Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 366: Vẫn là bạn tốt




Từ sau lần bị Đường Quả gián tiếp từ chối qua truyền thông, lòng tự tin và lòng tự trọng của Vương Cẩm Tú chịu sự đả kích nghiêm trọng. Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, tâm trạng bây giờ mới điều chỉnh lại được, cân nhắc thời cơ ra tay một lần nữa.

Vương Cẩm Tú bây giờ là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn đại nghiệp phú bộ, cũng coi như quyền cao chức trọng, hơn nữa thủ trưởng là người một tay cha đề bạt, hắn làm việc cũng không chịu sự ràng buộc của người khác. Lúc sắp tan ca, hắn gọi điện thoại tới một tiệm hoa, nhờ bọn họ giúp hắn gửi tới một bó hoa bạch hợp. Tiếng chuông tan ca vàng lên, hắn liền cầm hoa đi tới văn phòng làm việc ở tầng 16 của Đường Quả.

Lần này, hắn muốn đích thân tới mời Đường Quả cùng ăn tối.

Không ngờ tới phòng thư ký định bước vào một nam thư ký nói Đường Quả vừa ra ngoài, hiện giờ không có ở văn phòng. Sau khi Vương Cẩm Tú hỏi rõ tình hình, lập tức cầm hoa đuổi theo. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thang máy chuyên dụng, bình thường cũng không có chuyện gì đặc biệt cũng không dùng tới thang máy này, nhưng cũng không có quy định bất kỳ người nào khác không thể sử dụng, cho nên lúc Vương Cẩm Tú chạy tới thang máy chuyên dụng, nhân viên thang máy do dự một chút, cuối cũng cùng đồng ý cho hắn sử dụng.

Vương Cẩm Tú đi thang máy chuyên dụng xuống dưới tầng, vẫn chưa kịp bước ra khỏi thang máy, đã thấy không khí bên ngoài có chút khác thường.

Những nhân viên của bộ phận bảo vệ vẻ mặt inh ngạc nhìn vào giữa đám người, sắc mặt đội vệ sĩ của Đường Quả cổ quái chuyển hướng sang một bên. Có tiếng khóc của con gái, nhìn không rõ trong đám người, nhưng cảm thấy hơi quen.

Vương Cẩm Tú không thể tưởng tượng bộ dạng khóc lóc của Đường Quả, trong tâm trí hắn, Đường Quả không thể khóc. Ít nhất là không rơi nước mắt trước mặt nhiều người như vậy.

Ai cũng biết giả tạo, người giống như bọn họ, mặc dù rất mệt mỏi, cũng phải làm bộ trên cao, bởi vì, đó là điều căn bản người khác ngưỡng mộ, cũng chính là ý nghĩa để bọn họ tiếp tục sinh tồn.

Họ sống là vì có rất nhiều người thèm muốn cuộc sống như vậy, chỉ như vậy mà thôi.

"Chuyện gì vậy?" Vương Cẩm Tú hỏi một thành viên bộ phận bảo an đứng bên cạnh thang máy.

Nhân viên bảo vệ kia thấy Vương Cẩm Tú con trai của phó chủ tịch Vương, cũng không dám coi thường câu hỏi của hắn, nhỏ tiếng trả lời: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như… Chủ tịch Động chịu oan ức ."

Đường Quả chịu oan ức? Đường Thị ngoài cha mình ra ai còn dám làm oan cho Đường Quả.

Nhưng Vương Cẩm Tú biết, cha hắn rõ ràng vẫn đang trong văn phòng.

Vương Cẩm Tú đẩy đám người ra, quả nhiên thấy Đường Quả giống như một cô bé không nhà để về ngồi xổm trên mặt đất đau khổ khóc thành tiếng, bờ vai gầy yếu co lại, khiến người khác cảm thấy rất đáng thương.

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Ai chọc giận chủ tịch Đường thế? Xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Cẩm Tú trong lòng mừng thầm, cơ hội của mình tới rồi, bước nhanh lên trước. muốn đỡ Đường Quả từ mặt đất lên. Không ngờ tay còn chưa chạm tới vai Đường Quả, lại bị một bàn tay khác chặn lại.

"Ở đây không có việc của ngươi". Diệp Thu liếc Vương Cẩm Tú một cái, nói.

"Chủ nhiệm Diệp, ngươi đang làm gì vậy? Chủ tịch Đường sao như vậy?" Vương Cẩm Tú tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thu hỏi.

"Không có gì." Diệp Thu nói.

"Không có gì sao chủ tịch Đường lại khóc thương tâm như vậy? Các người đã làm gì hả?" Vương Cẩm Tú cảm thấy lúc này mình nên đứng ra thay Đường Quả. Mặc dù hắn có thể đoán ra Đường Quả khóc thành bộ dạng thế này chắc chắn là bị nhân viên ăn hiếp, hoặc là có nguyên nhân gì khác mà hắn không biết.

