Cam Tâm Tình Nguyện

Chương 1




**

T đại. Đại lễ đường.

"Là trường đại học nổi tiếng nhất thành phố S, trường của chúng ta chuyên về khoa học tự nhiên, chẳng hạn như ứng dụng máy tính và toán học, đã đào tạo ra vô số sinh viên xuất sắc với những tài năng khác nhau. Hôm nay, chúng tôi đã mời đến đây một sinh viên luôn được học sinh và giáo viên khen ngợi từ khi trường được thành lập cho tới nay. Một trong những sinh viên xuất sắc nhất đã tốt nghiệp......"

Một người đàn ông trung niên đứng trên sân khấu lớn, tay cầm microphone và tỏ vẻ rất phấn khích: "Đã từng giành giải Grand Prix Ứng dụng Máy tính Toàn cầu ACM ba lần liên tiếp trong thời còn đi học, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã từ bỏ việc đi Mỹ để nghiên cứu toán học và khoa học. Ngược lại, anh dùng tác phẩm văn học đầu tiên để trở thành thế hệ nhà văn mới tài năng và được yêu thích nhất trong nước và cả khu vực Châu Á - Thái Bình Dương."

"Chúng ta hãy vỗ tay chào mừng Phong Dịch Tu!"

Toàn bộ hội trường vỗ tay như sấm rền, gần giống như một thanh âm xuyên thấu.

Vô số nữ sinh viên tại trường ở dưới châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau cái gì đó, có mấy cô gái thậm chí còn đỏ bừng mặt vì phấn khích và suýt nữa đã nhảy khỏi chỗ ngồi.

"Cậu nhéo tớ một cái xem! Tớ cảm thấy tớ sắp chết rồi!" Một cô gái đeo kính kích động nắm lấy tay người bạn của mình, "Tớ biết hôm nay Dịch Tu sẽ tới nên đêm qua tớ hầu như không ngủ được! Tớ sợ đợi lát nữa thật sự nhìn thấy anh ấy thì tớ sẽ chịu không nổi, hai mắt nhắm nghiền rồi lăn ra đây!"

"Anh ấy xuất hiện mà tớ còn rảnh véo để véo cậu sao? Cậu đừng có nằm mơ!" Người bạn hung hăng quăng cho cô một ánh nhìn xem thường.

Lúc này một cô gái trẻ lén lút mở của hông của lễ đường ra, từ ngoài cửa đi vào trong, tìm được chỗ trống duy nhất bên cạnh các cô ấy và ngồi xuống.

"Chỗ này có ai ngồi chưa?" Cô thấp giọng hỏi.

"Không có." Cô gái đeo kính đáp, tầm mắt dừng ở trên mặt cô rồi bỗng nhiên mắt trừng lớn, "Diệp, Diệp lão sư?"

Cô ngẩn ra, chớp mắt nhìn cô ấy và cười khúc khích thành tiếng, "Ừ, suỵt."

Cô gái được gọi là Diệp lão sư là Diệp Thiên Tình.

"Lão sư, sao lão sư lại ở đây?" Người bạn của cô gái đeo kính không chịu nổi tò mò hỏi, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Tình với vẻ sùng bái và yêu thích, "Diệp lão sư cũng biết Dịch Tu sao?"

Diệp lão sư chính là giáo viên được yêu thích nhất trong khoa mỹ thuật của bọn họ, cô ấy chỉ lớn hơn họ vài tuổi nhưng cách dạy rất cuốn hút và tính tình lại ôn nhu, tỷ lệ lên lớp của cô ấy gần như là 100%, tại Học viện mỹ thuật nơi mà tỷ lệ trốn học luôn trong mức 70% thì có thể được coi là một truyền kỳ, mọi người đều rất tò mò về cô ấy.

Và quan trọng hơn là Diệp lão sư rất đẹp.

Cô không có trả lời, chỉ mỉm cười và ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía trước.

Phong Dịch Tu đã từ hậu đài đi lên.

