sau khi nàng đóng cửa lại, mới bắt đầu hỏi han. Nàng cũng nhốt mình vào trong sương phòng vốn rất xa hoa rộng rãi, nhưng bây giờ cảm giác nhỏ hẹp, áp lực khiến nàng không thở nổi này.
Cho nàng thêm mấy lá gan, bây giờ cũng không dám tự tiện kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Chỉ có thể cúi đầu đứng ở trong góc cửa, làm bộ không thấy gì, không nghe gì.
"Diệp thiếu gia". Khi Diệp Thu đi tới trước mặt gã, Hàn Ấu Lăng cung kính hô. Mãi cho tới bây giờ, gã cũng không biết trong lòng minh đang cảm nhận gì.
Trong đầu rối như mớ bòng bong, vì sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thu mà cảm thấy khiếp sợ.
Càng khiến cho gã lo lắng hơn chính là, mục đích hắn tới Tô Hàng là gì?
"Ừ. Ấu Lăng, đã lâu không gặp". Diệp Thu vỗ vỗ bờ vai Hàn Ấu Lăng, vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy. Đã một thời gian không gặp". Hàn Ấu Lăng rốt cuộc cũng có thể cười ra tiếng.
Giống như Diệp Thu là một tuyệt thế cao thủ, lúc vỗ vào vai gã, liền truyền một cỗ lực đạo vào trong cơ thể gã.
Thứ này, chính là dùng khí.
"Diệp thiếu gia đến Tô Hàng sao không nói một tiếng? Nếu thế tôi đã tới lộ khẩu chờ anh". Hàn Ấu Lăng nói.
"Tôi là sợ đó. Ban đầu chặn đánh ở trên đường cao tốc Yến Tô, anh còn nhớ không? Chết mấy trăm người, quả thực là nghe mà rợn cả người. Mãi cho tới bây giờ khi nhớ tới, lòng vẫn còn sợ hãi". Diệp Thu lắc đầu.
"Sao lại thế? Tôi dám cam đoan, chỉ cần có tôi. Tô Hàng tuyệt đối không thể náo xuất hiện chuyện như vậy". Hàn Ấu Lăng vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn Diệp Thu vô cùng thành khẩn. Diệp Thu lại vỗ vỗ vai Hàn Ấu Lăng lần nữa, nói: "Xuống. Ngồi xuống mà nói, đã lâu không uống rượu cùng với nhau ha?" Lại quay đầu nói với Phong Tử: "Nơi này rượu ngon không ít, nhưng rượu mạnh lại khó tìm. Tự anh tìm một bình đi".
"Cho tôi một bình Thiêu Đao Tử". Phong Tử nói với nữ quản lý kia. "Nếu không có thì Hồng Tinh, Oa Đầu cũng được".
Thiêu Đao Tử? Hồng Tinh, Oa Đầu?
Đầu nữ quản lý có chút ong ong, gã coi đây là chỗ nào?
Đây chính là hội sở quý tộc có danh tiếng nhất trong tòa thành hoàng kim ở Tô Hàng này, nếu ở trong này mang lên một chai Oa Đầu, sẽ giảm cấp bậc của hội sở tới mức nào đây?
"Thật xin lỗi, nếu anh cần rượu có nồng độ tương đối cao, chúng tôi có Vodka do Nga sản xuất". Nữ quản lý lui về phía sau một bước, đứng hơi cách xa Phong Tử một chút, nhỏ giọng đề nghị.
"Rượu ngoại? Có thể uống sao?" Phong Tử cau mày, sau đó nói: "Được rồi, mang lên hai chai."
"Bây giờ tôi đi lấy cho anh". Nữ quản lý rốt cuộc cũng tìm được một lý do rời đi, bước nhanh ra ngoài.
"Các người cũng ngồi đi. Tất cả mọi người là bạn bè mà, không cần khách khí quá". Ánh mắt Diệp Thu quét một vòng, vẻ mặt ôn hòa nói.
Bạn bè?
Có một số người đã muốn chửi mẹ nó tại chỗ.
