Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 1 - Chương 11




Mặt trời cuối chiều đỏ ửng như chậu than hồng, quanh co uốn lượn trên các ngọn cây lầu các rồi chậm rãi ẩn mình vào hoàng hôn. Bọn thị nữ đang hầu hạ bên trong Chiêu Dương điện, chậm rãi thắp nến trên các khay, làm xuất hiện vài làn khói nhẹ, trong điện nhất thời bừng sáng.”

Tiểu hoàng tử vừa mới ăn xong, đang ngủ say giấc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé ra. Tiểu hoàng tử đã chào đời được 100 ngày, đường nét trên khuôn mặt dần dần rõ ràng, làn da mượt mà, nhìn vô cùng đáng yêu. Nguyễn Vô Song cúi người, chỉnh lại áo ngủ bằng tơ tằm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài nhi, yên lặng đến xuất thần. Tuy rằng ánh sáng chiếu lại đây có chút mờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ vầng trán và chiếc cằm cực kỳ giống mình. Còn các bộ phận khác, nàng cũng không thể nhận ra được, mỗi khi hắn nhìn tiểu hài tử, đáy lòng nàng luôn có một cảm giác nơm nớp lo sợ.

Khi hai người có cơ hội ở chung, hắn từ trước đến nay đều ít lời. Nhưng dường như hắn có thể hiểu được mọi ý tứ của nàng, bộ dạng cúi đầu, nâng tay luôn luôn rất ôn nhu dịu dàng. Nhưng nàng lại càng cảm nhận được sự che chở, bao bọc của Bách Lý Hạo Triết đối với mình, nhẹ nhàng chăm sóc, trong lòng liền cảm thấy thật đau đớn. Nhớ tới ngày đó xem chiếu thư, hai người cùng nắm tay, tinh tế mà vững vàng. Loại cảm giác im lặng lúc đó, làm cho mỗi lần nhớ đến, trái tim nàng lại run rẩy. Khiến nàng luôn không muốn nhớ đến nhiều hơn. . . . .

Mẫu thân và bác tâm sự với nhau, vẫn không hiểu được tại sao nàng đang trong giai đoạn ở cữ mà chẳng thấy có một chút đẫy đà nào. Bởi vì hai người đều không biết một việc, nàng làm sao có thể bình yên tẩm bổ? ? ? Nàng thật sự không thể tưởng tượng được, nếu có một ngày chân tướng bị vạch trần, hắn sẽ đối với nàng như thế nào? ? ? Cho dù là vợ chồng bình thường cũng khó có thể tha thứ, huống chi hắn lại là bậc cửu ngũ chí tôn, là kẻ đứng đầu thiên hạ? Chuyện đã đến bước này, nàng cũng không còn cách nào khác. Nếu lúc đó nàng có thể nhẫn tâm, khi phát hiện ra mình mang thai liền bỏ luôn đứa trẻ . . . nhưng mà nàng . . . lại không nỡ ra tay . . . nếu không cũng không đi đến bước đường này.

Không khí lúc này thật yên tĩnh, nàng đột nhiên hốt hoảng, cảm thấy có điều gì không đúng, vừa quay đầu, đã thấy một bóng người cao ngất đang đứng bên cạnh cẩm tháp, trên người mặc một bộ y phục màu đen thêu kim long, rõ ràng mà quen thuộc, trên đời này, người có thể mặc như vậy cũng chỉ có một mình hắn mà thôi. Lúc Bách Lý Hạo Triết đi vào, bọn thị nữ đều đang đứng bên ngoài, lại gặp lúc hoàng nhi đang ngủ, cho nên đi vào rất nhẹ nhàng. Thật không ngờ lại làm Vô Song hoảng sợ, nhờ ngọn đèn mờ nên chỉ thấy nàng có chút giật mình, bộ dạng thất thần đến mức quên phản ứng, trong mắt nàng tuy vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nơi sâu nhất trong đáy mắt kia lại hiện lên một chút sợ hãi.

