Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 32: Bắt nạt con nít




    "Luân, đẩy cho Thy đi! Mình đẩy cho cậu nãy giờ rồi."

    Giọng nói lanh lảnh của cô bé gái ở xích đu thu hút sự chú ý của bọn tôi.

    Sau khi bọn tôi rời khỏi xích đu một lúc, cậu nhóc cũng tuột xuống, sang trò cầu tuột ở gần đấy, bỏ mặc cô bé con đứng tiu nghỉu ở chiếc xích đu trống trơn. Nghĩ ngợi gì đấy một lát, cô bé con cũng lon ton chạy sang chơi cùng cậu bạn. Chơi được một lúc, bên đấy lại truyền đến giọng nói đầy bất mãn của cô bé gái.

    Nói rồi, cô bé kéo tay cậu bạn của mình đi về hướng của chiếc xích đu. Cậu nhóc có vẻ không đồng ý, cố ý đi về hướng ngược lại, cáu kỉnh nói lớn:

    "Không thích... Tớ muốn chơi cầu tuột."

    Cậu nhóc định kéo cả cô bé gái đi theo mình. Hai đứa trẻ con chẳng ai nhường ai, kéo qua kéo lại mãi. Chợt, cô bé con bị tuột tay, theo quán tính ngã sõng soài, nửa mặt đập xuống cát.

    Bọn tôi ở gần đấy nhanh chóng chạy đến, đỡ cô bé dậy. Ba đứa con gái vội vã dùng khăn giấy giúp em làm sạch lớp cát trên mặt, trên người.

    Vẻ mặt của cậu nhóc kia vẫn tỏ ra bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra khiến cho bọn tôi cảm thấy khó chịu.

     "Miệng đâu? Không biết xin lỗi hay hỏi người ta có sao không à."

    Phương áp sát cậu nhóc với vẻ mặt đáng sợ của một tên "đầu gấu", thấp giọng nói.

    Nếu là những đứa trẻ khác, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Phương sớm đã sợ xanh mặt nhưng cậu nhóc kia lại dửng dưng như không, thản nhiên đáp:

    "Là bạn ấy tự ngã."

    "Nhưng em cũng phải hỏi xem người ta có sao không chứ."

    Ngọc đi nhanh đến chỗ cậu nhóc, bất bình phản bác.

    "Mấy chị hỏi rồi mà."

    Cậu nhóc Luân hất mặt về phía bọn tôi, điềm nhiên đáp.

    Ngọc và Phương tiếp tục đôi co với Luân nhưng đều bị cậu nhóc "chặn" họng. Minh Huy sớm đã rời khỏi "sàn đấu võ mồm" của ba người kia, đi sang bên cạnh cô bé con, nhẹ giọng đề nghị:

    "Em muốn được đẩy xích đu hả? Anh đẩy cho em nhé?"

    Trước lời mời mọc của anh đẹp trai, cô bé gái nhanh chóng đồng ý. Hai người đến bên xích đu, Minh Huy giúp cô bé con ngồi lên, ở phía sau nhẹ nhàng đẩy. Đột nhiên bị "bỏ rơi", Luân ban đầu vẫn đứng yên lặng trừng mắt nhìn theo cô bạn, sau cũng nhanh chân chạy đến chiếc xích đu bên cạnh để "trông chừng".

    Lúc cô bé ngã xuống, tôi thoáng nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt, cùng cánh tay vươn ra để níu cô bạn lại của Luân. Rõ là cậu nhóc có quan tâm nhưng cách cư xử lại chẳng như thế.

    "Em có muốn chơi không? Chị đẩy cho em nhé?

    Nhìn thấy cậu nhóc vẫn luôn dán mắt về phía Minh Huy và cô bé Thy đang chơi xích đu ở bên kia, tôi mở lời.

    "Tự nhiên rủ nó chơi? Nãy nó bảo không thích nên cãi nhau, rồi đẩy con bé kia đó."

