Nhật Khanh kéo tôi đi một mạch đến chỗ chiếc bàn bày đủ loại topping như trân châu, thạch trái cây, bánh flan,... và mấy cái chai lớn nhỏ đầy màu sắc. Một cô gái có thân hình tròn trịa với khuôn mặt bầu bĩnh và làn da ngâm đang bận rộn pha chế thức uống cho đám người vây quanh. Một cậu con trai gầy gò có khuôn mặt non nớt và làn da trắng trẻo loay hoay cho đá vào ly, thu và thối tiền cho khách. Bộ dạng cả hai có vài phần nhếch nhác.
"Cậu đợi một chút, mình vào lấy cho cậu cốc cacao với xin chị An cho mình đi với cậu một tí. Ban nãy, thấy cậu cứ đi thất thểu như thế, mình lo chết đi được nên chỉ nói đi vệ sinh rồi chạy đi mất, giờ phải vào xin đàng hoàng mới được."
"Không cần đâu. Cậu vào làm việc của mình đi, mình không sao rồi."
Tôi gắng cười, nói với Nhật Khanh.
"Cậu đừng có xạo. Mình biết cậu đang không ổn chút nào hết trơn đó. Đứng đây, đợi mình một chút."
Nhật Khanh bày ra vẻ mặt nghiêm khắc nói.
"A, Nhật Khanh, vào đây giúp bọn chị nhanh lên, khách đông quá."
Chị gái da ngâm từ bên kia lớn tiếng gọi.
Hết cách, tôi đành lấy lùi làm tiến, thoả thuận với cô bạn:
"Mình thật sự không sao rồi. Mình đến đó phụ mọi người nhé?"
Nhật Khanh lưỡng lự một lúc rồi cũng đồng ý.
Cung Ma Kết khi muốn trốn tránh phiền muộn ở trong lòng thường sẽ khiến bản thân trở nên thật bận rộn, để công việc tạm thời cứu lấy tâm trí rối rắm. Nhưng cách này lại giống như một liều thuốc giảm đau, khi uống vào, cơn đau sẽ nhanh chóng biến mất nhưng khi thuốc hết tác dụng, vẫn sẽ đau.
Trong quầy bán nước bị vây kín toàn người, tôi chạy đôn chạy đáo giúp làm mấy chuyện lặt vặt, khi thì lấy đá, khi thì rót nước, khi thì cắt chanh,... Bị bao vây bởi nhiều người như thế, bên trong này so với ngoài kia như thể có thêm một cái bếp lò lớn đang thải nhiệt, thật sự rất nóng. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy rất vui, lòng cũng không còn khó chịu như ban nãy nữa.
*****
Nhóm bọn tôi xong việc sớm hơn mấy quầy khác nên vẫn còn thời gian nghỉ ngơi trước khi bắt tay vào dọn dẹp, trả lại chỗ cho phần được mong chờ nhất ngày hôm nay, < K-pop random dance phiên bản trường T >.
Sau hai tiếng làm việc vất vả, mọi người ngồi bệt xuống đất thành vòng tròn, cùng tán gẫu.
Ban đầu, vì chỉ mới quen biết với hai người kia nên tôi chỉ nói vài câu xả giao. Nhưng, cũng giống như Nhật Khanh, chị An – bà chị có nước da ngâm là một người khá nhiều năng lượng và hòa đồng, luôn tìm cách kéo tôi vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Cậu bạn có làn da trắng kia khá kiệm lời, phần lớn thời gian chỉ ngồi nghe người khác nói nhưng mấy câu cậu ta nói ra đều cực "mặn".
Môi trường thoải mái, mọi người đều hòa đồng và vui vẻ nên tôi cũng nhanh chóng thả lỏng, hòa nhập với mọi người và nói nhiều hơn.
Cậu bạn duy nhất trong ba đứa con gái bọn tôi tên Tâm, là bạn thân từ thuở nhỏ của Nhật Khanh, sống cạnh nhà cậu ấy. Hai người chứng kiến cuộc sống của nhau từ thuở vừa lọt lòng, học chung mẫu giáo cho đến cấp 2, có ý định cùng nhau phấn đấu để học chung cấp 3 và Đại học.
