**
Anh nhiệt tình ôm lấy cô, còn ở bên tai cô nói những lời âu yếm này khiến tim người ta loạn nhịp, cảm xúc trong lòng Diệp Thiên Tình cũng đang rối bời, chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy góc áo anh, lại không biết nói gì bây giờ.
"Bảo bảo," rốt cuộc anh vẫn nhịn không được, cầm tay cô, gõ gõ nhẹ vào chỗ ngón áp út, "Nơi này, vẫn luôn thiếu một thứ."
"Anh không biết em đang lo lắng hay sợ hãi điều gì? Nếu em sợ hãi hôn nhân thì anh đây có thể cùng em nếm thử cho đến khi em không còn cảm thấy sợ hãi; về phần gia đình thì em yên tâm, ba mẹ anh cũng thích em, trên thế giới này, không có ai có thể ngăn cản anh cưới em làm vợ cả." Vẻ mặt anh chuyên chú, thanh âm nhẹ nhàng mà ôn nhu, "Chỉ cần em gật đầu, em muốn, điều mà anh có thể làm được thì anh sẽ làm tất cả, anh chỉ hy vọng em sẽ không hoài nghi sự chân thành của anh, bởi vì từ lúc em hai mươi tuổi là tuổi mà luật pháp quy định có thể kết hôn cho tới bây giờ, ta đối trừ bỏ cưới ngươi làm vợ ở ngoài bất luận cái gì sự tình thêm lên, đều không kịp đối chuyện này một phần thành ý cùng chuyên tâm."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh là sự quý trọng, bất đắc dĩ và yêu cô đến tận xương tủy, nhưng anh lại không đành lòng làm cô có một chút ủy khuất cùng miễn cưỡng.
Ngay cả ba và mẹ cũng nói, anh ấy rất thích cô, đã thích đến mức không thể đặt bất cứ thứ gì hay người nào vào trong mắt.
"Dịch Tu......" Cô cầm lấy tay anh, sau đó lại bị anh gắt gao cầm lấy, nhẹ nhàng mà gọi tên của anh, "Cho em thêm một chút thời gian nhé, được không? Chỉ một chút thời gian thôi, không phải em sợ hãi, em chỉ là...... Chỉ là......"
Khi cô vừa dứt lời thì trong biểu tình dần dần có một tia hoảng sợ.
"Được rồi, em nói cái gì cũng được." Anh nhìn thật kỹ, rồi vội vàng hôn lên môi cô, chậm rãi nói, "Anh không ép buộc em nữa, là anh không tốt, em còn chưa đến 25 tuổi...... Là anh quá nóng nảy, anh sẽ cho em thời gian, em muốn bao lâu cũng được."
Không phải là anh chờ không nổi...... Chỉ là, chỉ cần em không rời khỏi anh.
Diệp Thiên Tình gật gật đầu, đáy mắt đã có chút phiếm toan, duỗi tay ôm lấy eo anh.
Anh ôm lấy cô, cúi đầu ôn nhu nói, "Bảo bảo, buổi tối đến nhà anh ăn cơm được không? Hạ Hạ vội vàng quay xong đến tận lúc rạng sáng rất vất vả, hiếm khi có thể về nhà ăn một bữa cơm nên ba mẹ bảo anh mang em đến, em nói với hai bác một tiếng, được không?"
Cô ngoan ngoãn mà đáp ứng, từ trên đùi anh đứng dậy, đi vào phòng lấy máy bàn gọi điện thoại.
Phong Dịch Tu nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt dần dần lướt qua một tia cô đơn nhợt nhạt.