Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 1 - Chương 10




Nháy mắt đã bước sang mùa thu, trong gió đã mang theo hơi se se lạnh. Gió nhẹ xuyên qua cành lá, tạo thành những tiếng vang sàn sạt khe khẽ, nghiêng tai lắng nghe, lại có vẻ giống tiếng mưa rơi.”

Mặc Lan dẫn theo mấy thị nữ dâng lên một đĩa thịt dê hầm tổ yến cùng mấy món điểm tâm tinh xảo. Nguyễn Vô Song đang tỉa lại những bông hoa được cắm trong chiếc bình sứ tráng men có hoa văn nổi, tua rua trên mũ phượng lay động khe khẽ. Mặc dù mới sinh tiểu hoàng tử được mấy tháng, nhưng thân hình của nàng đã gầy đi khá nhiều, thân ảnh mảnh mai được giấu bên trong bộ y phục quý giá. Mặc Lan từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy tiểu thư so với ngày còn ở trong phủ có vẻ thướt tha hơn.

Mặc Lan ra hiệu cho mấy thị nữ phía sau nhẹ nhàng đem điểm tâm đặt lên bàn, sau đó khoát tay áo để các nàng lui xuống. Gọi một tiếng: “Tiểu thư!” Giọng nói so với ngày thường có chút khác biệt. Nguyễn Vô Song từ nhỏ đã ở cùng nàng, tự nhiên có thể dễ dàng nhận ra, chỉ giơ tay lên, mí mắt cũng không hề động, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”

Mặc Lan tiến nhanh lên, vẻ mặt rất thận trọng, lại quay đầu nhìn ra xung quanh, nội thị và thị nữ đều đã đứng khá xa bên ngoài. Lúc này mới thấp giọng nói: “Ngày hôm qua, có mấy đại thần dâng tấu chương lên hoàng thượng, nói rằng tân đế đăng cơ, tam cung lục viện còn vắng vẻ, cần phải mở rộng. Đề nghị Hoàng Thượng tuyển phi.” Tay Nguyễn Vô Song khựng lại một chút, hơi quay đầu, châu ngọc trên mũ phượng cũng theo động tác của nàng mà rung rinh, khéo léo mà tinh xảo: “Đây là chuyện trong triều, ngươi làm thế nào mà biết được.” Nguyễn Vô Song chưa bao giờ hỏi đến chính sự, cũng không hề muốn biết. Mấy thị nữ bên người đều hiểu rõ tính tình của nàng, từ trước đến nay rất ít khi bàn luận chuyện trong triều. Hôm nay Mặc Lan không quan tâm đến tính tình của nàng, cứ thản nhiên như vậy đề cập đến, sợ là mấy đại thần này cũng không phải là hạng người tầm thường a!

Mặc Lan hé miệng cười: “Nô tỳ không cần phải hỏi thăm, trong cung này, có rất nhiều người muốn nịnh bợ nô tỳ vì biết nô tỳ hầu hạ tiểu thư từ khi tiểu thư vẫn còn ở trong phủ, mỗi ngày . . . đều có người đem tin tức đến Chiêu Dương điện!” Những người đó đều hiểu rõ quy luật sinh tồn trong cung. Tiểu thư của nàng là Hoàng Hậu, lại vừa mới sinh hạ cho hoàng thượng một đại hoàng tử, sau lưng lại có chỗ dựa là Nguyễn tể tứơng và Nguyễn thái hậu. Mỗi một hoàng đế đều có một vị hoàng hậu, nhưng gia thế hiển hách như vậy, sợ là xưa nay cũng không có được mấy người. Những người trong cung này, sao lại không hiểu được đạo lý này?

