"Được, rất tốt, cảnh này qua rồi, Tiểu Từ lát nữa em lại tới bổ sung cảnh đặc tả nữa." Lý Tĩnh Vân có chút kinh ngạc vui mừng, tuy nói lời thoại của Từ Khanh Ngôn xác thực không nhiều, nhưng muốn tạo ra cảm giác "xinh đẹp lấn át hương thơm cỏ lạ" của nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp khi quay đầu lại ấy, cho Phong Ức Thu, thậm chí khán giả trước màn ảnh còn cảm thấy kinh diễm, góc độ cùng động tác đều rất quan trọng.
Nếu cảm quang ống kính của cậu không tốt, không tìm được ống kính, phân cảnh sẽ dễ dàng bị mắc kẹt lại, nhưng bây giờ nếu thuận lợi như vậy, còn có thể được bổ sung cảnh đặc tả khuôn mặt, cũng coi như là phân cảnh trá hình rồi.
Mặc dù Tống Thính Nam trà trộn giới giải trí nhiều năm, cũng không kìm nổi cảm khái có một vẻ bề ngoài đẹp sẽ được ưa thích, ngay cả loại chính nhân quân tử như cô cũng suýt chút nữa đã bị sắc đẹp của người ta mê hoặc, đã có thể tưởng tượng ra sau khi truyền bá khán giả trước màn ảnh sẽ như những chú sóc đất mà không ngừng la hét.
Nghĩ tới đây, Tống Thính Nam không nhịn được chuyển tầm mắt qua nhan sắc thời thịnh, loại thiếu niên sạch sẽ này đúng là đẹp mắt mà, so với những người tâm thuật bất chính tốt hơn nhiều.
"Chị Tống~"
Tống Thính Nam thầm chậc một tiếng, người tâm thuật bất chính tới rồi.
Cô nhíu mày, nói: "Sao?"
"Vừa nãy biểu hiện của em có ổn không?" Trong mắt Lâm Hữu tràn đầy chờ mong, chờ đợi tiền bối khen ngợi mình, bình thường loại tình huống này, không có ai sẽ vì mấy lời khen không đáng có mà làm mất mặt đàn em.
Huống chi, tài nguyên của vị này cũng thật là tốt, vất vả lắm mới được ở chung đoàn phim với đối phương, nếu như mà liên lụy cô....
"Biểu hiện như thế nào cậu nên đi hỏi đạo diễn, chị ấy mới có thể đưa ra câu trả lời đúng trọng tâm nhất, dù sao cậu là diễn cho ống kính xem chứ không phải diễn cho tôi xem." Tống Thính Nam không quá khách khí, vữa nãy lúc cậu ta đóng vai sư huynh kéo tay cô đi, vô tình hay cố ý vuốt ve lòng bàn tay cô, làm cho toàn thân cô khó chịu, nói đến, cô còn chưa rửa tay nữa.
"Vậy em có thể tìm chị tập diễn không? Em có hơi mất tự tin..." Lâm Hữu ngẩng đầu chờ mong nhìn cô, vô tình hay cố ý lôi kéo y phục của mình, lộ ra phần da thịt trắng nõn dưới cổ.
Tống Thính Nam một trận cạn lời, cô nói không khách khí đến như vậy rồi mà cậu ta còn chưa từ bỏ ý định, thầm lườm một cái, đè xuống sự oán giận đang kích động trong lòng: "Xin lỗi, tôi còn có chút việc riêng, đi trước đây." Cô cố tình nghiến chặt răng nhất mạnh hai chữ "việc riêng", sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đương nhiên, cô cũng không có quên đi phòng rửa tay rửa cái tay.
Lâm Hữu bị mất thể diện, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cảm thấy người khác dường như đang đưa mắt tập trung ở trên người mình, đều nhìn trò hề của hắn. Khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn Từ Khanh Ngôn đang được đạo diễn không ngừng tán dương, trong lòng không kiềm được một trận bất công:
Dựa vào cái gì mà người mới như thế được đạo diễn ưu ái! Chẳng lẽ...
Lâm Hữu băn khoăn đưa mắt nhìn giữa Lý Tĩnh Vân và Từ Khanh Ngôn, dường như hiểu ra được điều gì đó.
Từ Khanh Ngôn cũng không biết bản thân bị chụp lên cái mũ như thế nào, cậu bổ sung ống kính xong, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hữu tái nhợt, theo lễ phép, cậu hỏi thăm một tiếng: "Cậu bị làm sao vậy?"
"Tôi không sao." Lâm Hữu cắn răng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, người này rất được đạo diễn ưu ái, mặc kệ là nguyên nhân gì, bây giờ hắn không nên đắc tội.
