Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 365: Nước mắt của người con gái mạnh mẽ




Diệp Thu biết, lúc Giang Yến Tử nói ra mấy từ hoan nghênh gia nhập tiểu đội Tử La Lan, cô đã chọn trạm đội. Cho dù cô đồng ý hay không đồng ý, trán cô chắc chắn sẽ bị người ngoài đánh đóng dấu người mình.

Có sự trợ giúp của người phụ nữ này, tiểu đội Tử La Lan chắc chắn sẽ trở thành lực lượng của mình, Lúc có cơ hội đối mặt với tân đội trưởng tiểu đội số 5 Yến Thanh Phong, cũng không lo lắng giống như ngày trước.

Có sự chống đỡ của tiểu đội Tử La Lan cho dù vào bộ đội số 5 thần bí, cũng không bị người ta ăn hiếp

Yến Thanh Phong, trận chiến của chúng ta chính thức bắt đầu rồi.

Đúng vậy, Diệp Thu sau khi gia nhập tiểu đội La Lan có rất nhiều cơ hội va chạm mặt đối mặt với Yến Thanh Phong, Đó cũng là điều yêu sư Mạc Ngôn hi vọng nhìn thấy.

Giải quyết một số tâm sự, tâm trạng của Diệp Thu vô cùng vui vẻ. Hơn nữa trên đường đi nhận được điện thoại của Trầm Mặc Nùng, ngày mai sẽ tới chi nhánh công ty ở Yến Kinh một chuyến. Điều càng khiến Diệp Thu vui sướng như điên là cơ thể đầy đặn mềm mại có mang mùi hương cơ thể của cô luôn khiến Diệp Thu điên cuồng.

Tính ra, bọn họ cũng có một thời gian không gặp nhau rồi. Điều nuối tiếc chính là vẫn không có tin tức của Lâm Bảo Nhi, không biết cô ấy có sống tốt không, có trở thành một quân nhân ưu tú không?

Lần này Diệp Thu lái xe thẳng tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Đường Thị, dù sao cũng sắp rời khỏi rồi, cũng không sợ người khác đàm tiếu gì. Lúc đầu sở dĩ hắn không muốn lái xe của mình tới, là vì lúc đó hắn vẫn chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường.

Bảo vệ có xe riêng? Điều này không phải giả bộ thì là gì?

Không ngờ trong một ngày lên liền sáu cấp. Một chốc bỗng trở thành chủ nhiệm bộ phận bảo an, trở thành nhân viên quản lý cấp trung của công ty. Mà lúc này, Diệp Thu đã tìm được chỗ đỗ cho chiếc xe con Phương đông của mình, hơn nữa còn trả phí đỗ xe nửa năm, tất nhiên không cần phải lái tới rồi.

Những nhân viên của bộ phận bảo an thấy Diệp Thu lái xe tới, hơi hơi có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ tới thân phận của hắn, lái một chiếc xe khoảng mười vạn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Hơn nữa, có thể là xe của bạn hắn thì sao?

Sau khi đỗ xe xong, Diệp Thu liền vào văn phòng làm việc của mình. Thư ký Hoàng Doanh bước vào hỏi có cần gì không, sau khi Diệp Thu muốn một cốc trà xanh, liền bảo cô ra ngoài.

Bật máy tính, mở mục word, Diệp Thu suy nghĩ một hồi, sau đó viết ra tiêu đề ba chữ: Đơn từ chức.

Diệp Thu cầm đơn xin từ chức tới bộ phận nhân sự của tập đoàn, đội trưởng bộ phận nhân sự Cổ Chiếu Cường đích thân tiếp đãi hắn, mời hắn vào văn phòng của mình, sau khi bảo thư ký pha trà, cười nói: "Diệp chủ nhiệm, khó có cơ hội anh tới văn phòng của tôi ngồi chút."

Cổ Chiếu Cường là nhân vật trung kiên của phái hệ Đường Quả, còn trường hợp đặc biệt thăng liền sáu cấp của Diệp Thu cũng là chủ tịch Đường Quả đích thân làm cho hắn, cho nên Cổ Chiếu Cường có lý do để biểu thị thiện ý của mình với Diệp Thu.

"Bình thường không có việc gì, lại sợ tới quấy rầy công việc của đội trưởng Cổ" Diệp Thu cười nói.

"Ấy, có gì mà quấy rầy chứ?Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mà. Tôi và mấy anh em tan ca cũng hay ra ngoài uống vài ly, nếu anh có hứng thú cùng mấy lão già chúng tôi, lần tới tôi sẽ gọi điện tới gọi anh" Cổ Chiếu Cường mỉm cười hoàn nhã với Diệp Thu.

Diệp Thu khó xử nói: "Đội trưởng Cổ, tôi tới là để từ chức".

"Từ chức?" Nụ cười trên mặt đội trưởng Cổ bỗng cứng đờ, nhíu nhíu mày, hỏi: " Đây là chủ ý của riêng anh?"

"Là chủ ý của riêng tôi" Diệp Thu gật đầu nói.

