Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 725: Chặt năm ngón tay của hắn: Diệp Thu và Yến Thanh Phong (Hạ)




Trong giới thượng lưu của Tô Hàng lưu hành một câu nói: Nam Hồng Trang, bắc Vương Giả.



Lấy Tây hồ làm giới tuyến, chia thị khu Tô Hàng thành hai phần nam bắc, hội sở Hồng Trang ở mặt nam và câu lạc bộ Vương Giả ở mặt bắc hình thành cục diên song hùng đỉnh lập.



Người sáng lập ra câu lạc bộ Hồng Trang là Liên gia đứng đầu tứ đại gia tộc của Tô Hàng, nghe nói là do Liên Phong Duệ của Liên gia sáng lập. Đột nhiên nổi lên tranh chấp, tứ đại gia tộc sống mái với nhau, trải qua một phen thanh tẩy thế lực đầy mưa máu gió tanh, thực lực của Liên gia giảm mạnh.



Liên Phong Duệ, một trong Tô Hàng tứ đại công tử, người có tiền lực để tiếp quản vị trí gia chủ nhất đã rơi rụng như sao băng. Thậm chí ngay cả Hồng Trang nơi mà Liên gia dùng để kết nạp bằng hữu, tụ họp nhân mạch cũng bị đổi chủ.



Một số người người không rõ căn nguyên loan truyền, nghe nói lão bản hiện tại của Hồng Trang vốn do Hàn Ấu Lăng của Hàn gia, cũng thuộc Tô Hàng tứ đại gia tộc sở hữu.



Hà gia và Quách gia người chết ta sống một cách mờ mịt, Quách gia từ đó tan thành mây khói, biến mất khỏi sân quyền lực của Tô Hàng. Mà Hàng gia thì lại là phía nhận được lợi ích, trắng trợn thôn tính sản nghiệp của Quách gia, không ngờ thế lực bành trướng, lờ mờ có dáng vẻ gia tộc long đầu của Tô Hàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Tô Hàng, câu lạc bộ Hồng Trang.



Trong bao sương dành cho quý khách, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ngồi đó uống rượu trò chuyện, rất là vui vẻ.



Một mỹ nữ tóc dài ngang vai đang hướng tới màn hình Tivi lớn mà ca hát, là ca khúc Dũng Khí mà mọi người đều quen thuộc.



"Nếu sự kiên cường tùy hứng của em sẽ không cần thận làm tổn thương anh, anh có thể ôn nhu nhắc nhở em em hay không, em tuy vậy nhưng rất sợ đánh mất anh."



Giọng hát của nữ hài tử ấm áp trong trẻo, còn có vị đạo giống như thiên hậu Lương Tĩnh Như, vận dụng phong cách thâm tình của mình mà hát.



Bài hát vừa kết thúc, trong bao sương vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.



"Tiểu Ưu, lại đây, để anh ôm một cái nào, như thế hát càng hay hơn đấy." Một nam nhân tóc nhuộm vàng ồm ồm nói với mỹ nữ.



Nữ nhân bật cười khúc khích, ngoan ngoãn ngồi xuống canh nam nhân tóc vàng.



Đây chẳng phải là thời đại mỹ nữ phối anh hùng ư. Thời đại này có mỹ nữ, nhưng lại không có mấy anh hùng.



Mà mỹ nữ phần lớn cũng nằm trong lòng dạng nam nhân giống như cẩu hùng này.



"Tiểu Ưu hát hay quá, so với nhạc cung của Vương Giả thập nhị cung còn hay hơn một bậc." Môt nam nhân nho nhã đeo kính mỉm cười nói.



Bên cạnh hắn có mỹ nữ, trước mặt có mỹ tửu, nhưng khả năng tự khống chế của hắn rất cao, rất ít đụng vào những thứ này.



"Hừ, Thập nhị cung thì tính là gì, chẳng phải là một đám kỹ nữ thôi ư. Lần trước tôi dẫn bạn tới có bảo bọn họ ra sân khấu, nhưng không ngờ lại nói không rảnh, thích chơi trò cao quý với ông đây. Hắc hắc, có cơ hội rơi vào tai tôi, xem tôi chơi đùa chúng như thế nào."



"Có biết chủ của Thập nhị cung là ai không? Nữ nhân của Tống gia tưởng có thể trêu vào được à?"



"Nữ nhân của Tống gia thì sao? Có cơ hội thì ngay cả nữ nhân của Tống gia cũng chơi luôn, không biết có sướng không nhỉ."



Nghe thấy lời nói càn rỡ của tên tóc vàng, cả đám người đều cười rống lên.



Hàn Ấu Lăng ngồi ở giữa đám người nhíu mày, nói: "Mọi người đừng nói linh tinh. Tai vách mạch rừng đó."



"Lão đại, không phải là em nói anh đâu. Nhưng chúng ta thì sợ cái gì chứ? Nữ nhân của Tống gia lại chẳng phải là ba đầu sáu tay, có gì mà phải sợ? Bọn họ cả ngày đều ngồi trên đầu chúng ta mà tác oai tác quái, các huynh đệ chúng ta cứ phải trơ mắt ra mà nhìn à?" Tên tóc vào đeo khuyên tai mặt mày không phục, nói.