    Phương vẫn còn bực bội, nói bằng cái giọng chẳng có mấy thiện cảm.

    "Không có đẩy."

    Cậu nhóc nhìn Phương, lớn tiếng nói một cách trống không.

    Phương giơ nắm đấm, trừng mắt dọa cậu nhóc thì bị Ngọc Anh ngăn lại.

    "Vậy, em có muốn chị đẩy cho không?"

    Tôi hỏi cậu nhóc thêm một lần nữa.

    Thấy cậu nhóc vẫn còn đắn đo chưa quyết, tôi bèn ghé vào tai nó nói mấy lời.

    Cậu nhóc theo tôi đi đến chiếc xích đu còn trống bên cạnh. Minh Huy chơi cùng cô bé con đáng yêu, tôi chơi cùng cậu nhóc khó ưa.

    Cậu nhóc tỏ ra khá vui vẻ, cố ý cười lớn tiếng. Chẳng được bao lâu, nó lại đột nhiên nhảy khỏi xích đu.

    Luân chạy đến đứng chắn trước xích đu của cô bạn, gào lên:

    "Thy, mau xuống đây."

    Nếu tôi không nhanh chân chạy đến, kéo thằng bé ra, có lẽ nó đã bị chiếc xích đu đang đà lao đến đập trúng.

     "Em làm cái trò gì vậy hả? Có biết nguy hiểm không?"

    Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi không kiềm được tức giận, lớn tiếng mắng thằng nhóc.

    Minh Huy cho cô bé Thy xuống, rồi chạy sang chỗ tôi. Luân hoàn toàn lơ tôi, chỉ chăm chăm nhìn cô bạn của mình, càng khiến tôi "sôi máu". Tôi mạnh bạo xoay mặt Luân để nó đối diện với mình, nghiêm mặt nói:

    "Chị đang nói chuyện với em đấy!"

    Là một đứa cứng đầu, thằng nhóc ấy đương nhiên không chịu "khuất phục", còn trừng mắt với tôi.

    Bé Thy vừa đến, Luân đã nắm chặt tay con bé, muốn kéo em rời đi. Thy không chịu, vội giật ra nhưng bàn tay của thằng nhóc con lại tựa như một chiếc bẫy, con bé càng giãy giụa, thằng nhóc càng siết chặt.

    "Luân, bỏ ra. Cậu đang làm mình đau đấy!"

    Minh Huy giằng tay Luân ra khỏi bé Thy, đanh mặt nói:

    "Sự thô lỗ của em đang làm đau bạn em đấy, thấy không?"

    Trên nước da trắng ngần như tuyết của đứa bé gái hiện lên mấy vệt dài đỏ ửng trông vô cùng chướng mắt.

    "Ai biểu không nghe lời. Đáng đời!"

    Cậu nhóc nói như quát vào mặt bé Thy.

    Xong, nó quay sang tôi, lẩm bẩm lầm bầm:

    "Chị nói nghe lời chị, Thy sẽ tự đến xin em chơi cùng nhưng... nhưng..."

    Rồi nó đột nhiên hét lớn vào mặt tôi:

    "Chị là đồ nói dối!"

     Tôi thật sự đã "bày mưu" cho cậu nhóc nhưng làm chuyện gì mà chẳng cần có thời gian, kế hoạch nào chẳng phải chờ thời cơ. Tôi chưa kịp bàn với Minh Huy, cùng cậu ấy hợp tác để "trị" thằng nhóc, gắn kết hai đứa nhỏ thì nó đã "nhảy dựng" lên, phá hỏng kế hoạch của tôi như thế.

    Tôi tức đến tí thì không nhịn được mà dùng lời lẽ khó nghe với một đứa bé. Vậy nên, tôi tạm thời không nói gì để tránh "giận quá hóa rồ".

    Thấy tôi yên lặng không nói, thằng nhóc nhìn bé gái, ngoắc tay với bộ dạng vô cùng khó ưa, nói:

    "Cậu còn không qua đây, từ nay về sau tớ sẽ không chơi với cậu nữa đâu."