Chị An là cựu học sinh của trường tôi, vừa tốt nghiệp năm ngoái. Trùng hợp thay, giáo viên chủ nhiệm năm cuối cấp của chị ấy cũng chính là thầy chủ nhiệm hiện giờ của bọn tôi. Chỉ là khi còn học với thầy Nam, chị ấy làm lớp trưởng, không phải là lớp phó học tập như tôi. Vậy nên, sau khi biết chuyện này, bọn tôi có thêm kha khá chủ đề chung để thảo luận, chẳng hạn như "nói xấu" vị chủ nhiệm nào đó.
"Thầy Nam ban đầu trông có vẻ hơi xấu tính nhưng thật ra học lâu rồi thì sẽ thấy ổng dễ thương với thương học sinh cực."
"Em mới làm việc với thầy nên chắc không ưa nổi tính của ổng đâu nhỉ? Nhưng qua một thời gian nữa, em sẽ thấm thía lời của chị nói thôi."
Thấy tôi trông có vẻ không chú ý đến lời của mình, chị An vỗ vai tôi, hỏi:
"Làm gì mà ngơ người thế em?"
Tôi nhìn chị, mỉm cười ngại ngùng nói:
"Em đang nhớ xem em quên cái gì thôi ạ. Em cứ cảm thấy em quên cái gì đó, quan trọng lắm nhưng mãi vẫn không nhớ ra là gì."
Những điều tôi vừa nói đều là sự thật. Đầu tiên là mắc kẹt trong thứ tâm trạng tiêu cực khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó lại gặp Nhật Khanh, tiếp đó lao vào bán hàng. Dù bận đến tối tăm mặt mũi nhưng cảm giác ấy vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng, tuy nhiên lại không quá sâu đậm. Nhưng khi rảnh rỗi ngồi tán gẫu như thế này, lòng tôi lại cứ cồn cào, bức rức.
"Mày quên tụi này này."
Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Tôi quay phắt người lại, đằng sau là Ngọc Anh, Quân Phương và Minh Huy đã đứng sẵn ở đó.
Phải rồi, tôi quên mất ba người bạn của mình!
Tôi nói đi vệ sinh nhưng từ lúc đó đến tận bây giờ cũng đã gần một tiếng, chẳng gọi cho họ một cuộc điện thoại nào.
Vì không muốn cắt ngang cuộc tán gẫu của mọi người nên tôi kéo đám bạn của mình ra bên ngoài giải thích.
"Cậu bảo đi vệ sinh xong lại biến đi đâu mất, điện thoại cũng không gọi được, kiếm cậu khắp nơi nhưng lại chẳng thấy đâu. Bọn tôi lo cho cậu lắm đấy."
Minh Huy huyên thuyên bên cạnh.
Tôi thành tâm hối lỗi:
"Sau khi đi vệ sinh xong, mình có việc, định báo cho mọi người nhưng điện thoại lại hết pin nên không gọi được, mình lại không nhớ số điện thoại cho nên... Xin lỗi vì đã để mọi người phải lo."
Tôi không nói chuyện hội Tường Vi cho bọn họ nghe, chỉ qua loa giải thích cho xong. Dù sao chuyện cũng đã qua, lại không phải chuyện tốt đẹp gì để mang đi "khoe" khắp nơi, tôi tự rút kinh nghiệm là được rồi.
"Mày đừng có như vậy nữa. Lần sau nếu còn biến mất như thế tao sẽ kẹp cổ mày đó."
Cô bạn lớp trưởng giở giọng hăm hoạ, xong lại khoác vai, vờ như kẹp cổ tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy giỡn kiểu này.
"Xin lỗi mà, mai mốt tao không làm như thế nữa."
Tôi hùa theo, nắm chặt lấy cánh tay của cô bạn, giở giọng nũng nịu dỗ dành.
"Sao mày lại khóc?"
Quân Phương nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lại lên tiếng.
Tôi sững người, bàn tay kéo cánh tay của Ngọc Anh cũng theo đó khựng lại, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Tôi nhìn Phương, không nói bất cứ lời nào.
"Sao lúc đó... mày lại khóc?"
Phương hỏi lại một lần nữa.
Tôi cười gượng gạo, đáp:
"Mày nói gì vậy? Khóc gì? Ai khóc? Tao có khóc khi nào đâu."
"Ngọc gọi điện cho bọn tao, cứ hỏi mày đang ở đâu. Nó nói nghe tiếng mày khóc, hỏi gì cũng không trả lời mà chỉ khóc, sau đó lại đột ngột cúp máy, gọi lại lại không được."
Tôi vừa nghe, vừa nắm chặt hai bàn tay.
"Rốt cuộc là tại sao mày lại khóc?"
