Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 33: Duyên phận quả là một thứ lạ lùng!




    Tôi, Ngọc và mọi người trong nhóm chia ra tìm hai đứa nhóc khắp công viên. Trớ trêu thay, tôi lại là người đầu tiên tìm được bọn chúng. Sau khi xác định được vị trí của đám nhóc, tôi lập tức gọi cho thầy Nam để báo cáo tình tình, cũng để thầy sang đón bọn chúng.

    "Em tìm được mấy bé ở khu vui chơi bên cạnh, thầy đến đón mấy em ấy đi ạ."

    "Tôi đang ở bãi đỗ xe, cách chỗ em hơi xa. Hay em cứ dẫn hai đứa nhỏ đến chỗ mẹ chúng đi nhé, tôi sẽ chạy đến sau."

    "Em sợ... hai em ấy sẽ không chịu đi cùng em đâu ạ. Bọn em... thật ra... giữa bọn em có chút... ân oán... ạ."

    Mắt vẫn dán chặt vào hai đứa nhỏ đang chơi bên kia, tôi ngập ngừng nói vào điện thoại.

    Tôi cũng muốn giúp lắm nhưng "ân oán" của bọn tôi khá sâu, không thể ra mặt.

    Sợ thầy ấy nghĩ mình lười biếng, không có trách nhiệm, tôi liền giải thích:

    "Ban nãy, em... có mắng em trai. Nếu em ra đó... em sợ hai đứa nhóc sẽ lại chạy mất... Nên... thầy..."

    "Em để mắt đến bọn nó nhé. Tôi sẽ chạy qua ngay, đừng đi đâu cả."

    Thầy ấy khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói, rồi nhanh chóng tắt máy.

   Tôi cũng bắt chước thầy ấy, thở dài thườn thượt. Vừa trông hai đứa trẻ, tôi vừa nhắn tin thông báo cho đám bạn. Chợt, Ngọc nhắn tin riêng cho tôi: [Thằng nhóc thấy mày, thế nào cũng méc chuyện ban nãy với thầy Nam. Ổng đến thì tìm cách chuồn lẹ đi, nghe chưa?]

    Tôi gõ nhanh vào màn hình để trả lời Ngọc: [Tao thú tội trước với thầy ấy rồi. Với lại tao nói có sai đâu, tao chưa méc lại chuyện cháu ổng chơi ngu còn mắng tao thì thôi chứ.]

    Ngọc: [Lỡ ổng bênh cháu ổng bất chấp thì sao? Mày xui muốn chết, gặp toàn mấy vụ như vậy còn gì.]

    Thật ra, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện mà Ngọc nói nhưng lại cố trấn an bản thân bằng một viễn cảnh tốt đẹp. Tôi quả thật đã từng gặp rất nhiều vị phụ huynh cố chấp và ngang ngược, cũng nhiều lần chịu cảnh bị ức hiếp vì không có ai bênh vực. Tôi cũng từng nhiều lần dùng lý lẽ để đôi co với bọn họ, giành lại công bằng cho mình. Nhưng, các trận đấu "võ mồm" của tôi với những người kiểu ấy đều có chung một kết quả: "con nít biết gì mà nói", "ba mẹ mày không dạy mày không được cãi người lớn hả?", "người lớn nói mà cứ cãi cãi, hỗn láo",... sau khi họ "bí văn" để phản biện.

    Tuy là một đứa nhát gan nhưng tôi cũng là một đứa trẻ khá cứng đầu. Tôi có thể kiểm điểm bản thân, có thể vui vẻ nhận lỗi nhưng với điều kiện người đó phải để cho tôi "phục". Còn không, tôi vẫn sẽ xin lỗi nhưng là lời xin lỗi với thái độ "tôi sai vì đã bỏ công sức và thời gian quý báu của mình ra để tranh luận với bạn".

    Thấp thỏm một lúc, thầy Nam cuối cùng cũng đến. Thấy thầy ấy từ xa, tôi vội đứng lên khỏi chỗ nấp, vẫy tay ra hiệu. Thầy ấy nhìn sang bên này, gật đầu tỏ ý đã nhìn thấy, rồi chuyển hướng đi sang chỗ của tôi.