"Diệp Thu, tôi và anh rất ăn ý, chúng ta kết bạn thâm giao, Tôi muốn biết, anh đang làm rất tốt, sao đột nhiên lại muốn từ chức chứ?" Cổ Chiếu Cường vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Cái này… là vì phát triển tốt hơn đi" Diệp Thu nói.

Từ chức quả thật là vì phát triển tốt hơn. Chỉ là sự tình bên trong quá phức tạp, hắn cũng không tiện giải thích cho người khác.

"Đường Thị lẽ nào không thể cho anh phát triển tốt hơn?" Lúc Cổ Chiếu Cường nói lời này, trong lòng có chút tức giận.

Đi làm ngày đầu tiên thăng liền sáu cấp, từ một bảo vệ bình thường bỗng chốc trở thành chủ nhiệm bộ phận bảo an, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử của Đường Thị. Nhận được sự tiếp đãi nồng hậu như vậy của cấp trên còn chưa thỏa mãn, vậy mà còn muốn bỏ đi, người như vậy quả thực vô cùng đáng ghét. Không có doanh nghiệp nào muốn một nhân viên không có lòng trung thành.

"Có thể, Đường Thị là một công ty rất có tiền đồ phát triển. Chỉ là, công ty này không thích hợp với tôi" Diệp Thu nói.

"Sao lại không thích hợp? Diệp Thu, người trẻ tuổi phải biết nhẫn nhịn, anh mới tới có mấy ngày, đã trở thành chủ nhiệm bộ phận bảo an, đợi sau khi anh ở cương vị này lập thành tích, ổn định rồi, lẽ nào công ty không sắp xếp chỗ thích hợp hơn cho anh? Tới lúc đó anh muốn vào ngành gì khác, chủ tịch cũng sẽ suy nghĩ cho anh mà" Cổ Chiếu Cường khuyên giải.

"Đội trưởng Cổ, xin lỗi, tôi đã quyết định rồi" Diệp Thu nói.

Cổ Chiếu Cường thấy ý Diệp Thu đã quyết, khẽ thở dài , nói: "Hiện giờ tôi không thể trả lời anh ngay được. Anh quay về đợi đi, tôi phải xem phản ứng của cấp trên mới được. Dù sao, việc thăng chức của anh cũng là do đích thân chủ tịch phê duyệt.

Phản ánh lên cấp trên chắc chắn kinh động tới Đường Quả, đây là điều Diệp Thu không mong muốn.

Cũng không có cách nào tốt hơn, hi vọng cô ấy có thể đồng ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Thu gật gật đầu, xin lỗi nói: "Xin đội trưởng Cổ có thể giải thích hộ".

Sau khi Diệp Thu đi khỏi, Cổ Chiếu Cường rút điện thoại, gọi điện thoại cho trợ lý chủ tịch Lôi Vũ.

"Trợ lý Lôi, Chủ Tịch Đường có ở văn phòng không?" Cổ Chiếu Cường khách khí hỏi.

"Có, vừa nãy lúc tôi vào báo cáo công việc, Chủ tịch Đường đang tiếp khách, đội trưởng Cổ có chuyện gì không? "Lôi Vũ cười nói.

"Ồ, vậy tôi nói trước với trợ lý Lôi một tiếng, vừa nãy chủ nhiệm Diệp của bộ phận bảo an tới tìm tôi, và đưa tới một đơn từ chức",

"Đơn từ chức của ai?" Lôi Vũ bỗng không phản ứng lại được

"Là của chính hắn".

"Diệp Thu muốn từ chức?" Lôi Vũ kinh ngạc, sau đó cảm thấy thái độ của mình quá lo lắng, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, nói: "Đội trưởng Cổ, tôi biết chuyện này rồi, đợi chủ tịch Đường tiếp khách xong, tôi sẽ lập tức vào báo cáo".

Sau khi Lôi Vũ cúp điện thoại, liền vội vàng đẩy cửa văn phòng mình, tới phòng thư lý bên cạnh văn phòng chủ tịch, hỏi Mary thư ký chuyên chức của Đường Quả khách của chủ tịch đã đi chưa?

Mary nói vừa đi rồi, Lôi Vũ liền vội vàng ra ngoài.

Sau khi gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào bên trong, Lôi Vũ mới đi vào, nói với Đường Quả đang cúi đầu xử lý hợp đồng: "Chủ tịch, Diệp Thu muốn từ chức."

Tay Đường Quả đang viết chữ bỗng cứng đơ, không ngẩng đầu, nhỏ tiếng hỏi: "Chuyện này từ khi nào?"

"Ba phút trước đội trưởng Cổ gọi điện thoại tới".

"Có nói nguyên nhân không?" Đường Quả hỏi.

"Đội trưởng Cổ nói lý do của hắn là vì phát triển tốt hơn" Lôi Vũ thấy sắc mặt Đường Quả không ổn, cẩn thận báo cáo.