    Cô bé có hơi dao động, lúng túng nhìn nhóc Luân, rồi lại nhìn tôi và Minh Huy, không biết nên làm thế nào.

    "Cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn như Thy chắc chắn sẽ không thiếu bạn. Còn đáng ghét như em, ngoài Thy ra... không biết có còn ai chơi chung không. Nếu em còn không mau sửa tính sửa nết thì cả đời sẽ không có bạn đâu."

    Tôi vừa nhắc nhở, vừa lè lưỡi trêu cậu nhóc.

    "Còn đồ ma nữ xấu xí, hung dữ như chị chắc chắn cả đời cũng sẽ không có bạn đâu. Sau này... sau này cũng sẽ không có ai lấy, biến thành bà cô già khó tính."

    Nhóc Luân cũng chẳng "vừa", nó gân cổ lên mà hét vào mặt tôi.

    "Mày tới số với chị rồi!"

    Tôi trừng mắt nhìn thằng bé, nghiến răng mà nói ra từng chữ.

    "Này nhé, chị hung dữ hả? Nếu em đàng hoàng tử tế với bạn của em, không làm ra mấy chuyện ngu ngốc như lao đầu vào xích đu đang đến thì chị hung dữ với em làm gì? Chị đâu có rảnh. Còn xấu tính, không ai chơi? Chị xấu tính thiệt nhưng là chỉ với mấy đứa xấu nết giống như em thôi nhá."

    "Không ai chơi với chị vậy mấy anh chị ở đây là gì? Không khí à? Chị biết tôn trọng bạn của mình, chứ không có thích bắt nạt người khác như em nên chắc chắn chị sẽ không bao giờ thiếu bạn, hiểu chưa?"

    "Còn việc lấy chồng, đó là chuyện tương lai, không ai biết cả. Nhưng có một điều chắc chắn là cho dù lấy chồng hay không là do mong muốn và quyết định của chị. Chị đây có độc thân cũng sẽ là phụ nữ độc thân quý phái, không phải là bà cô già khó tính."

    "Nếu em có lòng lo nghĩ cho tương lai của chị, chị cảm ơn. Nhưng, trước hết cứ lo cho thân em trước đã, lo mà sửa lại cách hành xử của mình sao cho đàng hoàng, tử tế ấy rồi hãy lo cho người khác."

    Tôi nói không vấp một chữ nào, đúng là kỳ tích! Giá như khi thuyết trình, tôi cũng có thể ăn nói lưu loát, mạch lạc, rõ ràng như khi mắng đám con nít ranh này thì hay rồi.

    Thằng bé bị tôi dạy dỗ một tràng đến ngơ cả người. Em gái nhỏ và Minh Huy cũng chỉ yên lặng nhìn tôi.

    Thôi xong! Ấn tượng của tôi trong mắt Minh Huy sẽ không vì chuyện này mà tụt xuống âm vô cực đâu nhỉ? Cậu ấy không cho là tôi đang bắt nạt trẻ con đâu phải không?

***

    Cô bé Thy là người có phản ứng trước, chạy đến bên cạnh cậu bạn của mình, nắm lấy bàn tay của cậu nhóc, nhẹ nhàng an ủi:

    "Tớ không chơi với anh đẹp trai nữa, chơi với cậu thôi. Chị ấy là người xấu, chúng ta mặc kệ chị ấy đi nhé. Mình đi chơi cầu tuột."

    Nói rồi, cô bé vội vã kéo cậu nhóc đi mất, bỏ lại bọn tôi ở phía sau lưng.

    "Lần sau chơi xích đu, tớ đẩy cho cậu, đừng có nhờ người khác."

    Thằng nhóc nghiêm túc cảnh cáo cô bạn của mình.

    Thy gật đầu thật mạnh thay cho lời đồng ý.

    "Cậu không phải là người xấu."

    Minh Huy đến trước mặt, vỗ nhẹ vai tôi, an ủi.