    Ánh nắng chiều nhàn nhạt hắt vào một bên mặt với ngũ quan thanh tú, pha chút lạnh lùng của thầy Nam, cùng với cảnh sân chơi phía sau làm nền, trong phút chốc khiến tôi liên tưởng đến những nhân vật đại ca trung học trong mấy bộ phim điện ảnh mà Ngọc hay xem. Chỉ thiếu mỗi cây gậy bóng chày, băng keo cá nhân dán trên mặt và một cây kẹo mút nữa là y chốc.

   Thầy ấy nhanh chóng đến trước mặt tôi, tôi vội vã "chỉ điểm" đám nhóc cho thầy ấy với nụ cười ngượng. Thầy Nam đến chỗ hai đứa nhỏ với vẻ mặt nghiêm nghị thường xuất hiện khi nhìn đám học sinh tội lỗi đầy mình. Tôi yên lặng đứng bên ngoài quan sát, không kiềm được mà lo lắng thay tụi nhỏ.

    Hai đứa nhóc mãi chơi, không để ý đến sự hiện diện của thầy Nam ở bên cạnh, càng không biết được hiểm họa sắp ập đến.

    "A! Chú Nam!"

    Cô bé Thy là người nhìn thấy thầy Nam đầu tiên, vừa phát hiện liền vui vẻ reo lên.

    Nét mặt đáng sợ ban nãy của thầy Nam theo tiếng gọi ấy lập tức dịu lại, còn lộ ra đôi nét cưng chiều, mỉm cười đáp lại cô bé.

    Thằng nhóc con lại khác, mặt nó khi nhìn thấy thầy Nam lại tái mét, nụ cười tươi trên môi ban nãy cũng dần héo đi rồi tắt hẳn, bộ dạng y hệt đám học sinh bọn tôi khi đối diện với thầy Nam khi vừa gây lỗi. Cậu nhóc vội đứng dậy, vô thức nấp đằng sau cô bé con thấp hơn mình một cái đầu.

    Nét mặt thầy Nam khi nhìn sang nhóc Luân cũng lập tức thay đổi, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, không cần nói cũng có thể cho người đối diện thấy rõ bản thân đang tức giận nhường nào. Vẻ mặt lạnh lùng của thầy ấy lúc này thật thích hợp để dọa trẻ con.

    Thầy Nam chống hông, nghiêm mặt, hỏi tội hai đứa nhỏ:

    "Tại sao lại tách khỏi người lớn, đi lung tung như thế? Mấy đứa có biết mẹ của mấy đứa lo lắng lắm không hả? Đứa nào đầu têu? Nói!"

    Nét mặt, giọng điệu và ánh mắt của thầy lúc này khiến người ngoài như tôi còn cảm thấy sợ, huống chi là hai đứa nhỏ.

    "Cháu... cháu..."

    Mặt của thằng nhóc con mỗi lúc một xanh, lắp ba lắp bắp mãi chẳng nói thành câu.

    Bộ dạng của nhóc con ấy lúc này hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo khi đối diện với tôi ban nãy. Đứa bé gái lại khác, dường như biết được tình yêu thương của người đối diện dành cho mình, cô bé vẫn khá bình thản, nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm nghị của thầy Nam, khảng khái nói:

    "Là cháu rủ bạn ấy đi chơi, chú Nam đừng la bạn ấy ạ. Không phải là lỗi của bạn ấy... là lỗi của một mình cháu thôi."

   Tuy thoạt nhìn con bé rất đỗi dũng cảm, hoàn toàn không sợ hãi trước "ác ma" nhưng thật ra đôi chân nhỏ đã khẽ run rẩy, hai bàn tay nắm chặt và đôi mắt to đã trực sẵn nước mắt đã tố giác em ấy.

    "Mày có nghĩ thầy Nam sẽ vì đôi mắt long lanh lấp lánh của con bé ấy mà mũi lòng tha cho hai đứa nhỏ một con đường sống không?"