Nhưng, hiện giờ nhất định phải nói hay một chút, hắn học ở Anh sáu năm, đây chính là sở trường của hắn.

Nghi lễ nhân dân Quốc Độ chú trọng, cho dù mình bị người khác chụp mũ, cũng phải khách khí vứt không cho tình địch đôi gang tay, nói với tình địch: "Tiên sinh, ta muốn quyết đấu với ngài, sau khi quyết đấu xong hãy trả lại gang tay cho ta, lần sau ta còn cho người khác mượn."

Nếu là đàn ôngTrung Quốc, trực tiếp nhân lúc tình địch không chú ý, xông lên trước đâm hai đao thế là xong chuyện.

Diệp Thu cũng cảm thấy người này có chút phiền phức, nhíu nhíu mày, nói: "Ta đã nói, chuyện này không hề liên quan tới ngươi, có phải đã tan ca rồi không?Nếu không có việc gì, trợ lý Vương có thể về nhà ăn cơm tối rồi."

"Chủ nhiệm Diệp, thái độ này của ngươi là gì vậy? Có muốn làm việc nữa không?"

"Như ngươi mong muốn, ta vừa đưa đơn từ chức" Diệp Thu nhúng nhún vai bất cần.

"Ngươi…" Vương Cẩm Tú á khẩu không nói được gì.

Nếu đối thủ của bạn thoát ra ngoài thể chế bạn có thể ảnh hưởng tới, vậy thì, bạn cũng trở thành một con hổ giấy rồi.

Ví dụ, một giám đốc thường xuyên tùy ý quát mắng cấp dưới của mình, nhưng lúc những cấp dưới không chịu được nữa mà từ chức, chức giám đốc của mình đã không có sức uy hiếp với cấp dưới nữa. Người trên đường tan ca về nhà bị tiểu tử vốn trước mặt mình chịu đựng dạ dạ vâng vâng làm cho buồn bực đều có khả năng.

Vương Cẩm Tú không nói gì nữa. Diệp Thu cũng chẳng buồn để ý tới hắn, đối với hắn, tên tiểu tử này chính làn nhân vật qua đường. Nếu hắn không trêu chọc tới mình, mình cũng không làm gì hắn. Nhưng nếu hắn cả gan dám chọc vào mình, vậy thì trách hắn xui xẻo thôi.

Nhìn Đường Quả ngồi xổm trên mặt đất khóc khong thành tiếng, Diệp Thu thở dài, nói: "Đứng lên đi, rất nhiều người đang nhìn đó".

"Emkhông đứng dậy, sao em phải đứng lên, sao em phải giả bộ kiên cường cho người khác xem, em cũng không thích bọn họ, ai thích nhìn thì nhìn". Vành mắt Đường Quả sưng đỏ, nước mắt vẫn lã chã không ngừng.

"Đừng khóc nữa, cẩn thận bị truyền thông chụp được."

"Em muốn khóc, em rất buồn, sao lại không cho em khóc?"

Cô gái này, đúng là bướng bỉnh.

Một tay Diệp Thu tóm lấy tay Đường Quả, nói: "Đứng dậy cho tôi".

"Em không đứng dậy" Đường Quả tủi thân hét lên. " Còn không đứng dậy sẽ tét mông đó" Diệp Thu cười nói.

"Anh…." Đường Quả bỗng xấu hổ đỏ mặt.

Cho dù thế nào, cô cũng là người lãnh đạo cao nhất của Đường Thị, hơn nữa còn là một cô gái, trước mặt cấp dưới bị người khác nói lời mập mờ như vậy, đúng là khiến cô có chút xấu hổ.

Sợ là qua chuyện này, sức ảnh hưởng của mình sẽ suy giảm mạnh rồi

Mà sức đả kích của câu nói này với người khác lại vượt xa với bản thân Đường Quả.

Tiểu tử này và chủ tịch Đường có quan hệ gì? Sao lại dám nói ra những lời to gan như vậy?

Tét mông? Đây là ngôn ngữ thường dùng để các đôi tình nhân liếc mắt đưa tình sao?

Lẽ nào tên tiểu tử này có thể thăng liền sáu cấp, thì ra là được chủ tịch Đường nâng đỡ, đúng là không còn quy tắc gì nữa.

Chủ tịch được cấp dưới lén gọi là nữ hoàng Đường Thị, Diệp Thu đó là ai?

Sủng phi?

Thành viên của bộ phận bảo an từng người vẻ mặt phấn khởi, giống như nhìn thấy một mỹ nữ vậy.

Quá hoành tráng, sếp mình lại tán đổ chủ tịch tập đoàn. Bộ phận bảo an lúc nào có chuyện như vậy?

