Cạn Lời, Sao Không Ai Tin Tôi Yêu Đương Nghiêm Túc Vậy

Chương 5: Quy tắc ngầm




Từ Khanh Ngôn suy nghĩ lung tung cả một đường đi, vẫn là không kìm được nhắn tin cho Lục Phương: [Cậu nói xem, nếu có người coi trọng tớ thì làm sao bây giờ?]

Đối diện gần như mấy giây sau trả lời lại: [Vậy phải xem là dạng người gì coi trọng cậu đã, nếu như đối phương vừa già lại xấu, vậy đương nhiên là từ chối rồi.]

Từ Khanh Ngôn liếc mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thính Nam chiếu vào tầm mắt của cậu, vừa đẹp vừa mỹ lệ, không xấu một chút nào.

Ý thức được bản thân là đang muốn cái gì, cậu cảm thấy mặt có hơi nóng, lại gửi tới một tin nhắn: [Nếu như đôi phương rất đẹp thì sao?]

Lục Phương: [Vậy cậu còn do dự gì nữa? Trực tiếp đi đường tắt ít đi 10 năm!]

Tống Thính Nam chậm rãi dừng xe, thấy Từ Khanh Ngôn nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, bèn kêu cậu một tiếng: "Đến rồi."

Từ Khanh Ngôn để điện thoại xuống, tầm mắt không khỏi rối loạn, cậu cảm thấy cậu vẫn có chút không thể tiếp thu được, thế nhưng đối phương cũng không nói rõ, nếu như là cậu suy nghĩ nhiều, sẽ không phải là rất lúng túng à.

Mặt cậu đỏ lên, kìm nén nửa ngày, may mà Tống Thính Nam cũng kiên nhẫn, thấy cậu có lời muốn nói cũng không thúc giục cậu.

Cuối cùng, Từ Khanh Ngôn nhắm mắt lại, lấy dũng khí thốt ra một câu: "Tiến bối Tống, tại sao lại đối với em...đặc biệt như vậy?"

Hỏi xong cậu lại có chút hối hận, liệu Tống Thính Nam có phải sẽ cảm thấy cậu không biết phân biệt đấy chứ? Khi không lại cố tình giả ngu đi lĩnh hội ý của cô?

Hơn nữa lời này vừa nói ra, nếu như đối phương thật sự có ý với phương diện kia...Kết cục của cậu sẽ như thế nào đây?

Nhưng mà, không có công không hưởng lộc.

Địa vị này của Tống Thính Nam, cái gì cũng không thiếu.



Cậu từ một người mới tốt nghiệp trường điện ảnh, ngoại trừ gương mặt cùng với một cơ thể, cậu có tư cách gì, khiến cô đich thân đưa cậu trở về.

Sợ rằng, thật sự là dùng quy tắc ngầm rồi.

Từ Khanh Ngôn có chút sững sờ, từ này từ lúc cậu học ở trong trường vẫn luôn có người xoay quanh bên cạnh cậu, có rất nhiều bạn học sớm đã thông qua con đường này bò lên, không thể phủ nhận, đây đúng là một con đường tắt.

Cậu đối với con đường tắt này vẫn là hâm mộ lại tránh xa.

Nhưng bây giờ...

Cậu nhìn lén Tống Thính Nam một chút, một đôi mắt đào hoa như ẩn chứa phong tình vạn chủng, hoặc giống như không có gì khiến cô để ở trong lòng; lông mày dài mảnh không hề dịu dàng, trái lại có hơi hiện lên sự mạnh mẽ, sống mũi cao khiến cho ngũ quan trở nên lập thể hơn.

Rõ ràng là tướng mạo khí khái hào hùng, nhưng một mực lại để tóc dài, khiến khí chất của Tống Thính Nam dịu dàng hơn rất nhiều, fan trên mạng của cô cũng là nam nữ nửa nọ nửa kia: bất luật nam nữ, đều bị hấp dẫn bởi khuôn mặt này của cô.