Nào có người bạn nào vừa xuất hiện đã chặt đứt năm đầu ngón tay ngươi ta.
Hoàng Mao cũng đáng thương, không để ý thì chọc phải một sát tinh. Nếu không đưa tới bệnh viện, sợ là sẽ chảy máu tới chết.
Chỉ là, không ai muốn đưa ra đề nghị đưa gã đi bệnh viện. Mặc dù vừa rồi lúc bọn họ uống rượu, còn một bộ dạng anh em tình thâm có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Xôn xao sột soạt, mọi người trong phòng ngồi xuồng. Ngoại trừ Phong Tử. Gã đã uống hết rượu trong hồ lô, mà Vodka nữ quản lý nói đâu chứ?
"Trước đó vài ngày còn nghe Diệp thiếu gia ở Hong Kong, sao đột nhiên có thời gian tới Tô Hàng? Đến thăm chị Mặc Nùng à?" Hàn Ấu Lăng vừa rót rượu cho Diệp Thu, vừa muốn từ trong miệng hắn mọi được mục đích hắn đến Tô Hàng lần này.
"Tôi chỉ là thấy chúng ta đã lâu không gặp, nên qua uống với anh vài chén rượu thôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Tới, chén rượu đầu này tôi mời anh".
"Diệp thiếu gia xa đến là khách, đáng là tôi mời". Hàn Ấu Lăng vội bưng chén rượu lên.
Gã cảm giác Diệp Thu tối nay khiến người ta có cảm giác không giống trước kia, nhưng cụ thể không giống ở chỗ nào, lại có chút mơ hồ.
Có điều, có một điểm gã chắc chắn chính là Diệp Thu giống như đã khách khí trở lại với gã. Trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí với người khác như vậy, càng đừng nói đến kính người ta uống rượu.
Hàn Ấu Lăng bưng ly rượu vang chạm cốc với Diệp Thu, lại bị Diệp Thu đưa tay ngăn lại. Nguồn:
"Lần đầu tiên tôi tới Tô Hàng, chúng ta là đối thủ. Lúc đó, tuổi trẻ khí thịnh. Chúng ta còn xảy ra một số chuyện không vui. Thậm chí vì thế mà còn ẩu đả bên ngoài quán bar". Diệp Thu vừa cười vừa nói, giống như là nhớ lại chuyện cũ. Trên mặt lộ vẻ hồi tưởng.
"Đó là do Ấu Lăng quá lỗ mãng". Hàn Ấu Lăng xấu hổ nói. Lúc trước khi bốn thiếu gia Tô Hàng như lúc mặt trời ban trưa, cái bánh bao Diệp Thu này dĩ nhiên là không được bọn họ để vào trong mắt.
Hai người ở quán bar phát sinh xung đột, Diệp Thu còn cho gã một cái danh hiệu "Hàn ấu trĩ". Bây giờ nhớ tới, tự tung tự tác lúc trước, thật đúng là giống hai chữ "ấu trĩ".
"Đều đã qua. Quen biết cũng là duyên phận. Tới. Một ly rượu này tôi mời anh, cụng ly vì sự quen biết của chúng ta". Diệp Thu xua tay tỏ vẻ không sao cả, nâng ly nói.
Ly hai ngươi cụng vang tiếng "đinh đương" một cái, sau đó mỗi ngươi đều tự uống cạn rượu vang trong ly.
Lần này, Diệp Thu chủ động cầm chai rượu vang đỏ, phân biệt mà rót đầy ly mình và Hàn Ấu Lăng.
"Giang sơn thay đổi nhân tài xuất, thế hệ người mới thay người cũ. Cũng chính vì sự tranh chấp lần đó của chúng ta, mới kéo theo đại chiến hai nhà Hàn, Quách. Bối gia không đếm xỉa đến, Liên gia dính vào, thực lực lớn bị ảnh hưởng. Cũng chính vì lần tẩy bài này, thực lực Hàn gia tăng mạnh, trở thành gia tộc đứng đầu Tô Hàng. Ở trong cuộc chiến này, anh có công lớn, vốn là tôi phải giao Tô Hàng cho anh".