   Bên tai đột nhiên xuất hiện một tiếng nói khiến tôi giật mình, suýt thì kêu lên.

    "Mày đến khi nào thế? Yên lặng như bóng ma vậy má?"

    Tôi đánh nhẹ vào người Ngọc, trách móc.

    "Tao mới đến thôi, vừa hay xem được cảnh mỹ nhân cứu anh hùng."

    Ngọc tỉnh bơ đáp.

    "Thế mày nghĩ sao? Liệu ổng có tha cho tụi nhỏ không?"

    Tôi đem vấn đề thảy lại cho Ngọc.

    "Tao đoán là không. Trên lớp, mày có thấy ổng mũi lòng với ai không?"

    Ngọc thành thật đáp.

    "Cũng đúng. Nhưng, hai đứa đó là cháu ổng mà?"

    Tôi hơi thắc mắc, hỏi lại.

    "Với sự hiểu biết của tao về thầy Nam, ổng sẽ không tha cho bất cứ ai đâu, cho dù có là người nhà."

    Ngọc nhìn về phía thầy Nam, tự tin trả lời câu hỏi của tôi.

    Dừng lại một chút, nó lại nói tiếp:

    "Tao đoán là tiếp theo hai đứa sẽ bị mắng cho vuốt mặt không kịp hoặc thằng nhóc ấy sẽ lãnh đủ cho cả hai đứa luôn."

    Tôi yên lặng quan sát ba người, một lớn hai nhỏ ở bên kia.

    Chợt, thằng nhóc chỉ tay về hướng bọn tôi hét lớn:

    "Cậu, có ai đang theo dõi mình kìa!"

    Thầy Nam cùng cô bé gái cũng nhanh chóng nhìn sang bụi cây mà bọn tôi nấp.

    "Là chị ta!"

    Cô bé con cũng đột nhiên la lên.

    "Bà chị phù thủy xấu xa!"

    Thằng nhóc con tiếp lời một cách hoàn hảo.

    Ngay sau đó, con bé lập tức chớp lấy cơ hội, bước lên phía trước, kéo tay thầy Nam, hất mặt về phía hai đứa con gái bọn tôi, méc:

    "Ban nãy, chị ta bắt nạt bọn con đó chú."

    "Thầy Nam nhìn sang hướng hai đứa con gái bọn tôi đang đến gần, yên lặng trông chờ lời giải thích.

    Ngọc hiểu ý, vội vã nói:

    "Thầy đừng nghe bọn con nít nói linh tinh, người lớn ai lại bắt nạt con nít chứ."

    Thằng nhóc thấy thế, liền hùng hổ tiến lên, chỉ thẳng mặt, tố giác tôi:

    "Chị này ban nãy tự nhiên mắng cháu té tát, trù ẻo cháu sẽ không có ai chơi, còn nói dối để dụ dỗ cháu chơi cùng. Đúng là đồ xấu tính!"

    Vì có mặt thầy Nam, tôi cố kiềm chế "con quỷ" trong mình lại, lườm thằng nhóc, rồi bình tĩnh phản biện:

    "Thứ nhất, chị không tự nhiên mắng em hay trù ẻo em, vì chị chẳng rảnh rỗi đến thế. Nếu không phải em làm đau cô bé này, tỏ ra xấu tính với cả bạn em và bọn chị, ngu ngốc lao đầu vào chỗ xích đu đang lao đến thì chị cũng chẳng phải lên tiếng dạy dỗ em làm gì cho mệt."

    "Thứ hai, còn nói dối dụ dỗ em chơi cùng? Chị có ích lợi gì chứ? Em cho chị tiền hả? Vì em không chịu chơi với bạn của mình nên bạn của chị mới ngỏ ý chơi cùng cô bé. Chị sợ em cô đơn nên mới có nhã ý chơi cùng với em và em cũng đồng ý chứ có phải chị bắt ép gì em đâu. Chuyện chị hứa với em cũng không phải là một lời nói dối, chị nói được sẽ làm được nhưng do em hấp tấp, không chịu nghe lời chị nên mới như thế, em còn trách chị cái gì?"

