Tây Cảnh Tiên Môn luôn là thánh địa Nhân tộc tu tiên hướng tới, từ lúc tổ tiên Khương thị dựng nên đến nay đã trải qua ngàn năm, bây giờ lại biến mất ở trong biển lửa đầy trời này, sao có thể không khiến người ta nghẹn ngào thổn thức. "Tại sao?" Một nữ tử áo đỏ cầm kiếm đứng thẳng ở trước sơn môn, nhìn sư môn bị ngọn lửa cắn nuốt, cũng không nhịn được nữa quỳ rạp xuống, trên mặt trắng nõn lẫn vết máu, mồ hôi và bụi đất, sợi tóc xốc xếch, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo khuynh thành của nàng.
"Ngũ sư thúc, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không chờ ma đầu kia đến sẽ không kịp nữa." Một đệ tử áo trắng vừa dứt lời, trước ngực đã xuất hiện một lỗ thủng máu đỏ chót, thậm chí hắn còn chưa kịp kêu cứu đã ngã xuống đất, ngay sau đó vô số tên lông trắng bay vụt qua bầu trời tràn ngập khói dày đặc, đệ tử tiên môn không kịp né tránh người này tiếp ngươi kia ngã xuống vũng máu.