Nguyễn Vô Song cúi đầu, tiếp tục cắt sửa, trong chiếc bình hoa men sứ có họa tiết nổi kia cắm những bông hoa hải đường nhìn thật vui mắt, nhưng màu đỏ có chút hoa mắt, nàng nhíu mày một chút, dường như lơ đãng hỏi: “Vậy ý tứ Hoàng Thượng ra sao?” Thân là hoàng hậu, đương nhiên sẽ phải cùng nữ nhân trong hậu cung chia sẻ một nam nhân. Nàng đã sớm hiểu rõ. Kỳ thật ở những gia đình phú quý bình thường, không phải cũng vậy sao? Làm gì có nam nhân nào không khát khao có thê hiền thiếp mỹ đâu? Nam nhân chỉ cần có quyền lực, có tài lực, có năng lực, sẽ đều muốn là có được. Từ xưa đến nay, điều này đều không cần bàn đến.

Nửa ngày không nghe thấy giọng nói của Mặc Lan, vừa quay đầu, đã thấy Mặc Lan cười típ mắt, không biết vì sao, mặt nàng lập tức đỏ lên, cả giận nói: “Mặc Lan ngươi giỏi lắm, ngay cả ta ngươi cũng dám đùa giỡn!” Mặc Lan vội dừng cười, nhưng dường như đuôi mày khóe mắt vẫn ẩn hơi cong lên, ngữ khí lại cực kỳ cung kính trả lời: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.” Lui lại mấy bước mới trả lời: “Hoàng Thượng nói . . . Hoàng thượng nói thế này a, vừa mới đăng cơ, mọi chuyện mới bắt đầu, không nên tham hoan hưởng lạc . . . đây chính là do thủ hạ của Thạch tổng quản Tiểu Đức Tử nói.” Nhìn thấy mặt Nguyễn Vô Song ửng đỏ vì tức giận, Mặc Lan vội cúi đầu, giải thích thêm một chút.

Sau khi Mặc Lan dời khỏi, không khí chợt yên tĩnh trở lại, có thể nghe thấy cả tiếng gió thổi qua những chiếc lá bên ngoài điện. Nguyễn Vô Song vẫn đang chỉnh lại mấy bông hoa, để làm nổi bật mấy bông hoa lên. Lời nói của Mặc Lan thỉnh thoảng lại vang lên bên tai, trong lòng nàng hiểu được, chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng không biết vì sao, càng nghĩ như vậy, tâm tình liền trũng xuống. Định thần lại, lúc này mới phát hiện ra, tay nàng đã cắt nhầm làm cho đóa hoa rụng xuống, đóa hoa màu đỏ tươi, rụng trên chiếc ghế bằng cẩm thạch. Ngẩn ngơ, vội vã quay đầu, kêu: “Người đâu!”

Mặc Lan dẫn theo hai thị nữ tiến vào, khom mình hành lễ: “Tiểu thư!” Nguyễn Vô Song chậm rãi xoay người, phân phó: “Hầu hạ ta thay quần áo!” Mặc Lan hiểu tâm tư của nàng, chọn một bộ y phục bằng lụa màu xanh có in bông tuyết nổi màu vàng nhạt. Hoàng gia từ trước đến nay hoàng đế là bậc cửu ngũ chí tôn màu vàng độc sủng, sắc vàng và đỏ là dành cho hoàng thượng và và hoàng hậu. Nhưng nàng lại chỉ thích những màu sắc giản dị, thanh lịch u tĩnh.

Bên trong Từ Trữ điện, mùi đàn hương vấn vít quanh quẩn. Nguyễn thái hậu vừa mới lễ phật xong, đang ở bên trong rửa tay, Mộc cô cô đã tiến vào: “Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đến!” Nguyễn Thái hậu nhận lấy khăn lụa từ thị nữ, quay đầu nói: “Vì sao lại đến đây, mới sinh không lâu, nên tĩnh dưỡng cho tốt mới phải!” Lời còn chưa dứt, Nguyễn Vô Song đã vào trong điện. Trong đại điện, thị nữ và nội thị đồng loạt qùy xuống hành lễ.