Bởi vì phải quay phim trong một khoảng thời gian, bên phía trường học mỗi ngày đi tới đi lui đối với một sinh viên như hắn mà nói, nhất định là không tiện. Cân nhắc đến điểm này, đạo diễn Lý cũng là hào phóng vung tay, dự định cho hắn ở một khách sạn gần đây.
Nhưng mà chuyện này sau khi bị Tống Thính Nam biết được, người thích ngủ nướng nhất trong quyển sách này có thể buông tha cơ hội tốt của fan pha kè này sao? Cô dứt khoát quyết định quấn quýt lấy Lý Tĩnh Vân điên cuồng làm nũng, khiến Lý Tĩnh Vân phiền đến ù đầu, vì thế cũng quyết định cho cô một cái.
Bởi vì tạm thời yên ổn, Từ Khanh Ngôn còn chưa kịp thu dọn đồ dùng hàng ngày của mình, thế là cậu lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện cho Lục Phương, lại nghe thấy có người gọi cậu.
"Khanh Ngôn."
Là Tống Thính Nam.
"Có thể gọi em như vậy chứ?"
Cậu hơi kinh ngạc, vội vàng để điện thoại xuống, dáng vẻ tay chân luống cuống khiến Tống Thính Nam một trận buồn cười: "Đương nhiên là được, tiền bối!"
"Không phải em muốn trở lại trường sao? Định quay về thế nào?"
"Ừm...Gọi xe ạ."
"Vào giờ này khả năng không dễ gọi đâu." Tống Thính Nam điên cuồng ám chỉ.
Nhưng mà Từ Khanh Ngôn là ai, vả lại cậu cũng không nghĩ đến, chỉ cho rằng đây là xuất phát từ sự quan tâm của đàn chị: "Không sao đâu tiền bối, em ở cùng với bạn, em có thể gọi cậu ấy tới." Cậu chỉ chỉ điện thoại, tỏ vẻ bản thân đang muốn gọi đứa bạn cùng phòng sai vặt tới đây.
Lục Phương là người địa phương, trong nhà cũng xem như là gia đình khá giả, để thuận tiện bèn mua cho cậu ấy một chiếc xe, có lúc Từ Khanh Ngôn sẽ đe dọa dụ dỗ khiến Lục Phương tới đón cậu.
Tống Thính Nam dở khóc dở cười: "Ý chị là, có muốn chị đưa em về hay không, vừa vặn tiện đường."
Lý Tĩnh Vân nghe thấy bèn lườm một cái, vừa vặn tiện đường?
Tiện đến mức cách xa vạn dặm ấy hả?
Từ Khanh Ngôn thụ sủng nhược kinh: "Cố ý làm phiền tiền bối, không hay lắm thì phải?"
Tống Thính Nam quơ quơ chìa khóa xe trong tay: "Không phiền."
Hếch cằm lên, cô đi ra ngoài, Từ Khanh Ngôn nhắm mắt theo đuôi.
Vừa nãy lúc rửa tay, nhận được tin nhắn của mẹ, bảo cô quan tâm đối phương nhiều một chút.
Nhớ lại khi còn bé bị mình làm cho khóc không ngừng, khiến cho dì Dương cũng không bằng lòng dẫn theo Từ Khanh Ngôn tới, coi như là bù đắp một chút vậy.
Lại không ngờ tới một màn này lọt vào tầm mắt của Lâm Hữu.
Vốn dĩ Lâm Hữu sau khi mất hết mặt mũi chuẩn bị rời đi, lại thấy Tống Thính Nam nói bản thân có việc riêng trái lại lại đi vào bên trong, không đi ra bên ngoài, trong lòng không khỏi dấy lên hy vọng: Lẽ nào sau khi nhìn liền cảm thấy ở đây có quá nhiều con mắt đang nhìn, là đang ám chỉ hắn đi theo sau sao?
Lâm Hữu không khỏi dấy lên sự tự tin một lần nữa, theo hai bước chỉ thấy Tống Thính Nam đi vào nhà vệ sinh nữ.
Thế là hắn tìm một chỗ trốn vào rồi để ý, chuẩn bị chờ đối phương vừa ra liền gọi cô ấy qua đây.
Mình thật sự quá thông minh, lĩnh hội hoàn mỹ ý của cô ấy, người phụ nữ này ấy mà, chính là da mặt mỏng.
Lâm Hữu đắc chí, trong nhà vệ sinh nữ vẫn luôn truyền đến tiếng nước chảy, không biết Tống Thính Nam đang rửa cái gì, rửa lâu la mất năm phút đồng hồ.
Mãi mới chờ đến lúc tiếng nước ngừng lại, ánh mắt Lâm Hữu sáng lên, vội vã sửa sang lại quần áo một hồi, đang muốn gọi Tống Thính Nam đi ra đây, thì thấy cô một cái ánh mắt cũng không cho hắn, ung dung thong thả lau tay, vứt hết khăn giấy vào trong thùng rác, còn lên tiếng gọi tên hồ ly khốn khiếp Từ Khanh Ngôn đó.
