Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 63: Tôi là Enigma




Hạng Nghiêm bất lực nhưng sao tính toán với cậu được, hắn lại không phải người rề rà, nói luôn: “Tôi là Enigma.”

“…”

Có âm thanh cằm rơi xuống đất.

Hai người Đào - Hứa từ giật mình cho đến trố mắt ra nhìn Hạng Nghiêm như nhìn sinh vật quý hiếm.

Quý hiếm thật mà.

“Cậu là Enigma?”

Hứa Văn là người đầu tiên phản ứng lại trước, nhíu mày trừng Hạng Nghiêm.

“Xin lỗi, chuyện này ngoài gia đình tôi thì không ai biết nữa.”

Hạng Nghiêm biết hắn muốn nói gì mà tự nhận lỗi trước.

Quả nhiên vẻ mặt Hứa Văn rất không vui.

“Là sau khi phân hóa xong thì phát hiện là Enigma sao?”

Hắn xụ mặt hỏi. Hạng Nghiêm gật đầu.

“Khoan đã!”

Bỗng nhiên Đào Bạch hô lên khiến ba người còn lại giật mình. Cố Giản nhìn hắn, tự nhiên có dự cảm không tốt.

Quả nhiên sau đó nghe hắn chỉ vào cậu chỉ thiếu hét ầm lên: “Nói vậy cậu… Cậu…”

Hắn nói lắp, nhưng mà ai cũng hiểu.

Hứa Văn cũng quay ngắt qua nhìn Cố Giản.

Sau một phút nghĩ thông, hắn ngã người ra lưng ghế cười quái dị: “Tôi rốt cuộc hiểu vì sao anh lại tụ tin như thế rồi.”

Cố Giản không nói gì, nhưng chẳng khác gì thừa nhận. Chỉ là lúc cậu nhìn Đào Bạch còn có hơi lo âu.

Quả nhiên liền nghe Đào Bạch sau một lúc bình tĩnh lại giọng điệu trở nên nguy hiểm nói: “Là cậu ta cưỡng ép cậu phải không?”

“…”

Ba người im lặng.

Ở lúc Hạng Nghiêm định lên tiếng thì Cố Giản đã giành trước: “Không phải cưỡng ép.”

“Sao cậu cứ luôn nghĩ rằng tôi dễ bị cưỡng ép quá thế.”

“…”. ngôn tình sủng

Mặc dù cách nói có hơi pha trò, nhưng biểu tình của Đào Bạch vẫn không hòa hoãn bao nhiêu. Bởi vì hắn nghĩ rằng tựa như mình vẫn không chấp nhận được nằm dưới người khác, làm sao Cố Giản có thể chịu được. Nếu hai người họ yêu rồi tiến một bước tới giai đoạn đó thì hắn sẽ không nói gì, nhưng hắn sao lại không biết Cố Giản có quen biết Hạng Nghiêm không chứ.

“Nếu cậu ta mà dám cưỡng ép tôi, tôi không sóng mái với cậu ta thì thôi chứ làm gì dễ dàng thỏa hiệp được.”

Chỉ vì đã rồi nên thỏa hiệp sao? Không, Cố Giản không phải người như thế.

Điểm mấu chốt của họ là ngay từ đầu Hạng Nghiêm không hề cố ý.

“Tôi hiểu rồi.”

Bỗng nhiên Hứa Văn bất thình lình chen vào, Đào Bạch đang đầy mùi thuốc súng bất giác quay ngắt qua nhìn hắn. Dưới áp lực như vậy nhưng Hứa Văn vẫn ung dung nhìn hai người Hạng - Cố nói: “Là lúc ở trong KTV đúng không?”

Lúc đó Hứa Văn cũng có mặt, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút là có thể suy đoán ra được. Bởi vì giống như Đào Bạch, Hứa Văn cũng có thể xem là như hình với bóng cùng Hạng Nghiêm, sao có thể không biết hai người họ thông đồng lúc nào.

“KTV gì?”

Đào Bạch chỉ thiếu túm cổ áo Hứa Văn lên gặng hỏi. Nhưng ánh mắt như tra khảo nhìn hắn cũng không kém gì.

“Anh bình tĩnh chút đi.”

Hứa Văn chấn định hắn trước sau đó mới nói: “Từ cái hôm gặp nhau lần đầu ở giảng đường, lúc đó anh cũng biết mà, trước đó họ chưa từng quen nhau mới đúng.”

“Vậy sao…”

“Đó là một sự cố.”

“.”

Đào Bạch trừng mắt kiểu, bộ cậu nói sự cố thì là sự cố à?

Hứa Văn không trách hắn mà nhìn Hạng Nghiêm như đang hỏi có đúng hay không.

Hạng Nghiêm gật đầu.

“Nhưng lúc đó cậu chưa phân hóa, làm sao chỉ cắn một cái…”

Hứa Văn thắc mắc không sai.

Nhưng cố tình nó là như vậy.

“Sự cố gì?”

Đào Bạch không để cho Hạng Nghiêm trả lời mà quay ngược lại vấn đề này, nắm cổ Hứa Văn hỏi lại.

Đúng là nắm cổ. Áp sát về phía hắn, thiếu điều chồm trên người hắn, nắm cổ.

Hứa Văn chịu thua tính khí nữ vương đại nhân của hắn luôn, đành phải nói: “Sự cố là lúc đó a Nghiêm không có tỉnh táo, còn đang phát bệnh.”