Bách Lý Hạo Triết bật cười tiến lại gần, thuận tiện cầm bàn tay nàng, trắng mịn màng, lòng bàn tay lại có một chút ẩm ướt. Hắn hơi hơi nhíu mày, đang định mở miệng hỏi mà Nguyễn Vô Song đã quay đầu, nhìn hài nhi, thần sắc có chút bất đồng. Tuy là mùa thu, nhưng mái tóc vẫn đen bóng mượt mà. Mỗi khi nàng cúi đầu, hắn đều có thể nhìn thấy thấy chiếc cổ thon nhỏ trắng nõn nà, giống như cánh hoa nổi trên mặt nước.

Nguyễn Vô Song lấy lại bình tĩnh rồi mới đứng lên, muốn yên lặng rút tay lại sau đó theo phép tắc cung đình mà hành lễ. Bách Lý Hạo Triết cũng không có thả ra, kéo nàng ngồi xuống cẩm tháp: “Đừng đánh thức hoàng nhi!” Trái tim nàng khẽ động, quay lại liếc nhìn tiểu hài nhi một chút, đành phải mặc kệ để hắn nắm tay nàng.

Hắn dường như không có phát tác ra điều gì, sắc mặt vẫn như thường, trong mắt dường như có ý cười. Bách Lý Hạo Triết nói: “Hoàng nhi hôm nay có nghịch ngợm không?” Nguyễn Vô Song cười nhẹ lắc đầu.

Hắn có chút trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới một chuyện nói: “Hôm nay mấy đại thần của Hàn Lâm Viện có trình lên một vài cái tên cho hoàng nhi, nàng có muốn xem một chút không. Nếu cảm thấy không thích hợp, thì để bọn họ nghĩ vài cái tên khác.” Nguyễn Vô Song cúi đầu trả lời: “Thần thiếp không dám, Hoàng Thượng làm chủ là được!” Những cái tên của con cháu hoàng gia từ trước đến nay đều do Hàn Lâm Viện nghĩ, sau đó dâng tấu lên hoàng thượng, hoàng thượng sẽ phê chuẩn.

Nàng mới nói hết câu, đã thấy Bách Lý Hạo Triết nắm chặt tay nàng. Không khí dường như yên lặng hơn, nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, tựa hồ bộ dạng không còn cao hứng như lúc trước. Nàng nhẹ giọng nói: “Nếu để thần thiếp tuyển tên, e rằng không hợp lễ nghi cho lắm.” Nàng vừa như giải thích vừa như tự nói với chính mình. Hôm nay khi Bách Lý Hạo Triết phê chuẩn tấu chương, thấy danh sách tên đặt cho hoàng nhi do Hàn Lâm Viện trình lên thì rất cao hứng, liền lén sao thêm một bản, kích động chạy lại đây. Không ngờ lại bị nàng tạt một gáo nước lạnh, trong lòng dường như có một chút tức giận. Nghe thấy nàng giải thích, mới thoải mái hơn một chút, từ tay áo lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, đặt lên tay nàng: “Trẫm cho nàng xem, Ai dám dị nghị nửa câu.”

Trên tờ giấy Tuyên Thành chì có một vài chữ đơn giản, đương nhiên không phải tấu chương của Hàn Lâm Viện, nhưng bút tích mạnh mẽ mà uốn lượn. Nàng nghĩ rằng khi hắn phê duyệt tấu chương, thuận bút viết thêm một bản: “Là Thừa Hoàn hay? Thừa Khiêm hay? Hay là Thừa Hiên hay nhỉ?” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, giống như đang hỏi ý kiến của nàng vậy.

Nguyễn Vô Song mỉm cười, không biết vì nguyên do gì, tâm tình vô cùng tốt, dịu dàng trả lời: “Đều hay cả.” Bách Lý Hạo Triết thuận tình kéo tay nàng lên mặt giấy: “Trẫm bảo nàng chọn, nàng chọn là được. Nàng không nói, ta không nói, trên đời này làm sao có người thứ ba biết được.” Điệu bộ của hắn như tiểu hài tử,lòng Nguyễn Vô Song khẽ lay động, khóe miệng không tự chủ được liền mỉm cười, cúi đầu nhìn mấy cái tên trên giấy, nàng cũng hiểu cái tên thứ ba là hay nhất, vì thế nói: “Theo chủ ý của thần thiếp, tên Thừa Hiên rất hay.”