Khuôn mặt của anh là sự kết hợp của Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm nên đương nhiên là không có bất luận khuyết tật nào, hôm nay anh ấy mặc một bộ vest đen trang trọng. Nó vừa vặn một cách hoàn hảo, dưới ánh đèn trông ôn nhuận như ngọc, bắt mắt và hấp dẫn.

Cô gái đeo kính đã thét chói tai đến mức gần như tắt thở, người bạn ngồi cùng liều mạng lôi kéo tay cô ấy nhưng vẻ mặt cũng thập phần kích động.

Diệp Thiên Tình nghe tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay càng lúc càng vang bên tai, hai tay nâng cằm tỏ vẻ bất lực.

Nhan như Tống Ngọc, mạo như Phan An, bất quá chỉ vậy thôi.

Huống hồ, anh không chỉ có ngoại hình đẹp mà ngay cả tài hoa cũng làm người ta kinh ngạc cảm thán không thôi xuất sắc.

Trên đời này luôn có một loại người như vậy, mọi thứ của anh đều tốt, gần như hoàn mỹ vô khuyết nhưng cũng khiến bạn phải ghen tỵ.

"Chào mọi người." Phong Dịch Tu nắm microphone, mỉm cười niềm nở và lịch sự nhìn khán giả phía dưới, "Tôi rất vui khi được trở lại trường cũ của mình, cũng rất vinh hạnh khi được mời tới tham gia lễ khai giảng của mọi người."

"Trước khi tôi bước lên sân khấu, hiệu trưởng đã nói tôi là một thanh niên tài tuấn, nhưng tôi lại không đồng ý với điều đó." Anh lắc lắc đầu, "Thanh niên tài tuấn thật sự phải là những bạn đang ngồi dưới đây, tôi đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, tuổi của các bạn lại vừa mới bắt đầu, nhất định sẽ thành công hơn tôi rất nhiều, 18 tuổi đến 22 tuổi, bốn năm, các bạn có thể sử dụng bốn năm này để sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích mà tôi căn bản không thể đạt được, cho nên, hãy tin tưởng vào chính bản thân các bạn."

Giọng nói của anh rất dễ nghe, dùng từ khiêm tốn mà hài hước, người dưới khán đài gần như đồng loạt vỗ tay khi anh vừa dứt lời.

Anh nói một hồi, người dẫn chương trình lúc này mới nói mấy câu dẫn lời, sau đó mời người ngồi dưới có thể đặt tổng cộng ba câu hỏi.

"Dịch, Dịch Tu học trưởng, em, em muốn hỏi, anh với tư cách là một nhà văn, bây giờ anh muốn nói điều gì với mọi người nhất?" Một sinh viên nữ kích động đến nỗi miệng nói không rõ.

"Có rất nhiều điều tôi muốn nói với các bạn," anh cầm microphone chậm rãi nói, "Dù vui hay buồn thì cuối cùng tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết rằng nhân sinh trăm thái và điều chúng ta phải là đối mặt với tất cả bằng trái tim, nhớ kỹ giấc mộng ban đầu của chúng ta."

"Dịch Tu học trưởng, em muốn hỏi anh, anh có nguyên mẫu cho những tác phẩm này không? Bởi vì mọi người luôn cảm thấy rằng các nhân vật nữ chính trong các tác phẩm của anh dường như có những đặc điểm chung ở một mức độ nào đó, vậy đó có phải là người mà anh thích trong thực tế hay không, hoặc là bạn gái?" Lúc này một cô gái tóc dài đến eo đứng lên, đem điều mà tất cả mọi người đều tò mò nói ra.

"Ừm......" Phong Dịch Tu hơi hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói, "Muốn tôi nói sự thật sao?"

Đám người dưới đài lập tức sôi trào.

Đời tư của nam nhà văn điển trai nổi tiếng vẫn luôn là điều mà giới truyền thông và công chúng trong và ngoài giới muốn biết, anh lại luôn giấu kín và tránh nói về vấn đề này trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Hôm nay anh lại ở lễ khai giảng của trường cũ muốn cho mọi người một đáp án.

