Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 228




Editor: Giáng Sinh

Những bữa tiệc rượu ngày càng nhiều nên mỗi ngày Tằng Trạm về nhà rất khuya, hầu như không có thời giờ để ý đến gia đình.

Úy Lam luyện tập một tháng trời đã được đi biểu diễn.

Tiểu Tằng Trạm được mẹ Lâm và thím Tống chăm sóc rất tốt nên càng ngày càng khỏe mạnh, cứng cáp.

Do nhóc con nhà Úy Lam Tằng Trạm vẫn chưa có hộ khẩu nên việc đặt tên cứ trì hoãn mãi làm mẹ Lâm và thím Tống chỉ có thể gọi là tiểu Tằng Trạm.

Úy Lam biểu diễn không bao lâu đã lấy lại tên tuổi, có rất nhiều người đến xem buổi hòa nhạc, Úy Lam trầm lặng biểu diễn mỗi một bài hát mình thích. Những lúc rãnh rỗi Tằng Trạm cũng sẽ đến xem cô biểu diễn.

Ngày hôm nay Úy Lam đã không còn là một cô nhóc ngờ nghệch nhút nhát ở thôn nhỏ năm nào nữa.

Nếu vẫn còn ai xem cô như con ngốc, cô sẽ đáp trả cho người đó biết cô “ngốc” như thế nào nha.

Tằng Trạm đã ngồi lên vị trí Phó Sở trưởng nhưng Tằng Hải cũng không yên lòng, cứ liên tục gọi điện thoại cho Tằng Trạm không phải đích thân ông thì cũng là kêu người khác gọi điện tới tấp.

Giờ Tằng Trạm cũng đã ba mươi mà vẫn chưa lập gia đình làm Tằng Hải rất sốt ruột. Khi ông bằng tuổi Tằng Trạm bây giờ thì con trai ông cũng đã được năm tuổi rồi.

Con dâu tương lai nhất định phải là đối tượng ưu tú nên Tằng Hải đem hình của Tằng Trạm cho mấy người mai mối xem thử, thấy họ cũng khá hài lòng. Riêng Tằng Hải thì ưng ý được ba cô gái rất ưu tú vì thế liền sắp xếp thời gian để Tằng Trạm đi coi mắt.

Tằng Trạm vẫn chưa chịu đi nhưng lúc tan việc đã thấy xe đối phương đậu trước văn phòng làm việc của anh.

Người phụ nữ thấy Tằng Trạm thì thoải mái vẫy tay: “Chào Tằng Sở trưởng!”

Giọng nói ngọt nhưng không ngấy lại cuốn hút người nghe.

Tằng Trạm nhíu mày bước tới, người kia cũng xuống xe.

“Chào anh, em được bác Tằng giới thiệu…” Cô ta gãi gãi đầu không biết phải giới thiệu mình thế nào. Xem mắt ư? Nói như thế có vẻ khó nghe: “Em tên Cổ Dịch Hân.”

Cô muốn bắt tay nhưng Tằng Trạm không đưa tay ra, chỉ gật đầu một cái, bĩu môi: “Xin lỗi, tôi không muốn xem mắt với cô.” Anh lễ phép lùi bước rồi xoay người bỏ đi một nước.

“Em rất thích anh, em đã hai mươi tám tuổi rồi nên… Tại sao anh không cho em một cơ hội?” Cổ Dịch Hân đuổi theo, ở Mỹ mấy năm vẫn không tìm được người ưng ý, hôm nay trở về Trung Quốc lại gặp được người vừa mắt, nhất định phải tranh thủ vì giờ tuổi cô đã không còn nhỏ nữa.

“Xin lỗi, tôi không thích.” Anh tiếp tục sải bước về phía trước, rất hối hận khi hôm nay không lái xe đi làm, bắt một chiếc taxi bước lên không một chút do dự.

“Bác Tằng, Tằng Trạm anh ấy không hề muốn xem mắt với con.” Cổ Dịch Hân ngồi phịch lên xe buồn tủi nói.

Đầu dây bên kia Tằng Hải an ủi vài ba lời, ông cau mày ngồi trên ghế salon, giỏi lắm Tằng Trạm, mày đã ba mươi tuổi đầu mà vẫn không quan tâm đến hôn nhân đại sự của mày. Mẹ Tằng Tử San bưng trà ra, mắng: “Người ta rất kiêu ngạo, ông coi trọng nhưng người ta lại xem thường.”

Tằng Hải quay đầu trừng bà: “Bà nói ít vài câu cho tôi nhờ.”

“Tằng Hải à, nói không chừng nó đã thích ai rồi, ông bận tâm làm chi cho mệt.” Mẹ Tằng Tử San lấy gối dựa salon để sau lưng mình, làm sao bà có thể để Tằng Trạm cưới được một cô dâu có tiền đồ sáng lạn về nhà được cơ chứ.

“Có người thích?” Tằng Hải nhăn mặt nhìn bà một cách nghi hoặc.

Nếu vậy tại sao không thấy Tằng Trạm dẫn người phụ nữ nào tới tham dự các tiệc xã giao thế? “Bữa khác tôi sẽ đi hỏi xem sao.” Tằng Hải nheo mắt, thở dài: “Nếu gia thế không tốt, đừng hòng bước vào cửa Tằng gia.”

“À… Cửa Tằng gia sao? Ông nghĩ Tằng Trạm muốn nhận người cha như ông à?” Mẹ Tằng Tử San châm chọc, con gái nhà bà thua kém Tằng Trạm sao? Cũng vì thằng đó mà con gái bà phải sống xa gia đình, chịu cực chịu khổ ở bên ngoài…

“Đừng gây thêm rắc rối cho tôi!” Tằng Hải đứng lên: “Bà bực bội thì đi ra ngoài chơi cho đã đi, cứ ở đây nói chuyện ruồi bu.”

“Ông…” Mẹ Tằng Tử San tức tối, đúng là già thật rồi, giờ không nói lại được ổng. Chẳng lẽ ông ấy chê bà rồi?