Thậm chí còn đề cập đến muốn đưa cậu ta về trường học.
Trong mắt trong tim, nhìn cái gì cũng đều ngứa mắt hết.
Thế là Lâm Hữu lập tức liên tưởng, chẳng lẽ kim chủ của Từ Khanh Ngôn không phải Lý Tĩnh Vân, mà là Tống Thính Nam?
Vận khí của thằng khốn này cũng tốt quá rồi đấy!
Nghĩ đến kim chủ tai to mặt lớn của mình, lại nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia của Tống Thính Nam một chút, Lâm Hữu ghen ghét đến mức muốn cắn khăn tay luôn rồi.
Hắn lấy điện thoại ra, trong bóng tối chụp vài tấm hình, nếu có cơ hội, cầm cái này uy hiếp cô ấy, nói không chừng hắn cũng có thể...
Lâm Hữu nhìn bức ảnh cười một cách quỷ dị, Từ Khanh Ngôn thì có thể, hắn lại không kém hơn so với đối phương, hơn nữa, hắn còn rất phóng khoáng đó, chỉ cần một điểm này, hắn vẫn có tự tin trèo lên đánh Từ Khanh Ngôn.
Cẩn thận thu lại điện thoại, cõi lòng Lâm Hữu đầy hy vọng mà rời đi, dường như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp sau này của mình.
...
Một bên khác, Từ Khanh Ngôn nối gót theo sau Tống Thính Nam đã nghĩ ngợi lung tung cả một đường rồi.
Bởi vì anh em chí cốt Lục Phương là fan, luôn ghé vào lỗ tai cậu lải nhải sự tích anh dũng của đối phương.
Cô ấy lúc còn ở trường học đã rất nổi tiếng, sau khi ra mắt thì liên tục có scandal, bản thân cô ấy cũng rất ít khi làm sáng tỏ, đến mức fans của cô ấy vẫn luôn cho rằng cô ấy chơi đùa rất buông thả, ngầm bao nuôi rất nhiều tiểu thịt tươi.
Tuy rằng cậu rất tin tưởng diễn xuất của đối phương, nhưng rất khó tin tưởng nhân phẩm của cô.
Làm sao đây? Cô ấy đột nhiên đưa mình trở về, không phải là coi trọng mình chứ? Muốn dùng quy tắc ngầm với mình?
Vậy rốt cuộc mình có nên đồng ý không? Hay là đồng ý nhỉ?
Không được không được, mình nên từ chối mới phải, Từ Khanh Ngôn mình sao có thể không có nguyên tắc như vậy được!
Nhưng mà điều kiện của cô ấy tốt như vậy...
Từ Khanh Ngôn đột nhiên lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, nói không chừng chỉ là đơn thuần quan tâm đàn em mà thôi!
Tống Thính Nam đã sớm đi tới chỗ chiếc xe của mình, cô còn săn sóc kéo cánh cửa ghế phụ ra, chỉ sợ điểm tâm nhỏ sẽ trốn đến chỗ ngồi phía sau.
Tại sao lại gọi là điểm tâm nhỏ? Nhìn Từ Khanh Ngôn đang nghĩ ngợi lung tung, lỗ tai đã đỏ một mảng lên, rõ ràng là bộ dạng nghĩ ngợi nhiều quá rồi, chẳng lẽ không ngon miệng sao?
Cô liếm liếm răng nanh, đè xuống ý nghĩ trong lòng: "Đang nghĩ gì vậy?"
Từ Khanh Ngôn cả kinh, cuống quýt phủ nhận: "Không có gì!"
Tống Thính Nam ngồi lên chỗ ghế lái, thấy cậu mất tập trung lôi điện thoại ra chơi, cố ý cúi người qua đó.
Từ Khanh Ngôn bị dọa giật nảy mình, một luồng hương trà lành lạnh lại thơm nồng trong nháy mắt bao quanh lấy cậu.
Cô ấy, cô ấy muốn làm gì...Không, không lẽ là muốn...
"Dây an toàn chưa cài." Tống Thính Nam đưa tay, giống như vô ý mà phả hơi thở xuống gần cái cổ trắng nõn của cậu, hài lòng nhìn thấy nơi đó bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Kéo dây an toàn qua cài vào, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy sau tai thiếu niên có một nốt ruồi nhỏ.
Khẽ híp mắt, thân hình Từ Khanh Ngôn cùng với thiếu niên đêm đó trùng khít: Là em ấy sao?
Tâm tư quay trở lại, Tống Thính Nam khởi động xe, không sao cả, cô có rất nhiều thời gian đi nghiệm chứng.
Bọn họ, ngày sau còn dài.