    Tôi càng nói càng hăng, ánh mắt đanh thép xoáy sâu vào đôi mắt non nớt của thằng nhóc con.

    Chuyện "bắt nạt" con nít, tôi rành lắm!

    "Trong khi chị luôn giữ thái độ hòa nhã và sẵn sàng giúp đỡ bọn em, mấy em từ đầu đến cuối có tôn trọng chị không? Ai là người nổi nóng, mắng người khác là đồ ma nữ xấu xí, hung dữ? Là chị hả?"

    Tôi vừa chất vấn, vừa chậm rãi bước từng bước nhỏ đến gần thằng nhóc hơn.

    Dứt lời, tôi lại quay sang cô bé con, nghiêng đầu hỏi lại:

    "Rồi ai là người được người khác ra mặt bảo vệ xong lại nói người ta là người xấu, một lời cảm ơn cũng không có? Là chị luôn à?"

    Tôi tạm thời quên đi sự hiện diện của thầy Nam để bản thân có thêm dũng khí lên tiếng bảo vệ chính mình.

    Nói xong, tôi liền len lén liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của thầy Nam để tìm cách đối phó. Thấy vẻ mặt có vẻ như đang không mấy hài lòng nhìn ba đứa bọn tôi, đôi mày còn khẽ nhíu lại, tôi lập tức hiểu ra vấn đề, chầm chậm thở dài.

    Lại một người nữa...

   Tôi mở miệng định vờ nhận lỗi, dỗ dành tụi nhỏ và hòa giải với phụ huynh như mọi khi. Thầy Nam lại đột ngột lên tiếng, chặn đứng ý định của tôi:

    "Bọn cháu xin lỗi chị ấy đi, là mấy đứa sai trước còn gì."

    "Cháu có sai đâu ạ..."

    Thằng nhóc lớn tiếng phản bác. Song, sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của thầy Nam liền lập tức ủ rũ, đáp:

    "Cháu... sẽ xin lỗi chị ấy ạ."

    Cô bé chân thành xin lỗi tôi hoặc có thể đã che giấu giỏi đến mức tôi chẳng nhìn ra chút bất mãn nào khi đối diện với nó. Ngược lại, cậu nhóc con lại tỏ ra khá không nguyện ý với quyết định của thầy Nam.

    Thằng nhóc đi đến trước mặt tôi, cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi. Cách xin lỗi khá chuẩn mực nhưng lời nói lại rất nhỏ và dường như tôi còn cảm nhận được nó đang nghiến răng khi nói ra lời xin lỗi với tôi.

    "Chuyện ban nãy, chị cũng có lỗi sai vì đã hơi nóng tính, hung dữ với bọn em và can thiệp quá sâu vào chuyện của hai đứa. Chị xin lỗi hai đứa nhé."

    Tôi không bắt bẻ làm gì, cũng bắt chước bộ dạng kia của nó, cúi người và xin lỗi. Việc này, ba phần là hối hận vì đã nặng lời với thằng bé, bảy phần còn lại là vì tôi không muốn bị thầy chủ nhiệm "ghim" do bắt nạt đám cháu của thầy ấy, lại còn vạch lỗi sai của chúng trước mặt thầy ấy, làm thầy mất mặt.

    "Chúng ta hòa nhé."

    Tôi giơ tay ra phía trước để bắt tay với cậu nhóc.

    Thằng nhóc lơ đẹp bàn tay xinh xắn của tôi, quay lưng bỏ đi một mạch.

    Tìm được hai đứa nhỏ, giải quyết xong mọi khúc mắc, thầy Nam quay sang nói với bọn tôi:

    "Cảm ơn các em vì đã giúp tôi."

    "Dạ, không có gì đâu ạ. Vậy bọn em đi kiếm các bạn khác nha thầy."

    Ngọc nhanh chóng tìm lối thoát sau một khoảng thời gian căng thẳng vừa qua.