Bách Lý Hạo Triết cười nói: “Tốt, sẽ theo như ý nàng, Bách Lý Thừa Hiên, tự là Tử Tín.” Hai tay hắn khẽ vỗ một cái, Thạch Toàn Nhất liền dẫn theo hai nội thị nữa tiến vào bên trong: “Hoàng thượng có gì phân phó?” Bách Lý Hạo Triết đặt tay lên tờ giấy Tuyên Thành, phân phó: “Tuyên chiếu lấy danh nghĩa đại hoàng tử Bách Lý Thừa Hiên đại xá thiên hạ.”

Thạch Toàn Nhất lên tiếng: “Nô tài tuân chỉ” , Đang muốn khom người đi ra ngoài cửa, lại nghe thấy thanh âm của hoàng đế truyền xuống, dừng lại một chút, giống như nhớ ra điều gì liền nói: “Để Hàn Lâm Viện đem tấu chương lưu lại, không cần cất giữ.”

Nguyễn Vô Song chỉ cảm thấy lời nói của hắn có hàm ý, nháy mắt liền phản ứng lại, sắc mặt hơi ửng đỏ, còn làm ra vẻ như nghe không hiểu, cúi đầu không nói. Hài nhi từ trước đến nay đều thích ngủ, thời gian mỗi lần ngủ khoảng hai tuần trà liền tỉnh dậy, ánh mắt hơi mở ra, ngây thơ nhìn bọn họ. Mỗi lần nhũ mẫu và bảo mẫu khen bé nhu thuận, bé đều khóc nháo một hồi không dứt. Quy định trong cung nghiêm ngặt, thân là hoàng tử, đều có mấy nhũ mẫy và bảo mẫu chăm sóc. Nhưng nàng luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ, rất nhiều sự việc có thể xảy ra bất ngờ. Bách Lý Hạo Triết lại mắt nhắm mắt mở cho nên Tử Tín vẫn để mặc nàng chăm sóc.

Nàng bế tiểu hoàng tử đứng lên, Bách Lý Hạo Triết cũng lại gần, dang tay ra nói: “Trẫm ôm một lát!” Nguyễn Vô Song đi lại gần, hắn làm sao biết ôm, tư thế cũng không đúng. Mới vừa bế lên, hoàng nhi đã muốn dãy dụa, tựa hồ muốn khóc. Nàng ngược lại lại bật cười, hờn dỗi nói: “Cẩn thận chút, Tử Tín sắp khóc rồi.” Hắn ngẩng đầu vừa lúc thấy được nụ cười của nàng, sáng lạn như hoa quỳnh, kiều diễm như ánh trăng, khiến người ta chìm đắm vào đó.

Hắn dừng lại một chút, như quên mất động tác trên tay. Sắc mặt hài tử đã đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. Bách Lý Hạo Triết tay chân lóng ngóng, nhưng trong mắt đều là sủng nịnh. Nguyễn Vô Song lặng lẽ ngồi xuống, bưng tách trà hoa cúc từ cẩm tháp lên, tinh tế nhấp một ngụm.

Không ngòai dự đoán, vừa mới uống được mấy ngụm trà, Tử Tín đã khóc oa oa. Hắn càng thêm luống cuống tay chân, cơ hồ tay chân cũng không nghe theo lời hắn nữa, nhưng hài nhi lại khóc càng nháo hơn. Nàng đang định để tách trà lên cẩm tháp, lại nghe Bách Lý Hạo Triết nhìn hài nhi nói: “Tử Tín ngoan, phụ hoàng thương con nhất. Nếu con nghe lời, không khóc nữa, phụ hoàng sẽ mang con đi cưỡi ngựa . .” Nguyễn Vô Song có chút buồn cười, hài nhi mới sinh được vài tháng, đã muốn dẫn đi cưỡi ngựa, nếu lớn hơn một chút, sẽ cho đi cưỡi gì đây?