    Trong lòng có chút bực bội, tôi đứng yên, mặt khó đăm dăm nhìn hai đứa trẻ con đang đi xa dần, khóe miệng bất chợt nhếch lên thành nụ cười mỉm.

    Thấy tôi có vẻ không vui, Minh Huy chợt nhẹ giọng hỏi:

    "Cậu có muốn chơi xích đu không? Tôi đẩy cho cậu."

    Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời . Tôi vẫn đang chìm trong đôi mắt xinh đẹp ấy của cậu, đờ đẫng như người mất hồn, không nói được lời nào.

    "Vân Anh?"

    "À... ừ... chúng ta đi kiếm mấy người kia đi."

    "Bọn tao ở đây nè, khỏi kiếm."

    Ngọc Anh đã ở phía sau tôi từ lúc nào, nói lớn.

    "Nãy giờ tụi bây ở đâu vậy?"

    "Ở bên kia, xem kịch."

    Ngọc Anh chỉ tay sang hai cái ghế đá gần đấy, mặt không cảm xúc, nói.

    "Lâu lắm rồi mới thấy bộ dạng máu lửa này của mày đó. Lần cuối là lúc nào nhỉ?"

    Ngọc nói bằng cái giọng hào hứng.

    "Là lúc nó cãi nhau với thằng Bảo hồi năm ngoái."

    Phương đáp ngay mà không cần suy nghĩ.

    Năm ngoái, tôi từng có một trận cái nhau lớn với Gia Bảo nhưng tôi lại chẳng nhớ rõ chi tiết và lý do. Khi ấy, tâm trạng mỗi ngày của tôi đều cực kì tệ, như đứng ở vách đá cheo leo, phía trước là vực thẳm nên tâm tính tôi thay đổi khá nhiều, trở nên dễ tức giận và chẳng nể nang bất cứ ai.

    "Vậy hả?"

    Tôi lơ ngơ, hỏi lại.

    "Chính chủ còn chẳng nhớ..."

    Ngọc Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn Phương, cố ý kéo dài câu nói.

    "Sao mày nhớ rõ vậy?"

    Ngọc hiểu ý, nhanh chóng tiếp lời.

    "Thì tại..."

    Phương ấp úng, hết nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Ngọc và Ngọc Anh.

    "Các cậu có ai muốn chơi xích đu nữa không? Hay mình qua trò khác?"

    Minh Huy mở lời hỏi thăm ý kiến của đám con gái bọn tôi.

    "Vân Anh còn muốn chơi đấy, cậu giúp nó đẩy được không?"

    Ngọc lại bắt tay vào công việc "mai mối" của mình.

    "Không c..."

    "Được. Tôi giữ rồi này, cậu lên đi."

    Tôi và cậu ấy nói cùng một lúc. Tôi định từ chối nhưng nhìn sang đã bắt gặp vẻ mặt tràn đầy trông đợi, nhiệt tình của Minh Huy nên lập tức im miệng, ngoan ngoãn đi sang đấy.

    Tôi nhẹ mỉm cười, nụ cười có vài phần ngại ngùng và một chút khách sáo, cẩn thận ngồi lên ghế xích đu. Ngọc và Ngọc Anh ngồi ở hai con thú nhún gần đó, chăm chú nhìn sang bên này, vẻ mặt tràn đầy sự háo hức, trông chờ.

    Minh Huy nắm lấy hai đoạn dây xích của chiếc xích đu, vị trí đặt tay của cậu vừa hay chỉ cách tay tôi một đoạn cực nhỏ. Cậu ấy ở sau lưng, nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu về phía trước. Gió nhẹ thổi vào mái tóc của tôi man mát. Nắng không oi ả, cũng chẳng nhạt nhòa, dịu dàng và dễ chịu, thật hợp với tâm trạng lúc này của tôi.

    Chưa cảm nhận được khung cảnh lãng mạn này bao lâu, phía sau tôi lại xuất hiện một giọng nam với thái độ vô cùng hách dịch, theo đó là cái đẩy đầy mạnh bạo khiến cho xích đu ngày càng bay cao.