Phương lớn tiếng chất vấn khiến tôi không khỏi sợ hãi.
"Thôi, Phương. Vân Anh nó..."
Ngọc Anh tiến lên một bước, kéo tay Quân Phương, định nói gì đó nhưng thằng Phương gạt phắt đi, hung dữ cắt ngang lời của cô bạn:
"Có chuyện gì sao không nói?"
Tôi tiếp tục yên lặng.
"Đến cả bọn tao cũng không xứng để nghe à? Rốt cuộc mày xem bọn tao là cái gì thế?"
"Nếu có giỏi thì đừng có gọi điện cho người khác khóc lóc cho đã xong lại xem như không có gì, cũng đừng cứ suốt ngày khiến cho mọi người lo lắng như vậy."
Thấy không khí căng thẳng bât ngờ leo thang, Minh Huy nhẹ giọng lên tiếng giảng hòa:
"Phương, có chuyện gì từ từ nói."
Mọi ngày tôi đều ỷ việc Phương luôn nhường mình mà bắt nạt nó, dần quên mất đối với người khác cậu ta đích thị là một tên "đầu gấu" đáng sợ. Đã rất lâu rồi tôi mới thấy cậu ấy hung dữ với tôi như thế.
Phương nói khá lớn tiếng, một số người hiếu kì gần đó đều đang hướng ánh mắt về phía bọn tôi, trong đó có cả hội của Nhật Khanh. Bị nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, tôi có chút khó chịu nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:
"Chuyện của tao, tao tự giải quyết. Nếu muốn nói, tao sẽ nói, nếu tao đã không muốn nói rồi thì đừng có ép."
"Lúc đó, tâm trạng tao không tốt, tao không kiểm soát được bản thân, đã gọi cho Ngọc mà không nói gì làm nó lo lắng là lỗi của tao, không gọi cho ba người để thông báo làm cho mọi người sốt ruột cũng là lỗi của tao."
"Nhưng tao đã xin lỗi rồi mà, cứ như bình thường đi không được à? Sao cứ phải làm quá mọi chuyện lên vậy?"
"Vậy là mày không muốn nói đúng không?"
Phương trầm giọng hỏi lại.
Tôi mệt mỏi đáp: "Đúng."
"Được."
Phương nhếch miệng cười, một nụ cười thất vọng, rồi bỏ đi một mạch.
Ngọc Anh và Minh Huy lưỡng lự một lát, nói mấy câu an ủi tôi rồi cũng chạy theo khuyên giải Phương sau khi tôi nói muốn ở một mình.
Tôi quay lại chỗ Nhật Khanh, nói với bọn họ mấy lời rồi cũng rời đi, kiếm một chỗ an tĩnh ngồi xuống để bình tĩnh trở lại. Nhật Khanh ban đầu còn định bám lấy tôi nhưng sau khi chị An nói gì đó vào tai, cô ấy không đòi đi theo tôi nữa.
*****
Trốn vào một góc hành lang vắng vẻ không một bóng người, tôi thở dài nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn của mình, nghĩ mông lung.
Tại sao ai cũng muốn can thiệp vào cuộc đời của tôi vậy chứ? Cứ mặc kệ tôi đi, không được sao? Tôi không muốn mọi người phiền lòng, không muốn đem chuyện rắc rối của mình đặt lên vai của người khác, tự mình giải quyết chuyện của mình. Hơn nữa, một chuyện xấu hổ như vậy, tôi chẳng muốn đem rao khắp nơi, kể cả đó có là bạn thân của tôi đi chăng nữa.
***
Tôi cũng chẳng rõ mình đã ngồi ngẩn người ở đây bao lâu, cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Mặc kệ sự náo nhiệt của mọi người ngoài kia, ở nơi tôi vẫn chỉ có sự trống trải và cô đơn.
Có lẽ đã đến lúc phải về nhà rồi. Dù sao ở đây cũng chẳng vui vẻ gì, về nhà vẫn tốt hơn. Ở nhà, tôi còn có...
Có gì chứ? Tivi, máy tính hay điện thoại bầu bạn? Ngoài chúng ra, còn có gì khác nữa đây?
Ở nhà, ngoài đường hay ở trường, liệu có khác nhau không khi tôi vẫn đều cảm thấy cô đơn như vậy?
"Em làm gì đấy?"
Tôi theo giọng nói trầm ấm quen thuộc ngẩng đầu nhìn lên. Lại là thầy ấy.
"Dạ, em hơi mệt... nên ngồi ở đây nghỉ một lát."