Tiếng cười của nàng như từ đáy lòng tỏa ra: “Thôi, để thiếp bế cho.” Bách Lý Hạo Triết vừa nói vừa ôm lại chỗ nàng: “Không cần, nàng xem, con đã không khóc nữa kìa.” Nói đến cũng lạ, thế mà hài nhi không khóc nháo nữa thật. Khóe mắt vẫn còn vài giọt lệ, con ngươi đen nhánh đang quay tròn tròn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại đang cười. Nàng không nói gì mà chỉ nhìn vào mặt hắn, lại thấy dáng vẻ hắn đắc ý như trẻ con.

Bách Lý Hạo Triết lại bật cười: “Cái này gọi là phụ tử tương thông. Nghe được ta muốn dẫn nó đi cưỡi ngựa, nó liền nín khóc . . .” Tay nàng khựng lại, trà hoa cúc trong tách ngọc văng ra, rơi xuống thảm, thấm đẫm một mảng. Câu nói kế tiếp của hắn, vì hoảng hốt mà một chữ nàng cũng không nghe vào.

Chân trời phía xa như bừng sáng dần lên, màu xanh như nước giao hòa với màu đỏ hồng của mặt trời. Mộc Thanh một đêm không ngủ, thức dậy thật sớm. Bên ngoài Từ Trữ điện, một thị nữ canh gác buổi đêm đang lim dim mắt ngủ, bỗng nhiên bị một thị nữ khác đẩy đẩy, vội vàng hành lễ: “Mộc cô cô!” . Mộc cô cô vốn là người rất chú trọng đến lễ tiết trong cung đình, vừa vặn lại nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ bị đuổi khỏi Từ Trữ điện. Thị nữ run rẩy sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mộc Thanh trong lòng đang tâm phiền ý loạn, cũng không muốn để ý nhiều, chỉ phân phó nói: “Đứng lên đi, đừng đánh thức thái hậu nương nương.” Chúng thị nữ nhe giọng nói: “Vâng” Mộc Thanh nhìn sắc trời, lại gọi hai thị nữ: “Đi theo ta”

Khoảng cách từ Từ Trữ điện đến Chiêu Dương điện cũng không xa. Từ đường của Ngự Hoa Viên đi ra, sắc trời đã sáng hắn. Trong Ngự Hoa Viên vốn dĩ có nhiều kì hoa dị phẩm, lúc này mặc dù đã vào thu, nhưng cây cối vẫn đua nhau khoe sắc. Được ánh nắng mặt trời chiếu xuống, càng làm vẻ đẹp của cỏ cây thêm rực rỡ. Nhưng Mộc cô cô cũng không rảnh để thưởng thức, vội vàng chạy tới Chiêu Dương điện.

Mặc Lan và Mặc Trúc đã đứng ngoài cửa đợi hầu hạ, nhìn thấy Mộc Thanh đi tới, vội vàng hành lễ. Mặc Trúc cười hì hì nói: “Sớm như vậy, cơn gió nào đem Mộc cô cô thổi tới đây.” Mộc Thanh nhìn thoáng qua cửa điện vẫn đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Hoàng hậu còn chưa dậy sao?” Mặc Lan trả lời: “Vâng, tiểu thư hôm nay còn chưa dậy. Cô cô có chuyện gì sao?” Mộc cô cô nhìn nhìn thị nữ hai bên rồi mới nói: “Không có việc gì cả, vội tới thỉnh an hoàng hậu thôi! Mấy ngày trước, thái hậu còn hỏi mấy món ăn hoàng hậu nương nương thích, ta liền lại đây hỏi hoàng hậu nương nương dạo trước có tặng người một ít trà hoa cúc và mứt đã dùng hết chưa? Nếu hoàng hậu nương nương thích, ta liền làm thêm một ít nữa.”