    "Mày phải đẩy mạnh như vậy nè. Vân Anh nó thích được bay lên cao lắm. Mày đẩy nhẹ quá, nó không vừa ý đâu."

    Cái thằng này, sao cứ "ám" tôi hoài vậy nhỉ?

    Chiếc xích đu theo lực đẩy của Phương bay lên cao vút cùng với vẻ mặt "chán chẳng muốn nói" của tôi.

    Trên không trung, tôi hét lớn:

    "Được rồi! Cho tao xuống, không chơi nữa."

    Vừa xuống khỏi ghế xích đu, tôi khẽ lườm Phương một cái rồi cứ thế đi sang trò khác.

    "Cậu sợ sao? Lần sau không đẩy mạnh nữa nhé?"

    Minh Huy chạy theo tôi, lo lắng hỏi.

    Tôi qua loa gật đầu rồi chuyển hướng chú ý sang nơi khác:

    "Hay mình chơi trò kia đi."

    Phương giống như âm hồn bất tán cứ theo đuôi tôi và Minh Huy, đội "vệ sĩ chuyên nghiệp" chuyên quản lí tên này là Ngọc và Lớp trưởng thì đột nhiên biến đâu mất tăm.

    Hai người bọn tôi chơi bập bênh, Phương ngồi một đống ở giữa thanh bập bênh chắn giữa hai bọn tôi. Chúng tôi chuyển sang chơi đĩa xoay, nó ở bên ngoài xoay giúp, xoay đến mức tôi suýt văng ra ngoài.

    Đến trò cầu tuột, khi tôi đang leo lên, nó ở sau giục. Lúc tôi trượt xuống, chưa kịp đứng dậy thì tên điên đó đã từ phía sau ủi thẳng vào người tôi.

***

    "Cậu muốn uống trà bí đao hạt chia không? Hồi nãy, tôi thấy ở bên kia có bán đấy."

    Minh Huy đến cạnh, vỗ vai tôi, hỏi nhỏ.

    "Uống. Mình đi mua với cậu, sẵn mua cho mọi người luôn."

    Tôi đáp ngay.

    Phương từ đâu xen vào:

    "Để tao đi với thằng Huy cho. Mày con gái, xách cũng chẳng được nhiều."

    Phương nhanh tay nhanh chân kéo Minh Huy đi ngay khi chưa kịp nói dứt câu. Bộ dạng vội vội vàng vàng như kéo tình nhân ra khỏi nanh vuốt của mãnh thú.

    Nhìn theo bóng lưng của hai cậu bạn đã xa dần, tôi nhỏ giọng than thở:

    "Mày cũng thích Minh Huy à?"

    Ngọc đứng ở bên cạnh, khẽ vỗ vai tôi an ủi:

    "Không có đâu, đừng nghĩ nhiều."

    Nói rồi, nó lại đá mắt với tôi, cười tươi rói, hỏi:

    "Tao với mày chơi trò đó không?"

    Lấy lại tinh thần, tôi cười đáp:

    "Chơi chứ. Đến đây ngoài trò xích đu ra, phải chơi trò đó nữa mới về được."

****

    Ngọc Anh lại biến đi đâu mất.

    Cô bạn ấy từ lần đầu gặp gỡ đã luôn thích một mình, khó hòa hợp với mọi người, hệt như một con sói đơn độc. Nhưng khác với tôi lúc trước, "một mình" là lựa chọn của cô ấy chứ không phải là vì nhút nhát, sợ người lạ.

   Đơn độc cũng tốt nhưng đôi lúc lại khiến cho bản thân tách biệt ra khỏi xã hội, khi lâm vào hiểm cảnh lại chẳng thể tìm được "đồng minh", chỉ có thể một mình chống chọi, như vậy thật cô đơn.