Từ Khanh Ngôn vẫn cho rằng bản thân bất mãn chính là quy tắc ngầm, không ngờ tới điều cậu bất mãn hóa ra lại là quy tắc ngầm của kẻ xấu xí.

Ai có thể từ chối một phú bà dáng dấp đẹp đẽ được chứ!

Hạn chót của Từ Khanh Ngôn là ở một khắc nảy sinh cái mới này, cậu cũng không ghét Tống Thính Nam, cũng không có cách nào từ chối đường tắt này.

Ai lại mặc kệ không đi thang máy lại muốn đi bộ chứ?

Tống Thính Nam đầy hứng thú nhìn điểm tâm nhỏ sững sờ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trước sau đã trải qua sự mờ mịt đến xấu hổ lại tới kiên định, giống như cậu tự mình đưa ra một quyết định nào đó.

Thế là cô nhún vai một cái: "Có sao?" Cô đè thấp giọng nói, ý vị sâu xa nói: "Có lẽ là vì chị đối với thứ đồ chị nhìn trúng vẫn luôn rất đặc biệt đi."

Ầm một tiếng, Từ Khanh Ngôn chỉ cảm thấy bên tai mình nổ tung hoa, tim đập như sấm, máu roạt một tiếng vọt tới trên mặt, đáy lòng thầm nói câu quả nhiên, vậy mà một giây sau, Tống Thính Nam lại mở miệng.

"Được rồi, không đùa em nữa. Mẹ chị là Lâm Mục Ca, là bạn thân với mẹ em, bà ấy nhờ chị bảo chị quan tâm em một chút, có vấn đề gì không?"

...

Mãi đến khi trở lại phòng ngủ, đầu óc Từ Khanh Ngôn vẫn lơ mơ.

Lục Phương thò đầu ra; "Ôi chu choa, minh tinh lớn về rồi à? Về muộn như vậy, sẽ không phải..."

Cậu ta từ trên giường đi xuống, tầm mắt quét một lượt Từ Khanh Ngôn từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn đối phương có phải là đã trưởng thành rất nhiều rồi hay không.

Hai tay Từ Khanh Ngôn ôm ngực theo bản năng: "Cậu làm gì vậy?"



"Để anh đây nhìn xem sự thuần khiết của Tiểu Ngôn còn ở đây không."

"Đệt! Cậu nghĩ cái gì thế!" Từ Khanh Ngôn tức giận.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những tin đồn kia của chị Tống...đều là thật sao?"

"Ai biết được, 50/50 thôi, dù sao có thể toàn bộ là giả thì sao. Sao thế? Cậu nói có người muốn ngấm ngầm với cậu là chị ấy?"

"Đây đúng là chuyện tốt mà! Tống Thính Nam người ta vừa đẹp vừa có địa vị, cậu mà đi theo chị ấy sẽ tiết kiệm được 30 năm cố gắng, nói 10 năm còn ít đấy."

"Không phải!" Phản ứng của Từ Khanh Ngôn hơi lớn: "Cậu nghĩ nhiều rồi, mẹ tớ với mẹ chị ấy có quen biết mà thôi."

"Mẹ cậu..." Lục Phương cân nhắc, hiển nhiên cũng biết tình hình gia đình của cậu: "Là bà ấy xin nhờ sao?"

Từ Khanh Ngôn lắc đầu: "Không biết..."

"Nếu không thì cậu hỏi bà ấy một chút?"

"...Có cơ hội đã."

Thấy Từ Khanh Ngôn có chút bài xích, cậu ta cũng không nhiều lời nữa, việc nhà đối phương cậu không nên quan tâm nhiều.

"Mau dọn dẹp một chút sau đó nghỉ sớm một chút đi, tốt cho da đó."

Từ Khanh Ngôn thu dọn qua loa đồ dùng hàng ngày của mình một lát, nhìn thấy dáng vẻ Lục Phương nằm dài trên giường, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Phương Tử, sau này cậu muốn làm gì?"

Nhắc tới điều này, Lục Phương cũng tràn đầy vẻ u sầu: "Không biết nữa, hồi đó não ngắn muốn làm minh tinh, kết quả sau đó mới phát hiện làm minh tinh cái rắm ý, diễn viên hài còn tạm được!"

