Editor: TrangQA830810
Tằng Trạm liếc nhìn mẹ Tằng San, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười âm hiểm, doạ bà hoảng hốt tay cầm đũa thoáng run run. Ăn cơm xong Tằng Trạm gấp gáp rời đi, Tằng San bám lấy đòi đưa anh ra cửa, Tằng Hải ngồi trên ghế sô pha sắc mặt đen thui. Tuy Tằng Trạm khiên quyết từ chối nhưng Tằng San vẫn đuổi theo ra ngoài sân, vị trí này thuận tiện cho người đàn bà ở trên lầu nhìn rõ ràng.
“ Anh hai...” Tằng San dịu dàng mở miệng, bắt lấy cánh tay Tằng Trạm làm nũng.
Tằng Trạm biết mẹ Tằng San đứng trên lầu quan sát mình, anh phối hợp cúi thấp đầu, đưa tay xoa xoa mặt Tằng San nói “ Có thật là nhớ anh nhiều như vậy?”
Tằng San mừng rỡ, thì ra anh trai cũng thích cô, cơ thể nhỏ nhắn vội dán lên người Tằng Trạm, giọng điệu si mê
“ Nhớ anh muốn chết!”
Tằng Trạm không đợi Tằng San thổ lộ tiếp, đã ôm lấy eo cô, áp ở trên tường, nâng một chân Tằng San vắt qua đùi mình, làm cho người khác nhìn vào tưởng hai người đang làm chuyện mờ ám, bất quá chỉ là một động tác giả, căn bản anh không có bất kỳ động tác gì khác.
Tằng San bị anh đột ngột bắt lấy, thẹn thùng rên nhẹ một cái, cùng lúc đó người đàn bà trên lầu cũng sợ hãi kêu lên, chửi thầm trong bụng, tên súc sinh này ngay cả em nó cũng không buông tha.
“ Em nếu trêu chọc anh hai sẽ có kết cục bi thảm, em dám sao?” Môi Tằng Trạm kề sát lỗ tai cô, căm tức phun ra từng chữ.
Tằng San bị lời nói của anh doạ sợ, cơ thể cứng ngắc, im lặng không dám trả lời.
Hừ, dù sao hai người phụ nữ này đã phá huỷ gia đình anh, gây chút tổn thương cho họ để hả giận cũng hay. Tằng Trạm ra ngoài, gọi điện thoại cho Barbie, nhờ cậu đưa ít đồ cho Uý Lam, dù sao cũng không thể để cô bị đói, công sức anh nuôi lâu như vậy mới có được chút thịt. Trở về cảnh uyển, Tằng Trạm nằm trên giường, lăn qua lộn lại, trằn trọc khó ngủ, anh và Uý Lam ở chung được một năm, giờ tách ra, đúng là có chút không quen...
Đắn đo một hồi, cân nhắc thiệt hơn, tính toán thời điểm nào thì đi gặp Uý Lam, bắt đem về...sau đó phải dạy dỗ ra sao. Có lẽ nên mài bớt răng, sửa luôn móng vuốt, nếu không cô chả biết trời cao đất rộng viết như thế nào!
Barbie lái xe đến trước cửa nhà Uý Lam, lần này Tằng Trạm không có đi theo, nên cậu muốn nhìn một chút tình cảnh hiện tại của cô bé, “ Cộc, cộc..” gõ liên tiếp mà không ai trả lời, Barbie sốt ruột gọi lớn.
“ Uý Lam, Uý Lam..”
Kêu thật lâu, Uý Lam mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thầm mắng tên điên nào lại gõ cửa om xòm, lấy chăn bọc quanh người bước xuống giường.
Cửa vừa mở, liền nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Barbie, ngoài miệng cô luôn gọi Barbie là anh trai, thật ra trong lòng Uý Lam luôn xem anh là chị gái.
“ Anh trai, sao anh tới đây?” Uý Lam nhường đường cho Barbie đi vào “ Sao biết em ở chỗ này?”
Barbie không đá động gì tới Tằng Trạm, chỉ cười cười, rồi nói “ Anh trai nhớ em nên đến thăm “
Barbie tay xách nách mang đi thẳng vào trong “ Có nhớ anh không?”
Uý Lam ngẩn người, chần chờ vài giây mới gật đầu đáp lại. Thật ra cô chẳng nhớ chút nào, bất luận người hay vật có liên quan đến Tằng Trạm cô đều muốn quên đi. Thấy thái độ không mấy hoan nghênh của Uý Lam, Barbie liền hiểu rõ, đặt tiền với thức ăn xuống bàn, căn dặn.
“ Em phải chiếu cố bản thân thật tốt, có gì anh trai sẽ giúp em “
Uý Lam đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, dù sao tình cảnh hiện giờ...Đem tiền cất kỹ, tâm trạng Uý Lam vui vẻ hơn rất nhiều, những ngày về sau sẽ không đói khổ nữa.
Uý Lam chỉ là cô bé chưa thành niên, lại lớn lên ở nông thôn, có cuộc sống no đủ là tốt lắm rồi, việc học gì đó, cô sớm đã buông xuôi. Bên kia Tằng Trạm càng thảm hơn, tính toán tốt trong đầu không ngờ bị Barbie phá hỏng. Từ ngày được Barbie tiếp tế, Uý Lam ăn uống đầy đủ, không chịu khổ cực như anh mong đợi. Tằng Trạm không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ lái xe, nhưng vẫn cắn răng ban đêm chạy xe tới chỗ Uý Lam, cố gắng tập riết cho quen, để mai mốt đi thăm cô tiện hơn. Kỳ thực Tằng Trạm lo lắng cho Uý Lam, cửa nẻo thì rách nát, lỡ đêm khuya có ai đó đột nhập vào nhà khinh bạc cô bé của anh thì phải làm sao!
Còn cả nguyên nhân vì sao Uý Lam chưa chịu quay về bên cạnh anh? Rời đi thời gian dài như vậy, anh nhớ cô muốn chết, còn Uý Lam? Đúng là con nhóc vô lương tâm!