Trên đường đi hắn còn không quên gọi cho Hứa Văn.
“Alo?? Cậu chạy đi đâu vậy hả?”
Bên kia vừa bắt máy đã nổ pháo.
Hạng Nghiêm không trả lời hắn mà nói: “Không có thời gian nói nhiều với cậu, trước tiên giúp tôi xin nghỉ mười ngày.”
“What!?”
Hứa Văn giật mình.
“Không chỉ tôi, còn cả Cố Giản nữa. Sau đó cậu đi chuẩn bị cho tôi ít dịch dinh dưỡng, đem đến phòng tôi, gõ cửa rồi để đó, không cần đợi, tôi sẽ ra lấy.”
Đến đây Hứa Văn mà còn không hiểu thì hắn nên chết đi cho rồi. Cho nên hắn không kỳ kèo nữa mà nói “được”.
Sau đó Hạng Nghiêm tắt máy liền.
Thời điểm đó Hạng Nghiêm không biết sau khi mình đi thì quên mất xử lý hiện trường, hại sinh viên gần đó vô tình đi ngang qua, còn chưa tới nơi đã vội vàng rút lui chục bước nhưng vẫn cảm thấy như có hung thú tập kích mình.
Lúc đó Hứa Văn còn chưa ra khỏi nhà thi đấu nên vô tình biết được, nhưng không lại tin tức đã bị đưa lên diễn đàn. Sau đó một thời gian rất lâu vẫn không ai tiếp cận được cái chỗ kia, cuối cùng quản lý của trường đã phải huy động người đến làm sạch pheromone che trời lấp đất ở đó.
Thật ra bên trong nhà kho có hệ thống thông gió, chỉ cần bật lên là được. Nhưng vấn đề là họ không vào đến nơi được, cho nên phải dùng sức người mà làm.
Cũng may Hạng Nghiêm đã dọn rất sạch dấu vết chứng minh thân phận của họ, cùng lắm chỉ để lại một trời pheromone nên chẳng ai biết người gây ra chuyện này là ai. Đương nhiên là trừ những đương sự biết một chút nội tình.
“Tên tó…”
Sau khi được đưa về phòng thì Cố Giản ngủ mê mang, nửa đêm mới tỉnh lại.
Cậu cảm thấy đói kinh khủng, vượt qua cả cơn rạo rực âm ỉ trong người mà mở cặp mắt nhập nhèm ra đi tìm tên gấu nhà cậu.
“Tôi đây, sao vậy? Khó chịu?”
Hạng Nghiêm vốn nằm ở bên cạnh, ôm cậu cả buổi. Cậu vừa động hắn liền biết. Nhỏm dậy bật cái đèn bàn nơi đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ liền trải rộng khắp căn phòng hai mươi mét vuông không tính là lớn.
Hắn biết cậu nhất định khó chịu nhưng vẫn phải hỏi mới có thể tùy thời phục vụ cho tốt.
Quả nhiên nghe thấy cậu nói: “Đói chết ông rồi.”
Hạng Nghiêm dừng lại một giây rồi nhảy xuống giường đi lấy dịch dinh dưỡng.
Hắn biết Cố Giản nhất định không thích cái này. Khi đói bụng chẳng ai muốn dùng cái thứ vừa nhạt nhẽo vừa khó uống như này cả mà càng muốn cao lương mỹ vị. Nhưng mà…
“Tên tó… Nóng quá…”
Ngay khi hắn vừa lấy ra dịch dinh dưỡng đặt trong hộp giữ lạnh lâm thời thì người trên giường đã rầm rì kêu nóng, còn vặn vẹo lung tung.
Bởi, đây chính là nguyên nhân hắn không chuẩn bị đồ ăn, dù chỉ là cháo cho Cố Giản. Bởi hắn biết một giây sau khi cậu tỉnh khả năng cơn phát tình sẽ tìm tới cao đến tám mươi phần trăm. Lúc đó làm gì có thời gian ăn cái gì được.
Hai mươi phần trăm còn lại là hắn cho rằng vừa mới trải qua một lần mây mưa, Cố Giản có lẽ có thể lâu hơn nữa mới lại phát tình.
“Uống cái này trước.”
Bỏ mặt pheromone như bão tố đập vào mặt, Hạng Nghiêm bình tĩnh hơi dựng người trên giường dậy, để cậu dựa vào ngực mình uống dịch dinh dưỡng.
Nhưng mà…
“Không uống… Khó ngửi… Muốn cái khác…”
Mới nãy còn la đói, giờ đã quên.
Đây là phản ứng của Omega trong kỳ phát tình. Họ chỉ biết có làm và làm, quên hết tất cả những cảm giác như đau, đói. Cho đến khi cơn phát tình qua đi.
Cho nên Omega trong kỳ phát tình cần được chăm sóc thật kỹ.
Hạng Nghiêm không nhiều lời với cậu, hắn vài ngụm dùng miệng đút hết túi dịch dinh dưỡng cho cậu.