Tôi nhẹ mỉm cười nhìn thầy Nam, lễ phép đáp.
Thầy ấy chậm rãi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, xong lại nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi:
"Có vẻ như hôm nay em đã rất vất vả, hơi nhiều việc quá nhỉ?"
"Cũng không hẳn ạ. Có lẽ là vì em không ngủ đủ giấc nên hơi mệt một chút, nghỉ một lát sẽ khỏe lại thôi, thầy."
Tôi giữ vững "chế độ thảo mai" của học sinh ngoan, đồng thời chú ý giữ một khoảng cách nhất định đối với thầy chủ nhiệm. Tôi vẫn nhớ lời bàn tán của đám Nữ Thần ở nhà vệ sinh về tôi và thầy ấy. Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của thầy Nam nhưng tôi nghĩ vẫn nên chú ý hơn một chút để bảo vệ mình tránh khỏi những lời đám tiếu không hay.
Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của thầy Nam, xong lại chủ động nhắc về chuyện xấu hổ ban sáng:
"Lúc sáng... em ngã trên sân khấu, làm mất hết mặt mũi của trường, của lớp và cả thầy... Em... em... xin lỗi thầy ạ."
Tôi quyết định tự mình nhận lỗi để được "khoan hồng". Vẫn còn nhớ đến mấy lời hăm dọa của thầy Nam lúc sáng sớm và vẻ mặt lạnh lùng của thầy ấy bây giờ, tôi có hơi sợ, nói năng cũng chẳng trôi chảy.
Trái với sự lo lắng của tôi, thầy Nam lại nhàn nhã quay sang hỏi tôi một câu:
"Em cố tình ngã à?"
Tôi vội vàng lắc đầu, phủ nhận:
"Không có ạ."
Thầy ấy cong môi cười, thong thả nói:
"Thế thì sao em lại phải lo lắng? Chuyện ngoài ý muốn, lại còn là loại chuyện bé xíu xiu như thế, ai lại rảnh rỗi mà đi trách phạt em làm gì. Giáo viên bọn tôi bận lắm, các vị lãnh đạo ở trên càng bận hơn. Vậy nên, em không cần nghĩ nhiều thế đâu..."
"Cũng không cần phải chuyển sang lớp khác."
Thầy ấy nghe lén cuộc trò chuyện của tôi và Nhật Khanh hả? Sao lại biết được cả tâm tư muốn trèo tường sang lớp khác của tôi vậy?
Tôi vừa hạ xuống được một tảng đá lớn, lại bị thầy ấy đặt vào trong lòng một quả bóng căng tròn, khiến tôi lại thêm lo lắng.
Tuy trong lòng là như vậy nhưng ngoài mặt tôi vẫn bình chân như vại, mỉm cười lễ độ, đáp lại bằng hai tiếng "dạ, thầy".
Thầy Nam đột ngột mở lời:
"Tôi thấy phần 'Random dance' chuẩn bị bắt đầu rồi đấy, em không đi giành chỗ hả? Không phải tuổi của bọn em đều thích những thứ ấy sao?"
"Chỗ đó hơi ồn ào, em muốn yên tĩnh ngồi đây một lát ạ."
Tôi qua loa đáp.
Thật ra, là vì không muốn một mình cô đơn đứng trong đám đông, xung quanh đều là những người không quen biết, bên cạnh chẳng có ai để chia sẻ niềm vui nên cho dù nó có là phần tôi mong chờ nhất của ngày hôm nay, tôi cũng đành bỏ lỡ.
"Trùng hợp thật, tôi cũng không thích ồn ào nên mới trốn đến đây. Cho tôi ngồi với em một lát nhé?"
Tôi cười gượng gạo, khe khẽ gật đầu, đáp lại "lời xin phép" của thầy Nam:
"Dạ, thầy cứ ngồi đi ạ."
***
Chỗ này tuy nói vắng vẻ, yên tĩnh nhưng thật ra cũng chẳng phải là chốn không người.
Bồn cây đối diện cách bọn tôi khoảng vài ba mét có một đôi "gà bông" đang ngồi quay lưng với chúng tôi. Vì không biết đến sự hiện diện của thầy Nam nên họ đang vô tư ôm ấp, vuốt má nhau. Tuy chỉ dừng lại ở những việc rất đỗi trong sáng giữa hai người yêu nhau nhưng tôi ở đây vẫn không khỏi thấp thỏm, lo lắng cho bọn họ, cứ chốc chốc lại nhìn sang thầy Nam, xem sắc mặt của thầy ấy. Thầy ấy đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, là tôi lo lắng dư thừa.
