Editor: TrangQA830810
Thoáng một cái, Uý Lam trở về nhà đã được ba tháng. Cô gái này tính cách cũng thật kỳ quái, không nhìn thấy Tằng Trạm, con nhóc vô lương tâm thật lòng đem anh quên mất, chuyện trong quá khứ dù vui vẻ hay đau khổ, cô bé đã sớm ném ra khỏi đầu.
Mấy ngày đầu, người trong thôn còn dò hỏi tại sao cô lại quay về? Bất quá Uý Lam câm như hến, riết mọi người cũng lười nói tới.
Trải qua cuộc sống sung túc nơi thành thị, sau đó quay về căn nhà nhỏ tồi tàn, Uý Lam có chút không quen, nhất là nhà vệ sinh, dơ bẩn hôi thối, cô chẳng muốn đi...Kế đó là chuyện ăn uống, thức ăn Tằng Trạm để lại, Uý Lam đã sớm thủ tiêu sạch sẽ, phòng bếp luôn ở trạng thái trống trơn, lạnh lẽo, may mà còn ít tiền chú cho, số lần ghé quầy bán quà vặt nhiều hơn, rất nhanh cô liền xài hết.
Đây cũng là ý định của Tằng Trạm, để cô ăn chút khổ sở, mới nhận ra sống chung với anh thoải mái biết bao nhiêu, sau đó tình nguyện trở lại bên cạnh anh... Quả thực đúng như suy nghĩ của Tằng Trạm, tiền hết, cuộc sống Uý Lam khó khăn hơn rất nhiều.
Uý Lam nghiến răng nghiến lợi, lôi người đàn ông ngày thường cô luôn cố quên đi ra mắng chửi “ Quỷ keo kiệt, quỷ hẹp hòi, không biết cho nhiều tiền một chút à? “
Tằng Trạm ở một nơi khác liên tục hắt xì.
Có điều Uý Lam quá mức kiên định, cho dù đói chết, cũng quyết không trở về. Ngày ba bữa thiếu trước hụt sau, có khi phải nhịn đói, cô ốm đi không ít. Ngẫu nhiên vài người lớn trong thôn mang cho cô chút thức ăn, mặc dù khô khan khó nuốt, nhưng cũng không đến nổi bị đói chết... mấy dì lớn tuổi còn liếc nhìn cô thở dài thương cảm, nói con bé Uý Lam đúng là mệnh khổ.
Chớp mắt lại đến mùa đông, trùng với thời điểm Uý Lam và Tằng Trạm lần đầu gặp gỡ, nằm trên chiếc giường lạnh giá, cô không khỏi nhớ tới vòng ôm ấm ấp của chú, cả người trốn trong chăn run cầm cập.
Năm mới sắp đến, Tằng Trạm ghé nhà Tằng Hải. Ở trong tỉnh hơn hai tháng Tằng Trạm mới quay về, hôn ước giữa anh với Tần Cẩn xem như huỷ bỏ. Lúc đầu Tần Cẩn có chút tiếc nuối tình cảm mà mình bỏ ra, bất quá nghĩ tới Uý Lam, liền thấy Tằng Trạm đúng là tên cầm thú, thật sự ở chung với loại người như vậy, đáng giá sao? Quyết tâm cắt đứt mọi ảo tưởng, Tần Cẩn lập tức truyền ra ngoài tin tức cô và Tằng Trạm chia tay.
Đây đúng là tin tốt đối với Tằng Trạm, anh khó lòng mở miệng, sợ tiếp tục gây ra thương tổn cho Tần Cẩn, dù sao người có lỗi là anh, hiện tại như vậy, vẹn toàn đôi bên. Chỉ là không nghỉ tới giải quyết xong Tần Cẩn, lại xuất hiện con gái của thư ký tỉnh uỷ...đúng là nhọc nhằn khó dứt ra!
Tằng Trạm cứ nghĩ bản thân mang tiếng bị từ hôn, hẳn rất nhiều phụ nữ sẽ né tránh không muốn cùng anh dây dưa, nhưng trên đời mọi chuyện nào theo lẽ thường, càng né tránh, phụ nữ càng bu vào, đều là con cháu trong chính phủ hoặc trong quân đội. Có điều anh chẳng có chút cảm giác gì, nếu bộ dạng được như Uý Lam thì hay biết mấy... Lời đồn thổi bên ngoài thật êm tai, người đàn ông si tình Tằng Trạm bị Tần Cẩn ruồng bỏ, đau thương quá độ, phải chạy tới địa phương khác ngây người mấy tháng.
Bên ngoài rỉ tai toàn những lời tốt đẹp về Tằng Trạm, khiến Tằng Hải rất vui mừng, giục vợ mình mau xới cơm cho Tằng Trạm, xem ra trước kia ông đánh giá thấp đứa con bảo bối này rồi. Tằng Trạm lớn lên giống mẹ, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, ai nhìn mà không mê, hơn nữa con đường làm quan liên tục thăng tiến, tương lai tiền đồ rộng mở.
“ Ăn nhiều một chút! “ Tằng Hải cười híp mắt, gắp thức ăn cho Tằng Trạm.
Tằng San từ trên lầu chạy xuống, ôm lấy cánh tay Tằng Trạm nói “ Anh hai, cuối cùng anh đã trở về “ Đáy mắt đều là nhớ mong và tình yêu mù quáng, trong mắt cô anh trai là đẹp nhất, hơn nữa còn rất nam tính, chỉ là...anh và cô có chung huyết thống.
Tằng Trạm ghét bỏ liếc cô một cái, rút tay ra, khẽ gậy đầu xem như trả lời. Tằng San hớn hở ngồi xuống cạnh anh, nói “ Anh hai, anh phải thường xuyên về nhà mới được “ Cô gái nhỏ vừa trưởng thành, dáng người cao ráo, xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Tằng Trạm không buồn lên tiếng, mẹ Tằng San vội mở miệng “ Đừng nói lung tung, anh hai con công việc bận rộn “