    "Khoan đã. Trước khi đi, chị tôi có dặn, nếu tìm được đám nhóc thì dẫn cả chúng và mấy em về để chị cảm ơn. Vậy, giờ mấy em đi cùng tôi đến gặp chị ấy, được chứ?"

    Thầy Nam lên tiếng đề nghị với bọn tôi. Dứt lời, thầy ấy lại nhìn tôi, nói tiếp:

    "Mà hình như em với chị ấy có quen biết nhau đấy, Vân Anh."

    "Dạ?"

    Tôi nghi hoặc nhìn thầy Nam.

    "Ban nãy, ở quán trà sữa X, lúc rời khỏi, em có chào chị ấy."

    Thầy Nam bình thản đáp.

    "Là chị gái mù ban nãy."

    Ngọc buột miệng nói.

    Như sét đánh giữa trời quang, tôi sững người, vội hỏi lại:

    "Chị Nhật Linh là chị của thầy, là mẹ của nhóc Luân ạ?"

    Thầy ấy khẽ "ừ" một tiếng khiến cho tôi rơi thẳng xuống vực thẳm. Trái Đất đúng là tròn thật!

    Vì chị Nhật Linh là mẹ của thằng nhóc nên tôi càng không muốn đi cùng thầy Nam đến gặp chị ấy. Ngọc vừa nhìn đã hiểu ý, nó vội thay tôi từ chối khéo:

    "Không cần đâu thầy, bọn em cũng đang đi chơi nên tiện giúp đỡ gia đình thôi. Nếu đã tìm được hai bé rồi thì bọn em xin phép đi tìm mấy bạn để tiếp tục buổi đi chơi ngày hôm nay đây ạ."

    "À, nhóm bạn của bọn em à? Là Ngọc Anh, Quân Phương, với Minh Huy phải không? Mấy em ấy đang ở chỗ của chị tôi đấy."

    "Dạ?"

    Lần này đến lượt Ngọc kinh ngạc.

    "Khi em vừa gọi cho tôi nói tìm được hai đứa nhóc, tôi đã gọi cho Minh Huy, nhờ em ấy nhắn với các bạn, để các bạn đỡ mất công đi tìm nữa. Tiện thể lúc đó, tôi có nói với em ấy tập trung mọi người ở chỗ chị của tôi chờ chúng ta về."

    Thầy Nam chầm chậm giải thích, đưa bọn tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

    Thầy ấy đã tính toán xong cả rồi, còn hỏi ý kiến bọn tôi làm gì chứ? Đằng nào chúng tôi cũng chẳng phải đi cùng thầy ấy đến gặp chị Nhật Linh.

   Thầy ấy đã "có lòng" như vậy, bọn tôi đương nhiên không thể cứ từ chối mãi, đặc biệt là đứa đang "mang tội" như tôi.

    Tôi và Ngọc miễn cưỡng đi cùng thầy Nam và hai đứa nhỏ quay trở về sân chơi ban nãy. Từ xa, tôi đã nghe thấy tiếng đôi co giữa Ngọc Anh và Quân Phương về mấy tấm ảnh chụp linh tinh khi thằng Phương mượn máy của Ngọc Anh nghịch. Mặc cho hai người bạn làm ồn ở bên cạnh, Minh Huy thảnh thơi ngồi nhìn xa xăm, chốc chốc lại nhấp một ngụm nước, vẻ mặt trông khá buồn cười.

    Minh Huy là người nhìn thấy chúng tôi đầu tiên, vội vã cầm hai ly nước ở bên cạnh, đứng dậy, chạy ngay đến chỗ bọn tôi, mỉm cười vui vẻ:

    "Cái này cho các cậu. Uống nhanh, kẻo tan đá hết ngon."

    Tôi thoải mái đón lấy, uống một hơi để lấy lại sức.

    "Sao giờ này mọi người mới về? Không phải đã tìm thấy tụi nhỏ từ sớm rồi sao?"

    Vừa đi, Minh Huy vừa hỏi bọn tôi.

