Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 62: Làm trò con bò




Lục Mẫn khóc ầm lên: “Anh thật quá đáng!!”

“…”

Lần này Cố Giản cũng thấy Hạng Nghiêm quá đáng nữa.

Trước mặt con người ta mà đối xử như vậy, có chút không thân sĩ gì hết. Quá đả kích người, đặc biệt người ta còn là Omega mềm mại, trái tim thủy tinh nữa.

Thời điểm đó Hạng Nghiêm còn ung dung nói: “Đổi lại là Alpha của em chạm vào Omega khác em có vui không?”

“…”

Tiếng khóc la của Lục Mẫn im bặt.

Cố Giản nhìn mà tội thay.

Mặc dù Hạng Nghiêm nói có lý lắm, nhưng không dưng mùi thuốc súng lại chuyển sang người hắn. Thật là… Đến Cố Giản cũng bái lạy cái khả năng đánh mặt của Hạng Nghiêm.

Tên gấu này một khi đã độc chiếm thì bất chấp cả tình huống. Nhưng chính là hắn không có sai mới đau chứ.

“Được rồi, đừng làm rộn nữa.”

Hạng Nghiêm xem như còn có lương tâm, còn biết an ủi cô nhóc đang nước mắt lưng tròng nghẹn khuất ở kia.

Nhưng khi hắn định vỗ nhẹ vài cái lên đầu Lục Mẫn thì bỗng khựng lại. Mấy con người vô thức tập trung lên cái tay hắn, ý thức được gì có, không ý thức được cũng có nguyên nhân vì sao Hạng Nghiêm lại dừng. Tóm lại là tình hình có chút cứng ngắt tại đó, trông có phần xấu hổ. Biểu tình của Hạng Nghiêm cũng đờ ra, cơ mặt đơ cứng.

Sau đó hắn làm bộ như không có gì thả tay xuống, ho khan một tiếng: “Khụ! Không có gì.”

“…”

Vẻ mặt Lục Mẫn kiểu một giây sau muốn chết đi cho rồi mà ai oán nhìn hắn, vô cùng thảm thương.

Một vài người lại quay mặt đi nén cười một cách khổ sở.

Mẹ nó chứ! Đúng là làm trò con bò mà!

Làm người gây ra một trận ô long này, Hạng Nghiêm cũng hiếm khi cảm thấy khó xử mà vẻ mặt hơi sượng.

Hứa Văn ỷ mình núp ở phía sau nghẹn cười đến vất vả, cong cả lưng.

Đến cuối cảm thấy không khí có phần không cứu vãn được, Hạng Nghiêm quyết định dẫn người bỏ chạy: “Bọn anh qua đó, đi đây!”

Bỏ lại một đám người mặt mày đần thối.

Lục Mẫn khóc thương tâm: “Hu hu…”

Mặc Thiên Linh ban đầu còn thấy Hạng Nghiêm quá đáng, bây giờ nhìn Lục Mẫn như vậy lại khó hiểu muốn cười. Cũng may cô nàng tâm tính thành thục, cũng được dạy dỗ quá tốt, nhịn cười dỗ dành Lục Mẫn. Trong lòng lại nghĩ Hạng thiếu gia lần này xem ra thật sự động lòng với Alpha kia rồi.

Trước chưa nói hai người có đi được đến cuối hay không, chỉ bằng làm một người có tự kiêu còn được dạy dỗ tốt, Mặc Thiên Linh cảm thấy không đáng để hạ thấp thân phận đi giành giật với một Alpha.

Nhưng chưa chắc người ta cũng nghĩ như cô nàng.

Tô Đan Chi vốn núp một bên xem vô thức cắn môi ghen ghét cùng oán hận trừng trừng nhìn theo bóng lưng đi xa của hai người Cố Giản. Sau đó không biết là nghĩ tới cái gì, đôi mắt anh ta ánh lên vài tia toan tính âm u rợn người.

Sau đó hai người Cố Giản không có ở lại bữa tiệc lâu. Hạng Nghiêm dẫn Cố Giản đi chào hỏi người nhà họ Hạng rồi thì cùng nhau trở về trường. Đương nhiên trước đó còn dặn dò một phen dài dòng khiến người xung quanh không nắm chắc được cái gì mà càng vô thức đoán già đoán non.