"Vậy cậu có muốn làm trợ lý sinh hoạt cho tớ không?" Sau đó có thể làm tài xế bung xõa rồi.

Nghe thấy lời này, Lục Phương trực tiếp bắn người ngồi dậy khỏi giường: "Thật hay giả vậy? Tiểu Ngôn, không, anh Từ, anh thật sự muốn mang theo em trà trộn vào sao? Mặc dù em có nói cầu phú quý chớ quên anh em, nhưng anh nhanh như vậy muốn dẫn theo em trở thành người trên người khác cùng với anh sao?"

"Tớ cảm thấy rất phù hợp mà, chúng ta làm bạn cùng phòng gần hai năm rồi, thói quen sinh hoạt của tớ cậu cũng hiểu rất rõ, nhưng mà bây giờ tớ vẫn chưa cầm được thù lao, khả năng vẫn chưa phát được lương..."

"Cái này ấy à không sao đâu, sau này anh Từ của em phát đạt rồi không thể không cho em tiền thưởng gì chứ?" Lục Phương khoác vai Từ Khanh Ngôn, nháy mắt với cậu.

Từ Khanh Ngôn dở khóc dở cười: " Được, nhất định phát cho cậu."



"Tốt rồi, vậy anh Từ đã không ghét bỏ, nếu không thì em đi thi cái chứng nhận, cho em làm quản lý thế nào?"

"Được đó, đến lúc đó tớ chính là nghệ sĩ dưới trướng quản lý đạt cup vàng rồi."

...

Hai người nói châm chọc cười nửa ngày, Lục Phương đưa Từ Khanh Ngôn đến khách sạn, vội vàng rửa mặt một hồi sau đó ngả mình xuống giường.

Lục Phương bận rộn một đường có hơi mệt, đột nhiên thốt ra một câu: "Tớ nói này, thằng nhóc cậu không phải sẽ đặt danh hiệu cho trợ lý sinh hoạt là một tên tài xế bung xõa đấy chứ?"

Từ Khanh Ngôn nói thầm một tiếng không hay rồi, may cậu kịp phản ứng lại: "Không có đâu, sao có thể bung xõa được chứ, còn không phải là sẽ đưa tiền lương cho cậu sao?"

"Cậu giỏi rồi, người cha này tốt với cậu như thế, cậu lại có thể nghĩ ra cái ý nghĩ này, hợp đồng cũng không soạn cậu không phải muốn ăn quỵt liền ăn quỵt đấy chứ, cậu cái đồ bất hiếu!"

"? Cậu đang sủa bậy bạ gì vậy hả?"

"Ha ha, nhanh thành thật khai báo cho người cha này mau, đàn chị Tống đã nói gì với cậu rồi, dáng vẻ lúc cậu vừa bước vào phòng ngủ cứ như mất hồn mất vía vậy, vừa nhìn là biết có vấn đề."

Bề ngoài Lục Phương nhìn qua trông tùy tùy tiện tiện, thực ra tính cách lại quan tâm, cậu ta biết tâm tình Từ Khanh Ngôn lúc vừa trở về không tốt lắm, cố ý tán dóc một đường, hiện tại mới hỏi, cẩn thận ngẫm lại, để cậu ta làm trợ lý thực sự là quyết định sáng suốt.

Có điều cậu vừa nhắc tới, Từ Khanh Ngôn không khỏi nghĩ đến câu nói cuối cùng của Tống Thính Nam thêm vào giống như đùa giỡn kia: "Chẳng qua là, nếu như em muốn được chị bao nuôi, chị cũng có thể cân nhắc một chút nha~"

Cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, cậu không khỏi nắm chăn che mặt lại, loại cảm giác bị nhìn thấu tâm tư kia, thực sự là quá xấu hổ.

Nhưng mà Lục Phương cũng không cho phép cậu trốn tránh, liền vén chăn cậu lên: "Trốn cái gì, thành thật khai báo!"