Edit: Giáng Sinh
Tránh được một Cổ Dịch Hân nhưng hai ngày kế tiếp lại có hai phiên bản Cổ Dịch Hân khác tìm tới cửa, Tằng Trạm thật sự rất phiền não. Trước mặt mọi người anh không tiện phát tiết, nếu không sắc mặt âm u tức đến điên của anh có thể dọa chết vài người chứ chẳng chơi.
Tằng Trạm lái xe về nhà, hai cô gái kia cùng một thủ đoạn bám càng theo xe Tằng Trạm. Tằng Trạm chạy vòng vèo qua mấy con phố vài con đường để đánh lạc hướng, rốt cuộc cũng cắt được hai cái đuôi để về tới nhà.
Thật hiếm khi như hôm nay cả anh và Úy Lam đều cùng về nhà khá sớm.
Mẹ Lâm và thím Tống được nghỉ sớm nên cũng tranh thủ về nhà. Úy Lam ôm bé con chơi đùa, nụ cười trên mặt vô cùng xinh tươi rạng rỡ. Tằng Trạm cởi giày, cười lên: “Thật là hiếm thấy!” Úy Lam quay đầu làm mặt xấu, ôm tiểu Tằng Trạm đi tới: “Tôi muốn ở nhà chăm sóc bé con.”
Tằng Trạm cúi đầu hôn lên mặt Úy Lam, lại đưa tay ôm tiểu Tằng Trạm vào trong ngực. Úy Lam theo sau, kéo cánh tay Tằng Trạm: “Giờ chú chỉ biết con trai, không còn xíu gì muốn tôi nữa.”
Tiểu Tằng Trạm như nghe hiểu mẹ mình đang ăn giấm chua, há miệng cười rộ lên, nhìn đáng yêu vô cùng.
Úy Lam nhón chân hướng về tiểu Tằng Trạm hôn lên cái miệng nhỏ của bé con, Tằng Trạm liền cúi đầu đưa miệng tới: “Hôn anh nữa.” Úy Lam lắc đầu: “Không thèm!” Tằng Trạm muốn cưỡng hôn, nhóc con liền tè lên người anh.
Úy Lam không nhịn được cười, kéo cánh tay Tằng Trạm: “Ôi thật là! Tôi quên mặc tã cho bé con rồi!” Cô rút khăn giấy lau tay cho Tằng Trạm, rồi lại nằm bò ra đất cười như được mùa.
Tằng Trạm nhíu mày: “Không cười nữa!” Ôm tiểu Tằng Trạm vào nhà tắm, rửa sạch mông cho bé rồi mặc tã lót vào, Úy Lam đi theo vào, dựa vào cửa nhìn chú và con trai nhà mình.
“Em thích anh hơn hay nhóc con này hơn hả?” Tằng Trạm quay mặt nhìn Úy Lam, xoa xoa cánh tay, nhìn trên áo sơ mi thấy rõ vệt ố của nước tiểu anh càng mím môi nhíu mày chặt hơn. Úy Lam liền chạy tới ôm tiểu Tằng Trạm, Tằng Trạm liền cởi áo ra, lộ ra cơ ngực hấp dẫn. Anh cầm vòi sen phun khắp trên ngực và cánh tay mình, lại vô ý mà làm ướt luôn cái quần. Úy Lam nhìn chằm chằm đáy quần anh, cười lên: “Tôi thích con trai mình hơn.”
Tằng Trạm cười xấu xa, khom người cởi quần ra, Úy Lam nhắm nghiền mắt: “Chú là kẻ lưu manh, là đồ thối.” Tằng Trạm cười hắc hắc không ngừng, đưa đầu tới: “Úy Lam, anh cứng rồi!” Một tay giúp Úy Lam ôm chặt tiểu Tằng Trạm, tay còn lại nắm lấy một tay của Úy Lam bao chặt lấy chỗ đang sưng to của mình.
Cái thứ trong tay Úy Lam nóng bỏng chết người, hé một con mắt: “Chú… Chú…”
Tằng Trạm thoáng nhìn tiểu Tằng Trạm rồi nói: “Em cần phải yêu anh nhiều một chút.” Anh liếm liếm lỗ tai Úy Lam, chọc cho cô nhột rồi cười nói: “Chúng ta phải thật đoàn kết.”
Thật muốn chết quách đi cho xong!
Úy Lam trừng mắt nhìn anh, cúi đầu lại thấy tiểu Tằng Trạm nghe được hai chữ “đoàn kết” thì cứ cười hắc hắc hắc suốt, trông nhóc con rất háo hức vui thích. Úy Lam thuận thế gục vào ngực Tằng Trạm: “Tôi biết nên đặt tên con là gì rồi.”
Tằng Trạm “hửm?” một tiếng, Úy Lam nói: “Là Đoàn Kết!” Tằng Trạm lúng túng gật đầu: “Nghe cũng được.” Ôm cả hai mẹ con vào ngực, chỉ nói: “Đói bụng quá!”
“Đoàn Kết!” Úy Lam hôn tiểu Tằng Trạm ở trong ngực mình, ôm cổ Tằng Trạm: “Tằng Đoàn Kết, nghe được đấy chứ!” Tằng Trạm cũng không nói chuyện, đến giường liền đặt tiểu Tằng Trạm vào nôi rồi đè Úy Lam dưới thân: “Tên con sau này cứ từ từ suy nghĩ, giờ chúng ta làm trước đã.”
Thiếu nữ mặc áo sơ mi rộng thùng thình, do vừa tắm xong nên bên trong không mặc gì cả. Tằng Trạm không cưỡng được cám dỗ, vén áo sơ mi lên, hai tay nắm lấy hai quả mật đào đầy đặn của Úy Lam, giữa các kẽ hở của ngón tay tràn đầy thịt mềm trơn bóng yêu kiều mê người.
“Vẫn còn sữa sao?” Tằng Trạm hỏi.
Úy Lam lắc đầu: “Không biết.” Tằng Trạm tách hai chân nhẵn nhụi bóng loáng của Úy Lam ra, đem thân mình lách vào giữa, để hai chân cô vòng ngang hông mình, cúi đầu nhìn thấy chiếc quần lót bé xinh vô cùng đáng yêu, giữa quần đã rịn một chút nước...