"Đúng vậy, Hàn thiếu, tôi cũng nghĩ không thông, Chúng ta vì sao luôn phải tỏ ra yếu đuối trước mặt hai nữ nhân đó của Tống gia chứ? Tuy Tống gia bọn họ thế lớn, nhưng vậy thì sao? Chúng ta không phạm pháp, họ dám vô duyên vô cớ bắt người ư? Tôi không tin lại tà như vậy đâu."



"Lý Thương Giới, anh cũng thấy vậy à?" Hàn Ấu Lăng xoay xoay cái ly đế cao ở trong tay, nhìn nam nhân đeo kín ở bên cạnh hỏi.



Lý Thương Giới, con trai của Lý Minh Phổ, phó thị trưởng thường vụ mới được điều tới Tô Hàng. Lý Minh Phổ từ bộ ủy của kinh thành xuống, tới thành thị phong mịch tú lệ nhưng lại cực kỳ dễ làm ra chính tích như Tô Hàng để lấy tiếng.



Phàm là quan viên có bối cảnh kinh thành, xuống địa phương không nghi ngờ gì nữa đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút ngạo khí. Nghe nói mấy ngày trước trong cuộc họp thường ủy thị ủy, Lý Minh Phổ đã phát sinh tranh chấp với Tống Ý Hành, bí thư thành phố Tô Hàng. Cụ thể là bởi vì chuyện gì, các phiên bản tin đồn quá nhiều, cho nên không thể nào chứng thực được.



Mà tên Lý Thương Giới này cũng có chút bản sự, trong đám con cháu hoàn khố thì như hạc đứng giữa bầy gà, rất được Hàn Ấu Lăng coi trọng.



Lý Thương Giới cũng biết rõ Hàn Ấu Lăng, ở trước mặt hắn không dám biểu hiện quá bắt mắt, bình thường rất quy củ, làm tốt bổn phận của một tham mưu.



Nghe thấy Hàn Ấu Lăng hỏi, hắn mới mỉm cười nói ra ý kiến của mình.



"Chị em Tống gia hành sự phách lối ngạo mạn, ở Tô Hàng quả thực là không được lòng người.Trong một số cuộc xung đột lợi ích, cũng nhiều lần chiếm được tiên cơ, đẫn tới việc không ít bạn bè trong giới sinh lòng bất mãn, có nhiều oán ngôn đối với bọn họ. Nhưng, Hàn thiếu đã bằng lòng nhẫn nhịn như vậy, tôi nghĩ khẳng định là có nguyên nhân của mình. Nhưng Thương Giới vẫn chưa biết được."



Lý Minh Phổ và người của Tống gia đấu nhau, Lý Thương Giới thân là con trai tất nhiên muốn gìanh ít lợi thế cho cha mình.



Tuy hai người đều thuộc phái nhảy dù, nhưng Tống Ý Hành sớm đã vững bước ở Tô Hàng, hơn nữa lại là người đứng đầu thành phố Tô Hàng, điều này đã chiếm ưu thế có tính tiên thiên rồi.



Tuy ai cũng biết rằng Lý Minh Phổ là phó thị trường thường vụ của thành phố Tô Hàng, cùng với thị trưởng thành phố Tô Hàng Trần Thiên Kiều đều thuộc phái hệ kinh thành Lý gia, hai người có thể nói là nhân vật mặc chung một quần. Khối thị chính hoàn toàn là hai người nắm trong tay. Thứ mà Tống Y Hành có thể dùng để trói tay trói chân bọn họ thực sự không nhiều.



Nếu có thể khiến Hàn Ấu Lăng động lòng, kéo tới một nhân vật có trọng lượng phía thị ủy, sau này khối chính trị của Tô Hàng sợ là phải sửa đổi rồi.



Lúc đó, chị em Tống gia còn dựa vào gì mà phong quang như vậy nữa?



Đây cũng là nguyên nhân Lý Thương Giới rất kinh thường bọn con cháu hoàn khố ở bên cạnh Hàn Ấu Lăng, nhưng vẫn bằng lòng đi cùng bọn họ.




Hắn kinh thường những người này, nhưng lại cần mượn tay những nhân vật ở sau lưng họ. Nghe thì có chút buồn cười, nhưng lại là hiện thực bất đắc dĩ nhất.



Giàu không quá ba đời, những nhân vật nắm đại quyền, đời sau của bọn họ không thể nào ưu tú như bọn họ muốn, ngược lại thạm chí còn không bằng được những người bình thường.



"Nguyên nhân ư, các người không hiểu đâu." Hàn Ấu Lăng trầm giọng nói.



Hắn có dã tâm, cũng có trí tuệ.



Nếu như chỉ là chị em Tống gia thì hắn sớm đã giành lấy rồi.



Nhưng, nguyên nhân khiến hắn chùn bước không dám động thủ chính là bởi vì sâu trong nội tâm hắn có một nam nhân, là kẻ mà mình không thể kháng cự nổi.