    "Đám nhỏ và phụ huynh của nó không dễ xử lý như cậu nghĩ đâu."

    Ngọc nhìn Minh Huy, lắc đầu, thở dài đáp.

   Tôi cũng bắt chước Ngọc, thở dài thườn thượt.

    Thấy hai đứa nhỏ đã chạy đến bên cạnh mẹ nó, huyên thuyên gì đấy, còn lén nhìn sang bọn tôi, tôi vội vã đi về hướng đó.

    "Chị Nhật Linh."

    Từ xa, tôi đã cất tiếng chào chị Linh.

    "Giọng này, là Vân Anh phải không?"

    Chị lập tức nhận ra tôi, mỉm cười đáp lại.

    "Dạ, em là Vân Anh, cô bé trong nhà vệ sinh ban sáng đây ạ."

    "Sao mẹ lại quen với chị gái phù thủy xấu xa này chứ? Chị ta là người ban nãy đã mắng con đấy, mẹ đừng chơi với chị ta."

    Thằng nhóc con giở giọng khó ưa chen vào.

     "Con ăn nói gì kì cục vậy? Chị ấy là người tốt đã giúp mẹ đấy."

    "Chị ấy và bạn của mình còn là người đã giúp cậu tìm ra mấy đứa đấy. Hơn nữa, cháu là người bắt đầu trước còn gì. Có muốn cậu kể lại chuyện cháu đã làm cho mẹ cháu không?"

    Thầy Nam từ lúc nào đã đứng ngay sau tôi, nói giúp tôi.

   Cậu nhóc vội lắc đầu nguầy nguậy.

    "Vả lại, không phải mọi khúc mắc đều đã được giải quyết và cả hai đã xin lỗi nhau rồi sao? Cháu còn chưa hài lòng chuyện gì à? Có cần nói chuyện lại với nhau thêm lần nữa không?"

    Cậu nhóc lại lắc đầu, lần này còn quyết liệt hơn cả lần trước. Thầy Nam không phải chỉ là khắc tinh của một mình tôi, thầy ấy là khắc tinh của tất cả trẻ con.

    Chợt, một cô trung niên tầm 40 tuổi xách theo rất nhiều bịch bánh tráng trộn và hai hộp cá viên chiên chậm rãi đi về hướng này phá tan cục diện căng thẳng giữa hai cậu cháu thầy Nam.

    "A, cô Đào!"

    Cậu nhóc vội chuyển tầm mắt, cũng là chuyển chủ đề để khỏi bị mắng. Với trình độ này, có lẽ không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

    Thầy Nam vừa nghe thấy liền quay sang hướng thằng nhóc chỉ, sau, lại nhanh chân chạy sang giúp cô kia cầm giúp mấy bịch đồ ăn.

    "A, mẹ!"

    Con bé con sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia cũng ba chân bốn cẳng chạy sang, cầm giúp mẹ hai bịch bánh tráng.

    Không biết là xuất phát từ lòng hiếu thảo hay đỡ đần mẹ để chuộc lỗi đi chơi không xin phép làm người lớn phải đi kiếm kia, con bé cứ tíu tít chạy quanh mẹ nó, giúp này giúp kia. Người mẹ ban đầu cũng thuận miệng mắng vài câu, sau đó lại nhắc nhở con bé vài câu rồi thôi.

    Kể ra tôi và chị Nhật Linh quả thật rất có duyên, gặp nhau ở nhà vệ sinh công cộng trong tình huống oái oăm, nhờ vào một miếng băng vệ sinh mà quen biết nhau. Tôi và con chị ấy hiện đang có quan hệ thù địch. Em trai của chị ấy là thầy chủ nhiệm của tôi và tôi cũng chẳng ưa thầy ấy cho lắm. Cứ tưởng vô tình gặp nhau như vậy thì có lẽ cả đời cũng chẳng có cơ hội gặp lại nhưng ai ngờ chúng tôi lại có duyên như thế.

    Duyên phận quả đúng là một thứ lạ lùng!

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 33 ♥ ☚(*'∀`☚)