Nguyễn Thái hậu phất tay ra hiệu cho Nguyễn Vô Song ngồi xuống, quan sát nửa ngày mới nói: “Vì sao chỉ mới hai ngày không gặp, mà lại gầy như thế này? Một chút đẫy đà cũng không thấy. Thái y viện chăm sóc thế nào vậy?” Nguyễn Vô Song mỉm cười trả lời: “Bác yên tâm, Tô thái y nói trong người con đã khôi phục, không cần phải tẩm bổ nhiều quá.” Nguyễn Thái hậu lúc này mới thư thái một chút: “Nếu Tô Thái y nói vậy, ta cũng yên tâm.” Quay lại tiếp nhận chén trà hoa cúc từ tay Mộc cô cô, phân phó nói: “Các ngươi đều lui xuống đi!”

Nguyễn Thái hậu bưng chung trà bạch ngọc tráng men xanh lên, móng tay giả rất dài trước đây đã không thấy, chỉ còn có hai miếng lót bảo vệ ngón tay bằng vàng, nhẹ nhàng cầm lấy nắp chung trà bạch ngọc, ôn ôn nhu nhu nói

“Uống một ngụm xem, là do Mộc Thanh tự tay pha đó” Thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Chỉ chớp mắt, không ngờ đã trải qua nhiều năm như vậy.” Mộc Thanh là tên của Mộc cô cô. Từ nhỏ đã là thị nữ bên người bác, lại cùng bác vào phủ thái tử, rồi lại tiến vào trong Hoàng cung.

Nguyễn Thái hậu từ từ nhấp một ngụm, rồi mới nói: “Hương vị vẫn giống như trước kia, Mộc Thanh từ nhỏ đi theo ta, từ trước đến nay đều biết sở thích của ta.” Nguyễn Vô Song nhẹ nhàng mở nắp, một mùi hương hoa cúc ngào ngạt xông vào mũi, mấy đóa hoa đang lững lờ trôi trong nước, đẹp đẽ động lòng người. Uống một ngụm, cảm thấy hương thơm vô cùng dịu dàng, lúc này mới hơi hơi vuốt cằm cười: “Uống rất ngon.”

Nguyễn Hoàng hậu cũng cười: “Nếu thích như vậy, thì bảo Mộc Thanh tặng cho một ít mang về Chiêu Dương điện.” Nguyễn Vô Song lại uống một ngụm, gật gật đầu: “Tạ ơn bác!” Nguyễn Hoàng hậu tiện tay bóc bỏ vỏ cứng của đám mứt quả khô, ôn hòa ngẩng đầu nói: “Con là cháu gái ta, sao lại khách khí như vậy! ’

Lấy một quả mơ ướp đường đưa cho Nguyễn Vô Song, ánh mắt lộ vẻ không chút để ý, thản nhiên nói: “Nghe nói ngày hôm qua, đám người Thái phó dâng tấu đến hoàng thượng, nói cái gì mà hoàng đế mới đăng cơ, hậu cung vắng vẻ, đề nghị hoàng thượng mở rộng lục cung.”

Trong long Nguyễn Vô Song có chút hồi hộp, quả thực có việc này, mà người cần đầu lại là Thái phó. Chẳng trách sáng sớm Mặc Lan đã bẩm báo. Phải biết rằng Thái phó đã được Hoàng thượng phong làm Thầy giáo của Bách Lý Hạo Triết từ nhỏ, hơn hai mươi năm qua, đều giúp đỡ Bách Lý Hạo Triết thoát khỏi không biết bao nhiêu tranh chấp trong cung đình. Đối với Bách Lý Hạo Triết người đó chính là trung thần, lời nói của Thái phó chắc chắn rất có trọng lượng.

Như vậy, việc tuyển phi là chuyện không sớm thì muộn thôi.