Cho dù là lúc đêm khuya người vắng, hắn bị lửa dục trong cơ thể khiến cho trằn trọc mất ngủ, nhưng chỉ cần nhớ tới hậu quả đối nghịch với kẻ đó, hắn lại có một loại cảm giác sợ hãi vô cùng.



Thấy vẻ mặt của Hàn Ấu Lăng, Lý Thương Giới biết rằng mình nên thêm dầu vào lửa, nếu không, nó sẽ vĩnh viễn không thể nào cháy lên được.



"Chỉ là, Tô Hàng có một số lời đồn cực kỳ bất lợi với Hàn thiếu." Lý Thương Giới nói với giọng bình hòa.



"Lời đồn gì." Hàn Ấu Lăng nhíu mày hỏi.



"Người hiểu nội tình thì biết là Hàn thiếu lòng dạ rộng rãi, không muốn chấp nhặt với đàn bà con gái. Kẻ không hiểu nội tình thì lại nói năng lung tung." Lý Thương Giới liếc Hàn Ấu Lăng một cái, cố gắng dùng ngữ điệu thật ôn hòa, nói: "Bọn họ nói Hàn thiếu bị một nữ nhân đè cho không ngẩng đầu lên nổi."



"Vậy ư? Tôi cũng nghe nói vậy. Hà thiếu, những thằng đàn ông như chúng ta không thể bị một đám đàn bà dọa cho phải lùi bước được."




"Đúng vậy, hai ả đàn bà, có gì mà phải sợ? Nếu là tôi tôi sẽ lột quần áo chúng ra rồi chụp ảnh, sau đó thì muốn làm gì thì làm."



"Hắc hắc, mày tưởng mày là Vương Quán Hi à mà còn muốn chụp ảnh."



Mọi người đều nhiệt tình phụ họa Lý Thương Giới, nói toàn những lời bất mãn với chị em Tống gia, hoặc nhiều hoặc ít, bọn họ đều đã từng ăn quả đắng trong tay chị em Tống gia.



Trong mắt Hàn Ấu Lăng lóe sát cơ, sau đó rất nhanh liền thu lại, xua xua tay, nói: "Để sau hẵng nói, mọi người uống rượu đi."



Vẻ chờ đợi trong mắt Lý Thương Giới cũng biến mắt, thở dài một tiếng.



"Thời thế không có anh hùng, cũng khiến cho bọn nhãi ranh thành danh. Tô Hàng thôi thì để ta làm chủ vậy."



"Rầm!"



Cánh cửa dày của bao sương bị người ta đẩy ra, tên quản lý mặc đồ tây mặt đỏ tía tai ở bên cạnh ngăn cản, nói: "Tiên sinh, đây là bao sương của quý khách, các anh không thể vào được, xin đi ra cho."



"Chúng tôi chính là quý khách, vì sao lại không thể vào?" Nam nhân mặc áo dài màu xám, khiêng trọng kiếm lớn tiếng quát.



Vừa dứt lời, nói xong liền cầm cái hồ lô rượu lớn trong tay đổ òng ọc vào miệng, giống như là tửu quỷ đầu thai vậy.



Một nam nhân mặt mày ôn hòa đi sau, thậm chí hắn còn vì sự vô lễ của đồng bạn mà xin lỗi vị quản lý đó. Hắn nói: "Tính của hắn là vậy đó, ngài thông cảm cho, chúng tôi sau này sẽ cố gắng tới đây ít thôi, sẽ không mang lai phiền phức cho ngài đâu."



Nhìn thấy hai người đứng ở cửa, Hàn Ấu Lăng thoáng chốc đã đứng bật dậy.



"Chúng mày là ai? Biết đây là chỗ nào không? Cút đi cho tao." Tên nam nhân tóc vàng nổi trận lôi đình, chỉ vào quái nhân đang cầm hồ lô uống rượu mà mắng.



"Mặc trường bào thì tưởng hay lắm, muốn khệnh thì cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, con mẹ nó đúng là muốn tìm chết mà."



Đột nhiên hồ lô bay về phía tên tiểu tử tóc vàng, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn né tránh.



Nhưng tốc độ của hồ lô quá nhanh, nháy mắt đã đến nơi, hắn không thể né được, liền kéo cô gái vừa hát bài Dũng Khí ra che trước mặt.



Bốp!



Hồ lô rượu đập mạnh vào ngực cô gái, cô gái đó hự một tiếng phun ra một bụm máu rồi ôm ngực ngất đi.



"Mày... mày..." Tên tóc vàng không ngờ lực ném của tên kia lại mạnh như vậy, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, ôm cô gái đã ngất vào lòng, không ngờ lại run lẩy bẩy không nói ra lời.



Quái nhân nhíu mày, nói: "Tao ghét nhất là nam nhân kéo nữ nhân ra làm lá chắn. Tao vốn chỉ muốn dạy dỗ mày một chút thôi, lần này không trách tao được."



Thân thể của quái nhân đột nhiên hành động.



Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.



Mọi người còn đang hoài nghi có phải là mình hoa mắt hay không thì trong bao sương đã vang lên tiếng hét thảm của tên tóc vàng.



Tay của hắn, năm ngón tay của hắn đều nhất loạt bị chặt đứt.