Mặc Lan trong lòng hiểu rõ nói: ” Tiểu thư mỗi ngày đều dùng. Nô tì đi xem một chút, xem có còn không?” Khẽ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trước giường rèm che vẫn buông xuống, trong chậu đàm hương vẫn tỏa ra từng đợt khói nhẹ, không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi thơm. Màu vàng kim nhàn nhạt xuyên qua nhánh cây, nhẹ nhàng chiếu lên mặt đá cẩm thạch.

Nàng đang muốn lui ra ngoài lại nghe thấy thanh âm của Nguyễn Vô Song truyền ra, có vẻ mệt mỏi nói: “Giờ gì rồi, dìu ra đứng lên đi.” Mặc Lan lấy quần áo vào phòng, chỉ thấy Nguyễn Vô Song đang muốn ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm theo động tác của nàng trượt xuống. Mặc Lan liền liếc mắt một cái, thấy trên người tiểu thư lại có mấy dấu hồng hồng. Vội vàng cúi đầu, cầm quần áo đi tới.

Xem ra chuyện Hoàng Thượng muốn lập phi tử là giả. Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu chỉ có thêm sủng ái, trừ bỏ những khi có việc chính sự bận rộn luôn ở Thừa Kiền điện, còn không đều quay về Chiêu Dương điện. Giống như Mặc Trúc nói, cho dù mai kia có thêm phi tử, đó cũng là chuyện tương lai. Chỉ cần tiểu thư sinh thêm mấy vị hoàng tử nữa, vị trí này so với cây đình còn kiên cố hơn.

Mặc Lan một bên hầu hạ Nguyễn Vô Song thay quần áo, một bên nói: “Tỉểu thư, Mộc cô cô đến đây. Dường như có chuyện gì gấp, sáng sớm đã đến rồi.” Nguyễn Vô Song đang vuốt vuốt một lọn tóc, nghe Mặc Lan nói vậy, kinh ngạc quay đầu hỏi: “Vậy sao, sáng sớm đã tới đây?” Dừng lại một chút rồi nói: “Truyền bà ấy vào đây! Kêu Mặc Trúc cũng vào đây hầu hạ, những người khác lui ra hết đi.”

Mộc Thanh vẫn theo quy củ trong cung hành lễ, sau đó đứng sang một bên. Nguyễn Vô Song vẫn yên lặng để Mặc Lan búi tóc cho nàng. “Mộc cô cô, có chuyện gì vậy?” Mộc Thanh lúc này mới mở miệng nói: “Hoàng Hậu nương nương, đáng ra nô tỳ nên nói chuyện này sớm nói với người, nhưng Thái Hậu không cho phép . . .” Nguyễn Vô Song giật mình nói: “Bác không cho phép . . .”

Mộc Thanh thở dài, lo lắng vội vàng nói: “Thái hậu nương nương từ khi tiên hoàng mất, thân thể vẫn không tốt. Thái y cũng chẩn không ra bệnh gì, chỉ nói Thái Hậu có tâm bệnh. Mỗi ngày đều bảo nô tỳ sắc một chút thuốc bổ, nói là bởi vì tiên hoàng ra đi, nương nương không thể tiếp nhận ngay việc này, qua một thời gian sẽ dần tốt lên.”

“Đúng vậy, Thái Y viện cũng bẩm báo với ta.” Nguyễn Vô Song gật gật đầu. Mộc Thanh vội la lên. “Dạo trước còn tốt một chút, nhưng càng ngày Thái Hậu càng nghiêm trọng. Đã nhiều ngày nay, mỗi ngày đều ho ra máu . .” Nguyễn Vô Song cả kinh, chiếc lược bằng ngà voi trên tay liền rơi xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai: “Cái gì?”

Mộc cô cô gật đầu, sắc mặt trắng bệch. “Thái Hậu nương nương còn không cho nô tỳ nói cho người biết. Nói không muốn để người phải mệt nhọc suy nghĩ . . . nhưng đêm qua thái hậu là nôn ra, nô tỳ thật sự lo lắng, cho nên sáng sớm đã tới đây bẩm báo cho nương nương biết.” Nguyễn Vô Song quay đầu hướng Mặc Lan nói: “Mau, lập tức truyền tất cả thái y trong Thái Y viện đến Từ Trữ điện”