“Phát bệnh?”

Đào Bạch khó hiểu lập lại.

“Cậu ta phân hóa muộn, một năm trước còn nằm trong trạng thái hỗn loạn, lúc tốt lúc xấu. Hôm đó vô tình gặp được Cố Giản ở KTV bỗng nhiên nhào lên cắn anh ta một cái. Lúc trở về thì a Nghiêm phân hóa hoàn toàn.”

Hứa Văn nói xong Đào Bạch nín thinh, ngây ra tại chỗ.

Vẻ mặt như đang nói, cái quần què gì vậy?

Cố Giản vuốt mặt âm thầm buồn cười vì biểu tình của hắn.

“Tóm lại nói sự cố là vì lúc đó a Nghiêm không có tỉnh táo.”

Hứa Văn cũng cười: “Nói cũng lạ. Lúc đó có bao nhiêu người xung quanh, hắn cứ phải nắm Cố Giản đang đi ngang qua, đè người ta ra cắn một cái. Bọn này đều bị cậu ta làm hết hồn.”

“.”

Mặt Đào Bạch kiểu, tôi cũng câm nín này.

Nhưng sau đó Đào Bạch quay ngắt sang xụ mặt nhìn Cố Giản hỏi: “Chẳng lẽ lúc đó cậu ta không tỉnh táo, cậu cũng mộng du?”

“…”

Cố Giản bó tay với hắn luôn. Nhưng cũng nói: “Lúc đó tôi say lắm, đi đường còn không vững.”

“…”

Ý trời mà.

Trong lòng mấy người đều bất giác hiện lên câu này, sau đó đồng loạt im lặng một lúc lâu.

“Cho nên cậu ta cắn cậu một cái, trở về cậu ta phân hóa thành Enigma, còn cậu phân hóa thành Omega.”

Một hồi Đào Bạch bỗng nhiên cúi đầu chốt lại một câu như vậy.

Không ai đáp lời.

Lại như đang thừa nhận.

Sự việc nó đã như thế, đến cả Đào Bạch sau khi suy ngẫm lại cũng không biết nên có biểu tình gì thì đủ thấy nó khốn nạn thế nào rồi.

Chuyện chỉ đơn giản như vậy, cho nên mối quan hệ của họ là thuận lý thành chương, ai cũng không cản được.

Hứa Văn ngồi một hồi lại vuốt mặt cười: “Tự nhiên tôi thấy tội cho Tô Đan Chi quá.”

“…”

Ba người còn lại im lặng một chút rồi cũng cười đồng tình.

Ai mẹ nó ngờ được đâu, chắc Tô Đan Chi có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Sau khi phân hóa xong dáng vẻ bên ngoài của Cố Giản không có thay đổi đặc biệt như lần phân hóa chính thức của mỗi người vào năm mười sáu tuổi, cậu lại không thả pheromone ra, không thông báo cho trường, không rêu rao, cho nên ai mà nghĩ cậu đã không phải Alpha nữa đâu chứ. Đến cả tên bạn cùng phòng là Đào Bạch còn không nhận ra… Không, phải nói là xảo làm sao, thời điểm Cố Giản xảy ra chuyện họ còn chưa có bắt đầu nhập học, cho nên Đào Bạch cũng không biết.

Đệch cụ thật!

Ông trời là đang muốn đùa giỡn một đám người đây mà.

“Tóm lại mọi chuyện là như vậy.”

Cố Giản cảm thấy đủ rồi, chốt hạ một câu.

“Vậy bao giờ các người công khai?”

Hứa Văn bỗng nhiên hỏi.

“Tại sao phải công khai?”

Cố Giản cười khinh khỉnh hỏi ngược lại.

Hứa Văn câm nín, chớt vớt nhìn cậu.

“Cứ để cho bọn họ nghĩ lung tung lên không tốt sao?”

Hứa Văn không nói được nên lời.

Chỉ muốn nói Cố Giản làm người quá mẹ nó tâm đen.

Hạng Nghiêm không nói gì nhưng chính là đồng tình với quyết định của Cố Giản. Hứa Văn còn có thể nói gì.

“Đúng! Mắc gì phải công khai.”

Anh Bạch chỉ sợ người ta không biết cá tính phản động của mình, còn hùa theo.

Đều đã như vậy, Hứa Văn trừ khi muốn đối nghịch với họ, còn không sao có thể không theo.

Dù sao chuyện này cũng không phải việc của hắn, hai người họ là coi trọng tình bạn này mới nói cho họ biết, vì tôn trọng, họ chỉ có thể giữ bí mật cho đến khi bọn họ chủ động nói ra.

Thấy mọi chuyện đã xong, Hạng Nghiêm đứng lên nói: “Về thôi…”

Reng reng reng…

Nhưng còn chưa dứt lời thì điện thoại của Cố Giản đã vang lên.

“Bà ta vẫn chưa chịu buông tha à!?”

Đào Bạch cứ như được châm ngòi, chưa chi đã bùng nổ.

Cố Giản lắc đầu vừa bắt điện thoại: “Không phải, là quản lý ký túc xá…”

Cậu còn chưa dứt lời thì đã nghe bên kia quản lý ký túc xá nói: “Cố Giản, dưới lầu có một dì tự xưng là mẹ của cậu. Cậu xuống đây một chút đi.”

“…”