    Nhớ năm đầu tiên học chung, vì khá tách biệt với lớp, lại theo đuổi hình ảnh "lớp trưởng gương mẫu" trong mắt các thầy cô nên phần lớn các bạn trong lớp đều không thích cô ấy. Nói xấu, cô lập, giấu đồ,... những chuyện đó chẳng phải chưa từng xảy ra với Ngọc Anh. Tôi đương nhiên không tham gia và cũng không ủng hộ chuyện này vì lý do mà bọn họ đưa ra để bắt nạt bạn học thật vô lý và kì cục.

    Nhưng, không là "sói xám" bắt nạt "cừu đen" nhưng tôi cũng không lên tiếng bảo vệ con cừu ấy để tự chuốc họa vào mình. Giống như một con cừu trắng nhát gan, ngây thơ và vô tội, tôi chọn cách yên lặng để sống tốt cuộc sống của mình. Vả lại, ngoài quan hệ bạn cùng lớp, tôi và Ngọc Anh khi ấy chẳng còn mối quan hệ nào khác cả. Vậy nên, tại sao tôi phải giúp cô ấy?

    Vậy mà sau lần nhìn thấy mấy giọt nước mắt giấu vội trên hành lang không bóng người sau giờ học của Ngọc Anh, tôi chợt muốn vươn tay giúp đỡ cô ấy. Đầu tiên, tôi giúp Ngọc Anh gây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Ngọc thông qua sở thích vẽ tranh của hai người. Sau, bọn tôi kéo thêm cả Gia Bảo và Quân Phương tạo thành một nhóm ba bàn đứng đầu tổ 4 ở các mảng: học tập, văn nghệ, thể thao,...

    Dần dần, Ngọc Anh cũng mở lòng hơn với mọi người. Cô ấy không thường đi một mình trên hành lang lớp học, cũng chẳng phải đơn độc chống lại sự bắt nạt. Tuy vẫn giữ cách làm việc quy củ nhưng so với lúc trước, hiện tại đã "dễ chịu" hơn, các bạn trong lớp cũng "chai mặt" nên hoàn toàn không xem đó là vấn đề.

    Chúng tôi của lần đầu gặp gỡ và bây giờ đã khác nhiều, có lẽ là tích cực hơn trước, để hòa hợp với nhau. Nhưng thói quen và tính cách đã ăn sâu trong máu rất khó để có thể hoàn toàn loại bỏ.

****

    Trò tôi và Ngọc nhắc đến chính là "cái chum", đây là tên tôi tự đặt. Trò này bao gồm một cái chum lớn bằng nhựa màu đỏ, nông, đặt nghiêng 45 độ trên một trục xoay. Để chơi, người chơi ngồi vào trong chiếc chum ấy, hai chân đưa ra bên ngoài, gác lên miệng chum, nhờ một người khác bên ngoài xoay giúp. Chỉ cần xoay một lần, chiếc chum sẽ cứ thế xoay mãi, người bên trong càng cử động thì chiếc chum ấy càng xoay nhanh, để dừng lại có thể nhờ người bên ngoài giúp.

    Hai đứa bọn tôi mon men đến chỗ đặt "cái chum" với tâm trạng vô cùng háo hức. Đáp lại sự mong chờ của bọn tôi là một cảnh tượng thật chẳng nói nên lời, một chiếc chum đỏ đầy ụ cát, không có lấy một chỗ trống.

    Tôi nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, thở ra thật nhẹ để trấn tĩnh bản thân. Ban nãy, tuy đang chơi chỗ khác nhưng tôi vẫn thường để ý sang chỗ này. Từ đầu đến giờ, chỉ có vài đứa nhóc cấp 1 chơi ở đấy cùng với mấy cái xẻng và xe xúc cát, chắc đây là "thành quả" của bọn chúng.

    Chuyện ban nãy còn chưa "rơi" ra khỏi đầu, lại đến chuyện này, "tức nước, vỡ bờ", tôi bắt đầu nhỏ giọng phun ra "lời vàng ý ngọc" tích lũy được trong suốt quá trình lớn lên của mình.