Thế lực của Nguyễn gia hiện giờ đã như mặt trời ban trưa, trong triều đình có Nguyễn tể tướng, mà Nguyễn gia Đại Phò mã là Võ Tuyên Hầu, người nắm binh quyền lớn nhất trong triều đình. Nguyễn gia nhị Phò Mã lại là Lại Bộ thượng thư, một nhà ba người, đại thần như vậy, sợ là chưa từng có ai. Thái hậu và Hoàng hậu lại cũng xuất thân từ Nguyễn phủ. Những trung thần của Bách Lý Hạo Triết như đám người Thái phó tự nhiên đối với thế cục này vô cùng lo lắng. Họ ngoại chính là điều trước nay triều đình tối kỵ

Nhưng Nguyễn gia trong triều đình có thế lực hùng mạnh lâu đời, muốn động đến chỉ sợ nói dễ hơn làm. Cái đó gọi là nhổ một sợi lông sợ sẽ kinh động toàn thân. Bách Lý Hạo Triết mới vừa đăng cơ không lâu, phe phái của Đại hoàng tử cùng với người của tiên đế có thể manh động bất cứ lúc nào, Bách Lý Hạo Triết muốn ổn định cục diện, chỉ có thể dựa vào thế lực của Nguyễn gia. Nhưng chờ hắn ổn định lại được ngôi vị thì sao? Cái gọi là, “Thỏ khôn chết, sói xào nấu” là vậy, từ trước tới nay chuyện gần vua như gần hổ, không phải là chuyện hiếm.

Nhưng hậu cung lại có thể buông lỏng. Từ trước khi tân đế đăng cơ, đều đã tuyển tú nữ trong thiên hạ làm cho hậu cung hùng hhậu. Thứ nhất, đây là tiền lệ, Nguyễn gia không có lý do gì để phản đối. Bách Lý Hạo Triết cho tới bây giờ, chỉ có duy nhất Nguyễn Vô Song sinh hạ hoàng tử, có thể nói là cảnh nhà đơn chiếc.

Các hoàng triều trước kia, quan trọng nhất là con nối dõi, cho rằng con nối dõi là điều căn bản để kéo dài quốc mạch, chính là đại sự có liên quan đến thiên thu xã tắc. Coi đây là lý do, sợ là ngay cả Nguyễn Thái hậu cũng không có biện pháp ngăn cản. Thứ hai, tuyển phi nhập hậu cung, tất nhiên có không ít đại thần nóng lòng muốn thử đề cử nữ nhân của mình trong độ tuổi phù hợp tiến cung. Oanh oanh yến yến, đẹp như mây, từ này về sau hoàng đế cũng không chỉ chú ý đến một mình hoàng hậu, có rất nhiều người thu hút lực chú ý của hoàng đế. Kể từ đó, địa vị của hoàng hậu chỉ còn là hư danh mà thôi, Mà thế lực của các đại thần trong triều có lẽ sẽ tăng lên bởi vì hoàng thượng sủng ái người của họ. Cứ như vậy, thế lực của Nguyễn gia sẽ suy yếu. Đây đúng là một kế sách hay.

Nguyễn Vô Song chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, qua chén bạch ngọc có thể cảm nhận được nhiệt độ của nước trà hoa cúc, ấm áp mà dịu dàng. Nhớ tới bữa tối ngày hôm qua, Bách Lý Hạo Triết vén rèm đi vào. Nàng đang nằm trên cẩm tháp cùng tiểu hoàng tử chơi đùa. Bây giờ hồi tưởng lại, vẫn thấy biểu tình của hắn ôn nhu như thường, không có nửa điểm khác lạ.

Nguyễn Vô Song nhíu mày, không nói gì nhìn Nguyễn Thái hậu. Nguyễn Thái hậu cũng trầm tư, nhìn bóng cây che phủ ngoài cửa sổ. Lúc này đã là đầu giờ chiều ngày mùa thu, ánh sáng lười nhác từ cửa sổ chiếu vào những đóa hoa mẫu đơn, rồi lại in bóng lên hai người. Nguyễn Vô Song cúi đầu, liền nhìn thấy những đóa tuyết được thêu tinh xảo trên cổ tay áo như nở rộ dưới nắng, tinh tế lại mờ ảo.