Bát quái chính là thiên tính của mọi người a!

"Chúng em đều rất muốn biết," cô gái tóc dài cười nói, "Cho dù anh đã kết hôn thì em nghĩ rằng điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự yêu thích của mọi người dành cho anh."

Anh cười.

Dánh vẻ khi anh cười rộ lên, mi mắt cong cong cực kỳ giống Phong Trác Luân, đỉnh đầu của cô gái đeo kính ngồi cạnh Diệp Thiên Tình đều sắp bốc khói.

Diệp Thiên Tình lắc lắc đầu, trong lòng thầm than tính tình của anh tuy rằng không ngạo kiều, nhưng rốt cuộc vẫn kế thừa sự yêu nghiệt của ba mình.

"Ừ," Phong Dịch Tu gật gật đầu, lát sau lại đột nhiên ngoéo môi một cái, "Cô ấy đang ở chỗ này."

Toàn trường ồ lên.

Phong Dịch Tu, một thiên tài, một người đạp trai đến mức cả người và thần đều phẫn nộ..... Anh, bạn gái của anh ấy, thế nhưng đang ở hội trường?! Anh ấy đang nói giỡn sao?!

Nóc nhà cơ hồ đều phải bị xốc lên.

Diệp Thiên Tình ngồi trên ghế và nhìn người đang đứng ở trên sân khấu, sau lưng dần dần đổ mồ hôi, còn có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Diệp lão sư!" Cô gái đeo kính đột nhiên nhìn về phía Diệp Thiên Tình và nói, "Cô có cảm thấy bạn gái hoặc lão bà của Dịch Tu thật sự ở chỗ này không? Sao có thể a, những người hôm nay ở đây đều là sinh viên năm nhất a! Sao anh ấy có thể quen biết được? Hoặc bọn họ là hàng xóm? Hoặc là bọn họ tình cờ gặp gỡ ở ngoài cổng trường?"

Cô bé bắt đầu lớn mật mà tiến hành suy đoán cùng ảo tưởng, nghe thấy thế Diệp Thiên Tình càng ngày càng đứng ngồi không yên.

Cô không trả lời, trên mặt vẫn duy trì nụ cười có chút xấu hổ, còn muốn rời khỏi hội trường ngay lập tức.

"Được, câu hỏi này đến đây là kết thúc, thời gian của Phong tiên sinh hữu hạn, vấn đề tiếp theo nào." Lúc này người dẫn chương trình đứng bên cạnh nói.

"Học trưởng, em muốn hỏi anh, vì sao anh lại từ một sinh viên có thiên phú cực cao về khoa học tự nhiên chuyển sang học ngành văn học?" Một sinh viên nam đứng lên và nghiêm túc hỏi, "Có khó khăn hay bí mật gì không? Anh có phải đã trải qua rất nhiều suy nghĩ hay không? Phải biết rằng, được thực hiện nghiên cứu trong các viện nghiên cứu hàng đầu của Mỹ là ước mơ của tất cả các sinh viên khoa học, tại sao anh lại từ bỏ cơ hội như vậy?"

Phong Dịch Tu nắm chặt microphone, gật gật đầu nói, "Ừ, kỳ thật ra thì không có khó khăn hay bí mật gì cả."

Ánh mắt anh rơi xuống dưới sân khấu, khóe môi hơi hơi nhếch lên, "Chỉ vì trước kia có một người nhắc tới chuyện này với tôi mà không chút phàn nàn, cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy việc học khoa học của mình không tốt, cảm thấy rất tự ti và cảm thấy rằng bản thân không đủ thông minh, cho nên sau đó tôi ngừng học chuyên ngành khoa học và chuyển sang khoa nghệ thuật mà cô ấy yêu thích."

Anh cười nói, có chút như thật nhưng lại như giả, không nghiêm túc lắm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thần thái của anh có chút khác trước.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Nửa phút sau, cô gái đeo kính ngất đi.

Không cần biết "cô ấy" là nam hay là nữ thì cô ấy phải là người hạnh phúc nhất trên thế giới này!!