     Sau đây, xin lược bớt một nghìn lẻ một "lời vàng ý ngọc". Cảm ơn!

    Không có Minh Huy ở đây, tôi thoải mái hơn hẳn, mắng rất hăng say, toàn là những lời "hoa mĩ".

    Bình thường, khi "khẩu nghiệp", chúng tôi luôn có nhau. Nhưng hôm nay, chỉ vừa mắng được mấy câu, nó đã im bặt, còn ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi ngừng chửi, khó hiểu nhìn Ngọc. Ngọc chẳng nói gì, chỉ không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi. Tôi theo ám hiệu, chậm rãi quay lại phía sau.

    Đằng sau tôi là một người đàn ông có dáng người hơi gầy, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam có họa tiết hình mây sáng màu, quần kaki đen và đặc biệt là đôi mắt cáo hơi xếch.

    "Thầy Nam?"

    Tôi vô thức lớn tiếng gọi.

    Thầy chủ nhiệm từ lúc nào đã đứng ở sau lưng, đen mặt nhìn tôi với vẻ mặt cực kì không hài lòng. Có lẽ "lời vàng ý ngọc" của tôi đã vô tình lọt vào tai thầy nên ánh mắt thầy ấy nhìn tôi lúc này mới đáng sợ như thế. Lần này, tôi chết chắc rồi!

    Tôi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, lập tức quay lại nhìn Ngọc. Sau khi trao đổi bằng ánh mắt với nó xong, tôi mới xoay người, đối diện với thầy Nam thêm một lần nữa. Cố nén sự run rẩy từ tận sâu trong lòng, rũ sạch dáng vẻ hung hăng khi mắng người ban nãy, khôi phục dáng vẻ ngoan hiền mọi ngày, tôi mỉm cười đầy gượng gạo, lí nhí nói:

   "Em chào thầy ạ. Trùng... trùng hợp thật... Chúng ta... ừm... lại gặp nhau ở đây."

    Thầy Nam dần giãn đôi mày rậm của mình, vẻ mặt cũng không còn quá khó coi như ban nãy nhưng lại chẳng nói câu nào, chỉ khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chăm vào tôi.

    Nụ cười của tôi càng trở nên gượng gạo, mỉm cười nhưng lại hệt như đang mếu khóc. Trái tim treo lơ lửng giữa không trung, tôi lập tức nghĩ đến chuyện "sớm nhận lỗi để được khoan hồng".

    "Thầy ơi..."

    "Vân Anh."

    Hai bọn tôi gần như cùng nói cùng lúc. Tiếng gọi tên trầm trầm của thầy khiến tôi chợt có cảm giác như bị quỷ sai gọi hồn, sợ đến chết khiếp.

    Không có bất cứ động tác thừa, tôi lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn đáp: "Dạ thầy?"

    Trong đầu tôi lúc này đã nghĩ ra vô số lời biện minh, năn nỉ để xin "giảm nhẹ án".

    "Tôi có chuyện muốn nhờ các em một lát."

    "Dạ?"

    Tôi không kiềm được mà thốt lên.

   "Dạ, thầy cứ nói đi thầy. Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, bọn em cũng giúp ạ."

   Tôi bày ra bộ dạng hăng hái tột cùng, cười tươi như hoa, nói ngay.

   "Tôi có hai đứa cháu đi lạc ở công viên này. Mấy em có thể phụ tôi tìm chúng được không?"

    Tôi và Ngọc ngay lập tức đồng ý, một phần vì để "thoát tội", một phần cũng là xuất phát từ lòng tốt. Để trẻ em chạy loanh quanh trong công viên mà không có người lớn trông coi rất nguy hiểm, lỡ gặp phải kẻ xấu thì chết.

    "Bọn em chắc chắn sẽ tìm được, bọn em đi liền đây ạ."

    Tôi cố tỏ ra là một đứa đáng tin cậy, khẳng định một câu đầy chắc nịch với thầy Nam rồi kéo Ngọc định rời đi. Tôi muốn nhanh chóng tránh xa thầy ấy, càng sớm càng tốt, càng xa càng tốt.