"Vì phát triển tốt hơn? Vì phát triển tốt hơn?" Đường Quả nhỏ giọng nói lại hai lần, đột nhiên hất tung đống hợp đồng đang xử lý trên bàn xuống, hét lên: "Mượn cớ, đó đều là mượn cớ. Đó chỉ là cái cơ hắn ghét ta muốn rời bỏ ta. Ta biết hắn không muốn tới…. chắc chắn là chị Mặc Nùng cầu xin hắn. hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể chủ động muốn tới bảo vệ ta?"

Lôi Vũ trợn mắt há mồm nhìn chủ tịch Đường giống cô gái bình thường nổi trận lôi đình, đầu bỗng có chút rối loạn, điên rồi, đều điên hết rồi.

"Chủ tịch Đường, tôi cảm thấy… hay là, tôi đi nói chuyện với hắn?" Lôi Vũ rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, lên tiếng hỏi.

"Không cần nữa, tự ta đi" Đường Quả vừa nói, liền vội vàng đi ra ngoài. Lôi Vũ không ngăn được, vội vàng theo sau, một nhóm vệ sĩ nghe thấy tiếng hét truyền ra lập tức hợp thành đội hình bảo vệ, một tấc không rời theo sau Đường Quả.

Đường Quả tới không nghi ngờ gì như quả bom nguyên tử ở bộ phận bảo an, bức xạ sinh ra khiến mọi thành viên của bộ phận bảo an đều trợn mắt há miệng, kinh động trong lòng biểu hiện rất rõ ràng trên mặt.

Chủ tịch tập đoàn lại tới bộ phận bảo an, đây là vinh dự bộ phận bảo an nhiều năm trở lại đây chưa từng có.

Diệp Thu đang ở bên ngoài văn phòng bộ phận bảo an xem các đội viên huấn luyện buổi chiều, thấy Đường Quả trước một đám người tiền hô hậu ủng chạy tới.

Lôi Vũ đi nhanh một bước, muốn bảo Diệp Thu nhanh chóng trở về văn phòng, sau đó để hắn và chủ tịch nói chuyện ở văn phòng.

Không ngờ chủ tịch đã chăm chú nhìn vào mắt Diệp Thu, giọng khàn khàn hỏi: "Sao lại muốn đi?"

Diệp Thu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái, gương mặt gầy gò, chắc là thời gian này cô sống không được thoải mái lắm, giọt lệ trong mắt dường như chuyển động. Chỉ cần một chút dao động tình cảm, cô có thể mất khống chế mà khóc trước mặt mọi người.

Sau chuyện ở quảng trường thành Thiên Hà, đây là lần đầu hai người gặp lại.

"Người bên cạnh cô đủ rồi, tôi ở lại cũng không có ý nghĩa, còn có rất nhiều chuyện phải làm". Diệp Thu cố gắng cười, nhưng không cười nổi.

"Có phải em đã làm sai điều gì không? Ở đây làm không đủ tốt, anh nói cho em biết, em sửa cũng không được sao? Tại sao phải rời đi" Mắt Đường Quả ươn ướt, nước mắt trong mắt hồi lâu cuối cùng cũng chảy xuống theo khuôn mặt.

"Việc này không liên quan gì tới cô, thật sự không có liên quan gì. Là tôi có việc phải làm" Diệp Thu muốn giơ tay giúp cô lau nước mắt, nhưng bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, cuối cùng lại bỏ ý nghĩ này.

"Em biết, em đã sai rồi, em rất đáng trách, rất áy náy, mỗi tối đều gặp ác mộng? Nhưng sao em phải làm thế? Anh nói xem, em nên làm thế nào, em không có mẹ, chỉ có một người cha, là ông đã nuôi lớn em, chúng em sống dựa vào nhau, em không muốn cha chết, em cũng không muốn anh chết, em không nên nổ súng? Nhưng em nên làm thế nào?.... Em biết mọi người đều trách em, chị Mặc Nùng đi rồi, Bảo Nhi cũng đi rồi, anh cũng muốn đi. Em còn tưởng rằng anh quay lại là vì tha thứ cho em, thì ra không phải. Anh biết không, em rất sợ, em sợ có ngày thế này, anh không biết, em thấy anh trở về thì vui mừng biết bao, em… em muốn nói chuyện với anh. Nhưng em sợ anh không muốn gặp em, liền cố gắng chịu đựng không tới gặp anh…. Em cẩn thận, sợ anh gặp em lại nhớ tới chuyện đó, em thậm chí không dám để anh nhìn thấy em, nhưng em rất muốn tới gặp anh, Diệp Thu, anh nói cho em biết, em phải làm thế nào, anh mới tha thứ cho em?"

Chủ tịch thiên tài của tập đoàn Đường Thị, được rất nhiều tạp chí tài chính bầu là cô gái có thân thế cao nhất Trung Quốc, giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ.

Trước mặt của đông đảo cấp dưới trong công ty, Đường Quả ôm bả vai ngồi xổm trên mặt đất khóc giống như một đứa trẻ bất lực.