“Lúc đó cậu cũng quá xấu rồi, tội nghiệp Mẫn Mẫn.”

Lúc ở trên xe Hứa Văn vẫn còn bị dư âm của chuyện kia làm buồn cười.

Làm bạn nối khố của Hạng Nghiêm, Hứa Văn đương nhiên cũng thân thiết với Lục Mẫn nên mới thấy Hạng Nghiêm hơi quá đáng rồi.

Nói ra thì mối quan hệ của mấy nhà thế gia bọn họ khó nói là vì cái gì mà thân cận được, Hứa Văn cũng đã từng bị người nhà đánh ý muốn tác hợp với Lục Mẫn, thậm chí là Mặc Thiên Linh. Dù sao Omega có gia thế trong vòng nhiều như vậy, sao phải ra ngoài tìm chi cho xa. Nhưng họ chính là rất khó có tình cảm khác, tựa như Mặc Thiên Linh cũng duy trì cái nhìn đại cuộc khi nhắc đến việc định thân với Hạng Nghiêm thôi. Chính là nói so với tình cảm, họ để ý lợi ích hôn nhân, môn đăng hộ đối hơn.

Đó là suy nghĩ của Omega được dạy dỗ trong gia đình danh gia vọng tộc, rất bình thường.

Hạng Nghiêm không đáp. Thật ra là lúc đó hắn cũng không kịp suy nghĩ, lúc làm rồi thì càng không rút về được.

Ngược lại là Cố Giản nghĩ xa hơn, bấm vào eo Hạng Nghiêm nguy hiểm hỏi: “Đừng nói sau này cậu cũng nổi cơn thế nha!”

“…”

Hạng Nghiêm im lặng một chút rồi không tình nguyện nói: “Chỉ cần anh chịu chú ý một chút, tôi sẽ cố nhịn.”

“…”

Cố Giản trước là cạn lời, sau đó là tức đến bật cười.

Tên gấu tó này, còn làm như mình chịu thiệt lắm.

Hứa Văn cũng chịu thua lắc đầu.

Mặc dù Hạng Nghiêm có thấy mình hơi quá đáng, nhưng từ lúc đầu nghĩ sẽ không để bụng, dần dần hắn không thể làm lơ cảm tình trong lòng nữa. Hắn càng có nhiều tính chiếm hữu với bạn đời của mình, đó không phải điều đương nhiên ư.

Hắn thấy mình vẫn có lý chán, nên cũng sớm không lấn cấn nữa.

Cố Giản nhìn mà muốn đập nát cái đầu tó của hắn.

Hạng Nghiêm không cho cậu cơ hội đó, đem tay cậu nắm trong tay, nắn nắn.

Cố Giản không làm gì được hắn, lại bị dáng vẻ cố chấp của hắn chọc cười.

Tên gấu tó này.

Hứa Văn chịu không nổi cơm chó của hai người, tranh thủ ném họ xuống cổng trường rồi bỏ chạy. Hắn cũng phải nhanh nhanh đi về, hắn muốn tìm quả đào của mình tú ân ái. Nhưng vừa nghĩ tới quả đào, hắn lại nghĩ tới lời nói lúc ở buổi tiệc của Cố Gian, tâm tình không khỏi trùng xuống.

Đúng vậy, hắn cũng phải nghĩ lại cho kỹ…



Hôm sau, bốn người Cố Giản ngồi chung một chỗ tại một góc căn-tin trường.

Lúc này là sau bữa cơm trưa, đại đa số người ăn cơm xong đều đã về phòng ngủ nghỉ, lấy sức để buổi chiều đi học. Trong căn-tin không còn mấy người nữa, thích hợp cho họ nói chuyện.

Đào Bạch ban đầu còn không hiểu gì, nhìn dáng vẻ Cố Giản với Hạng Nghiêm cứ thần bí, còn tên khốn kia thì hứng thú đầy mình, hắn cũng im lặng nhìn theo.

“Khụ.”

Cố Giản mở lời bằng một tiếng ho khan, ai cũng tưởng sẽ do cậu phụ trách nói, kết quả sau đó cậu lại quay sang nhìn Hạng Nghiêm: “Thôi cậu nói đi.”

“…”

Cả ba người chớt vớt nhìn cậu.

Cố Giản còn vô tâm vô phế cười một cách đáng đánh.