"Tống tiểu thư năng lực phi phàm, nàng có thể làm tốt vị trí này". Hàn Ấu Lăng cảm thán nói. Không ngờ Diệp Thu lại thẳng thắn như thế, nói hết mọi thứ trong tâm mình.
Nhưng mà, mục đích của hắn là gì?
"Mục đích của anh rốt cuộc là gì?" Hàn ẤuLăng sắp phát điên. Sự khác thường của Diệp Thu khiến gã chờ đợi lo lắng, có loại cảm giác nguy hiểm như mạng treo trên chỉ.
"Người đàn ông này thật giống như ma quỷ. Đứng ở trước mặt hắn, không ngờ sự sợ hãi lại mãnh liệt như thế". Hàn Ấu Lăng vô cùng thất bại mà thầm nghĩ.
"Không. Anh càng thích hợp ở vị trí này hơn nàng. Ở phương diện này, nam nhân có ưu thế trời sinh.". Diệp Thu nói nghiêm túc. "Nhưng mà, tôi vẫn không giao cho anh. Anh có biết tại sao không?"
"Ấu Lăng ngu muội."
"Anh không ngu muội. Mà vì anh quá thông minh". Ánh mắt Diệp Thu sáng quắc nói. "Ấu Lăng, anh quá thông minh. Anh không chỉ thông minh, còn có dã tâm xứng tầm, Cho nên, tôi không dám giao Tô Hàng cho anh."
Hàn Ấu Lăng liền trầm xuống.
Dưới tình huống như vậy, gã không biết là nên cười, cười to một trận. Hay la ôm đầu ủy khuất mà khóc rống.
"Tới. Ly này, chúng ta uống vì sự thông minh và ủy khuất của anh". Diệp Thu lại nâng ly.
Hàn Ấu Lăng không chút do dự, chạm cốc với Diệp Thu, sau đó hai người đều tự uống cạn rượu trong ly.
Diệp Thu lại một lần nữa rót đầy rượu cho hai người, thành khẩn nói: "Tôi vẫn cảm thấy chúng ta là cùng một hạng người. Chúng ta không ngu ngốc, hơn nữa còn có hoài bão mãnh liệt. Hơn nữa để đạt được mục tiêu của mình, có thể hy sinh một số thứ vô cùng tốt đẹp".
"Diệp thiếu gia quá khen! Tôi không bằng anh." Hàn Ấu Lăng khiêm nhường lắc đầu.
"Tôi không nói quá. Từ trên ngươi của anh, tôi có thể thấy bóng dáng của mình. Cũng bởi vì như thế, Ấu Lăng, tôi từ trước tới nay chưa từng phải thổ lộ chân tình với anh. Bởi vì tôi biết, tôi nghĩ gì anh đều sẽ biết"
"Qua thời gian dài như the, tôi thấy chúng ta cực kỳ hòa hợp. Hợp tác mấy lần cũng ăn ý phi thường. Từ đáy lòng, tôi đã xem anh trở thành bạn".
Bạn?
Hàn Ấu Lăng sửng sốt. Gã không ngờ Diệp Thu lại dùng từ này để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
Cho tới bây giờ, gã đều luôn xem mình là thuộc hạ của Diệp Thu. Cho dù có nâng cao thân phận của mình lên một chút, cũng chẳng qua chỉ là một đôi hợp tác mà ai cũng đều có mục đích riêng.
Bạn bè. Là từ tuyệt vời thế nào chứ. Trong nháy mắt này, Hàn Ấu Lăng cảm giác mình đã bị Diệp Thu làm cho cảm động.
Có thể trở thành bạn bè với người đàn ông này, không ngờ cảm giác lại khá tuyệt vời.
"Ly rượu thứ ba. Cạn ly vì tình hữu nghị giữa chúng ta". Diệp Thu nâng ly nói: "Ấu Lăng, ly rượu thứ ba này anh dám uống không?"
Hàn Ấu Lăng để chén rượu xuống, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Diệp Thu.