Mà Lôi Vũ thân là trợ lý của Đường Quả trong lòng lại rất vui sướng, lần này mình tạm giữ của quý rồi.

Đường Quả bị Diệp Thu kéo dậy, rất đáng thương dùng tay lau mặt, lớp trang điểm tinh sảo trên gương mặt lập tức hoen ra.

Giương đôi mắt to long lanh nhìn Diệp Thu, cẩn thận hỏi: "Anh, còn muốn đi nữa không?"

"Phải đi" Diệp Thu gật đầu.

Trong lòng Đường Quả chua xót, nước mắt vừa mới ngừng rơi lại từng giọt lớn chảy ra.

Ôi!

Diệp Thu khẽ thở dài, ôm cơ thể gầy yếu của cô vào lòng, nói: "Cũng không phải đi rất xa, vẫn có thể tới thăm em mà."

"Anh lại lừa em".

"Anh không có".

"Anh thường xuyên lừa em".

Diệp Thu nhìn đám người xung quanh hình như càng lúc càng đông, nói: "Chắc là em biết, anh có rất nhiều việc phải làm, một số trách nhiệm, anh phải đứng ra gánh vác. Yên tâm đi, anh sẽ không đi xa, sẽ thường xuyên tới thăm em".

Khuôn mặt Đường Quả cọ xát vào quần áo Diệp Thu, lau sạch nước mắt trên mặt, ngẩng lên nhìn Diệp Thu nói: "Anh thẳng thắn nói cho em biết, có phải là chị Mặc Nùng nhờ anh tới bảo vệ em?"

Diệp Thu gật gật đầu: "Cô ấy đúng là có nói".

Đường Quả hiểu rõ gật đầu.

"Có một số chuyện đã làm rồi là đã làm rồi, cho dù trong lòng hối hận thế nào cũng không giải quyết được việc gì. Em vẫn luôn muốn tìm anh giải thích, nhưng em không dám, em sợ anh ghét em, không muốn quan tâm tới em. Em nghĩ, cứ giữ mọi chuyện như bây giờ cũng tốt, cho dù thế nào, anh vẫn bên cạnh em, lúc em nhớ mọi người, em có thể đứng ở cửa sổ tầng mười sáu lén nhìn anh."

"Không ngờ anh vẫn phải đi, Lôi Vũ báo cáo với em, nói từ sau khi anh tới, bộ phận bảo an của Đường Thị có thay đổi lớn. Em thích nghe người khác khen anh, nhưng em cũng rất khủng hoảng, thậm chí có lúc em nghĩ, nếu bộ phận bảo an cứ tiếp tục loạn lên lại tốt. Đừng cười, em biết ước muốn này có chút ngây thơ, khờ khạo nhưng đúng là em đã nghĩ vậy."

"Anh muốn đi, em cũng không giữ nữa. Em rất cảm kích, cảm kích anh theo em lâu như vậy, cảm kích anh bên cạnh cha em nằm trên giường bệnh không biết sống chết, sau khi chị Mặc Nùng và Bảo Nhi lần lượt rời đi có thể bên cạnh em. Mặc dù lúc đó chúng ta chẳng nói với nhau câu nào, nhưng em biết có anh bên cạnh, em đã rất thỏa mãn rồi, em cũng không khẩn cầu anh tha thứ, chỉ là … Nếu có thể, em hi vọng, chúng ta vẫn có thể làm bạn, những người bạn rất bình thường."

Cô gái này nói xong những lời này, trong mắt lại trào ra nước mắt trong suốt, ngẩng mặt chờ đợi.

"Được" Diệp Thu trầm tư gật đầu. đột nhiên, hắn phát hiện ra mình mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ.

Đường Quả nở nụ cười, bỗng nhiên, mùa xuân hoa nở.

Người con trai từng yêu như vậy, bỗng nhiên, lại trở thành bạn như thế.

Mọi người đều im lặng. mặc dù mọi người không biết giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ bị tình cảm chân thành của Đường Quả làm cho cảm động. Lúc này, bọn họ đã quên mất thân phận cao không với tới của Đường Quả, chỉ coi cô là một cô gái bình thường đến tuổi yêu. Chuông điện thoại của ai đột nhiên vang lên là bài hát của Vương Tâm Lăng "Vẫn là bạn tốt".

Đã quên rốt cuộc đợi chờ bao lâu rồi.

Anh vẫn chưa nói ra câu nói đó.

Những đôi tình nhân tay trong tay trên phố.

Chúng ta chỉ lặng lẽ.

Từ tình bạn tới tình yêu rốt cuộc cần bao nhiêu bước.

Em mãi mãi chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh.

Chờ ngày nào đó nảy nở kết quả.

Có thể hụt hẫng như vậy không?