Diệp Thiên Tình nhìn hơi thở của tất cả sinh viên năm nhất xung quanh trở nên nặng hơn, mắt ngân ngấn lệ, trong mắt lại lấp lánh như những vì sao, không chút do dự, cô trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng chạy về phía cửa.

Mà Phong Dịch Tu đứng dưới ánh đèn sân khấu, tầm mắt như có như không hướng về cánh cửa dưới hội trường, trong đáy mắt chậm rãi lóe lên một nụ cười.

**

Tiết học mỹ thuật hôm nay cũng không nhiều, khoảng hơn bốn giờ thì sẽ kết thúc, lớp học còn một sinh viên đang ngồi vẽ, Diệp Thiên Tình thu thập đồ đạc, đi đến chỗ bên cạnh bàn vẽ của nam sinh viên và nói, "Không cần vội, cô sẽ chờ em vẽ xong, bây giờ cô sẽ về văn phòng, sau khi vẽ xong thì đến phòng nộp cho cô là được."

Khi nam sinh viên ngẩng đầu lên nhìn cô thì mặt hơi hơi đỏ lên, lại rất ngoan mà gật gật đầu và tiếp tục vẽ.

Cô cầm họa cụ đi ra khỏi phòng học, thẳng đường đi về phía văn phòng.

Một văn phòng chỉ có hai giáo viên ngồi, hôm nay giáo viên kia không có tiết nên không tới nên chỉ còn một mình cô.

Cô mở cửa văn phòng ra, khi đi vào và xoay người khép cửa thì bỗng nhiên bị người ở đằng sau chặn ngang ôm lên.

"Uy!" Cô khiếp sợ, vừa muốn nói gì đó thì lập tức cảm giác được một hơi thở quen thuộc.

Người nọ ho khan một tiếng, đặt đôi tay cô lên ôm cổ mình, quay lưng đóng cửa lại.

"Bảo bảo......" Phong Dịch Tu đem ôm cô vào trong ngực rồi nghiêng đầu hôn lên gương mặt tinh mịn của cô, nỉ non một tiếng.

Hơi thở của anh mát lạnh, rồi lại lộ ra nùng tình lửa nóng, cô sợ ngứa, hơi lui về sau để né tránh mà mặt liền đỏ lên.

"Nhớ anh không?" Lúc này anh buông cô ra, hơi hơi cúi người ôm lấy eo cô, không cho cô thời gian ngừng lại mà lập tức hôn lên môi cô.

Diệp Thiên Tình bị anh hôn, lưỡi gian triền miên, nhìn gương mặt anh tuấn bức người ấy trong đầu mơ mơ màng màng mà nghĩ quân tử kiên nhẫn lại khiêm tốn nhẹ nhàng ở trên đài lúc trước là ai vậy?

"Hội ký tên ở Hong Kong...... Cực kỳ cực kỳ mệt...... Mỗi ngày vội đến rạng sáng rồi mới có thể nghỉ ngơi, biết em đã ngủ nên không thể gọi điện thoại cho em......" Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Em đi hỏi trợ lý của anh xem, mỗi ngày cô ấy đều oán giận khi ở trong hội ký tên anh chỉ biết đối nhìn màn hình di động phát ngốc, có một lần còn suýt bị phóng viên chụp được ảnh chụp trên màn hình......"

"Nhưng mà anh biết em lại không nhớ anh như anh nhớ em đâu......" Người đàn ông anh tuấn ổn trọng lúc này giống như một đứa trẻ con to xác, ánh mắt xinh đẹp mê li hổ sắc, lời nói nói ra lại làm người ta nhịn không được mà đau lòng, "Mỗi ngày em chỉ biết đi học, dạy học sinh, về nhà vẽ tranh...... Học sinh của em có nhiều nam như vậy, nói không chừng em sẽ thích một người nào đó......"

"Bảo bảo, chừng nào thì em mới nguyện ý gả cho anh, hả?...... Kỳ thật anh vẫn luôn cảm thấy rất bất an."