   "Em không cần xem ảnh mà vẫn có thể tìm ra sao? Giỏi thật đấy!"

    Thầy Nam lại trưng ra nụ cười nhếch mép thường dùng để trêu mỗi khi nắm được sơ hở trong lời nói hoặc hành động ngốc nghếch của tôi.

    Thầy ấy đúng là khắc tinh của tôi!

    "Là do Vân Anh nó nôn nóng tìm hai bé quá thôi ạ."

    Ngọc nhanh nhảu nói đỡ cho tôi.

    Tôi quay sang nhìn nó với ánh mắt vừa cảm động, vừa tủi thân. Ngọc lập tức dùng ánh mắt dỗ dành nhìn tôi.

    Thầy Nam đưa cho bọn tôi xem tấm hình của hai đứa bé ở trong điện thoại. Chẳng thể ngờ đến, đứa trẻ mà thầy Nam muốn tìm lại là cô bé gái mặc chiếc váy vàng dài đến gối, có đôi má sữa và đôi mắt to lanh lợi mới chục phút trước vừa mắng tôi là người xấu sau khi tôi ra mặt giúp nó. Trái Đất cũng tròn thật!

    Tôi nhìn Ngọc, nó cũng đang nhìn tôi, chẳng biết nên làm sao cho phải. Cuối cùng, Ngọc là người lên tiếng hỏi thầy Nam trước:

    "Bé này ban nãy tụi em có thấy trong sân chơi bên kia. Vậy bé còn lại đâu ạ?"

   "Đây này."

    Thầy ấy thờ ơ chỉ vào một chỗ mờ mờ trong góc bức ảnh, đáp.

    Thứ thầy ấy chỉ, tôi còn chẳng nhận ra là cái gì nữa.

    Thấy vẻ mặt hoang mang của bọn tôi, thầy Nam ung dung giải thích:

    "Điện thoại tôi không có ảnh của thằng nhóc ấy. Các em chỉ cần tìm ra con bé là sẽ tự khắc tìm được nhóc còn lại thôi, hai đứa dính nhau lắm."

    Hai bọn tôi chẳng những không thôi khó hiểu, ngược lại còn không khỏi nghi hoặc nhìn thầy Nam, chưa chịu rời đi. Thấy vậy, thầy ấy lại cung cấp thêm chút thông tin:

    "Thằng nhóc đi cùng bé gái này, cao tầm này, ăn mặc bảnh bao, mặt trông khó ưa như người ta thiếu nợ nó. Các em chỉ cần tìm ai giống vậy là đúng nó rồi đấy."

    Tôi và Ngọc nhìn nhau cười khổ.

    "Thằng nhóc có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt trái phải không ạ?"

    Tôi hỏi lại để khẳng định suy nghĩ của mình.

    Tôi có một thói quen kì lạ là để ý đến những điều vô cùng nhỏ nhặt mà đa số người khác thường không để ý đến. Ban nãy, khi đối diện với thằng bé kia, trí nhớ tôi đã vô thức lưu lại nốt ruồi be bé ấy của nhóc con.

    "Ừ, hình như là vậy."

    Thầy Nam suy nghĩ một lát rồi gật gù đáp.

    "Tìm được rồi, nếu tiện thì phiền mấy em dẫn chúng đến ghế đá ở kia nhé, còn không thì gọi tôi đến đón cũng được."

    Trước khi bọn tôi tách ra tìm kiếm xung quanh, thầy Nam dặn dò chúng tôi mấy câu.

    Tôi theo hướng thầy Nam chỉ, nhìn sang. Ở đó có một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đang ngồi yên lặng, trông bóng lưng đoán rằng cô ấy vẫn còn khá trẻ. Vì ở xa nên tôi chẳng nhìn rõ mặt nhưng trông dáng người lại rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 32 ♥ ☚(*'∀`☚)