Đối với Cố Giản lúc đó nào còn cảm nhận được dịch dinh dưỡng khó ngửi khó uống. Cậu chỉ cảm nhận được pheromone mùi cam thảo nồng đậm thông qua nước bọt của Hạng Nghiêm. Không chỉ không từ chối mà cậu còn liều mạng muốn cướp đoạt tận tình khoang miệng của hắn đến muốn rách cả da.
“Nữa…”
“Sẽ cho anh.”
Hạng Nghiêm nói cho là cho, nhưng cho bằng cách khác.
“A…”
Khi răng nanh cắn vào sau gáy, pheromone của Enigma cuồn cuộn mà vào, Cố Giản liền phát ra một tiếng kêu đầy thỏa mãn. Toàn thân còn vô thức run lên vì sung sướng.
Sớm đã đem cậu cởi sạch chỉ còn lại một cái quần ship tránh cho lúc vô tình nệm giường sẽ bị cậu làm ướt đẫm, Hạng Nghiêm chỉ tiện tay kéo một cái quần ship đã bay ra, đáp lên thành giường.
Quả nhiên đã nhũn nước.
Nơi nó bịt kín nãy giờ không có vật che chắn chất lỏng trong suốt liền chảy dọc theo bắp chân, cảnh tượng vô cùng d.âm mĩ.
Thời điểm này chẳng cần làm cái gì tiền diễn thì hắn vẫn có thể đem phân thân cứng ngắt của mình nhét vào bên trong cái miệng mềm kia.
Ọt…
Một loạt âm thanh sắc tình vang lên kéo không khí trong phòng trở nên nóng đến bức bối.
Phân thân của hắn đã chui tọt vào cái miệng kia, không chừa lại chút gì.
“Hức… Căng…”
Người bị xỏ xiên khẽ phát ra những âm thanh chân thật, nói rõ cảm nhận của mình không một chút kiêng dè.
Cho dù cậu chỉ thấy thoải mái thì một vài cảm giác vẫn là cảm nhận được.
“Nhỏm mông lên.”
Khẽ vỗ vào cái mông ướt nhẹt của cậu một cái không nặng không nhẹ mà chỉ rước lấy một trận tiếng lãng kêu, Hạng Nghiêm yêu cầu.
“Không… Mệt…”
Làm biếng thì có.
Hạng Nghiêm không còn lời nào để nói, tự biết có lẽ cậu chẳng có sức mà động đậy cho nên không làm khó cậu nữa. Hắn tự mình dùng tay xách cái mông kia lên, sau đó đưa đẩy hông.
“Ức ô…”
Cố Giản thần trí đã sớm không rõ ràng chỉ biết gắng sức bám vào nệm giường, miệng không ngừng rên rỉ.
Theo sự phập phồng ngày một nhanh hơn, âm thanh sắc tình càng lúc càng lớn. Hạng Nghiêm từ quỳ thẳng cho tới cong lưng xếp chồng thân mật dán sát lên trên người Cố Giản, gặm mút trêu chọc tuyến thể của cậu, thời điểm đó vận động dưới háng vẫn không chút nào ngừng lại.
Mỗi khi hắn chạm vào tuyến thể của cậu thì lớp mị thịt bên trong sẽ ra sức cắn chặt lấy hắn, rất kích thích.
“Hức hức… Tên tó…”
“Ừm…”
Phách một cái, phân thân của hắn giã mạnh vào cái lồng phễu nhỏ mười phần e thẹn đã sớm co lại ở nơi đáy chậu.
Thân hình của Cố Giản liền giật nãy lên.
Hắn biết, đây là khoang sinh sản của cậu. Cho nên hắn không ngừng đâm chọt nó, trêu ghẹo đến phát hoảng.
Cái nơi này bác sĩ đã nói một khi cậu đến kỳ phát tình liền đại biểu cho nó đã thành thục, khiến cho một Alpha cũng phải đến sinh con cho hắn. Bản năng của hắn kêu gào muốn nhìn thấy điều đó, liền chưa từng vì cậu không cho mà tàn nhẫn chào hỏi với nó.
Thời điểm đó mười ngón tay của họ thân mật lòng vào nhau, lưng dán với ngực, bờ mông nhỏm cao một cách d.âm mĩ vô thức nhấp nhô.
Bên ngoài trời đã dần sáng.
Trong phòng vẫn một mảnh nóng nực.
Bên trong căn-tin trường.
“Hai người họ…”
“Ừm.”
Hứa Văn khẳng định đáp. Không đợi Đào Bạch nói hết đã nói cho hắn biết đáp án.
Đào Bạch có vẻ một lời khó nói hết, có lẽ còn chưa chấp nhận được cảnh bạn mình bị này nọ lọ chai.
Sau đó ngẫm lại mình, hắn héo.
“Anh làm sao vậy?”
Hứa Văn tự nhiên bị hắn trừng thì không hiểu ra lại.
…
P/s: Trừng ngươi đó, có ý kiến hả =.=