Chỗ bậc tam cấp gần nơi bọn tôi đang ngồi cũng có một nhóm các bạn nữ đang ngồi tám chuyện, đôi lúc tôi còn nghe cả tiếng cười của bọn họ vọng đến bên này.
Không khí giữa hai thầy trò bọn tôi bên này lại chẳng được tốt như thế. Tôi đến ngồi cũng chẳng thể ngồi cho thoải mái.
Tôi ở một mình với người lạ cùng tuổi hoặc lớn hơn một tí vốn đã khá kiệm lời, huống hồ là với một người lớn hơn rất nhiều tuổi và còn là giáo viên chủ nhiệm của mình như thầy Nam. Vả lại, tôi chẳng biết gì về thầy Nam, lỡ nói sai việc gì khiến thầy phật lòng, có thể sẽ bị "đì" đến chết nên tốt nhất vẫn là không nên nói gì cả.
Khác với dáng vẻ thấp thỏm của tôi, thầy Nam lại rất ung dung và bình thản. Đôi mắt hẹp dài nghiêm túc nhìn vào điện thoại, chốc chốc lại nheo lại như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tôi chợt nhớ đến cái áo vest của thầy ấy vẫn còn nằm trong balo của mình, cẩn thận lấy nó ra, chỉnh lại cho thẳng thớm, đưa cho thầy Nam rồi nói:
"Xin lỗi thầy vì bây giờ em mới trả lại nó ạ. Lúc kết thúc chương trình, em có tìm thầy nhưng không thấy. Cho nên..."
"Em cảm ơn thầy vì lúc trên sân khấu đã cho em mượn ạ."
Tôi định rời đi sau khi trả lại áo cho thầy Nam nhưng thầy ấy lại đột nhiên hỏi tôi:
"Khi ấy, sao em lại không đứng lên?"
"Dạ?"
Bị hỏi bất chợt, tôi hơi ngẩn người, không kịp phản ứng.
"Lúc ngã trên sân khấu, em đột nhiên nằm yên bất động, tôi còn tưởng em xỉu vì đói. Nếu tôi không đỡ em dậy, em định nằm luôn ở đó thật à?"
Thầy ấy vừa cười, vừa hỏi như thể đang chọc quê tôi.
"Lúc đó... em hoảng quá nên phản ứng hơi chậm. Nếu thầy không đỡ... em cũng sẽ tự đứng dậy... cũng... cũng không thể nằm ở đó mãi được."
"Khi ấy, em không tự đứng dậy ngay mà lại phiền đến thầy, cảm ơn thầy... à... xin lỗi thầy nữa ạ."
Tôi chẳng còn đủ bình tĩnh để sắp xếp câu từ, cứ nói nhăng nói cuội.
"Bình tĩnh. Tôi có định trách tội em đâu mà em căng thẳng thế."
Thầy Nam khẽ cười, trấn an tôi.
Dừng một chút, thầy gật gù nói:
"Em nói đúng, ngã ở đâu dù là sớm hay muộn cũng đều phải đứng dậy, sao có thể nằm đấy mãi được."
Thầy ấy lại xoay người, nhìn vào khoảng không trước mặt, chậm rãi nói tiếp:
"Tự mình đứng dậy cũng tốt, nhờ vào sự giúp đỡ của người khác mà đứng dậy cũng không phải chuyện xấu gì. Đúng là ai cũng nên tự mình giải quyết vấn đề của bản thân, nhưng..."
"Đôi lúc, nếu thật sự có người nguyện ý cùng mình san sẻ, giúp đỡ không vụ lợi thì tại sao lại phải phiền lòng? Có người bằng lòng lắng nghe và ngỏ ý giúp đỡ em, chứng tỏ rằng suốt thời gian qua em đã sống không tồi, không phải sao?"
"Nhận sự giúp đỡ của người khác khi gặp khó khăn không có gì phải xấu hổ cả."
Thầy ấy nói chuyện như xa lại như gần, nói trúng vào tim đen của tôi. Lời vừa rồi của thầy Nam như thể không chỉ dành cho lời xin lỗi vừa rồi của tôi, còn cho cả khúc mắc của tôi với Phương và cả nhóm bạn của mình.
Thầy ấy đã vô tình nghe hết cuộc cãi vã ban nãy của tôi và Phương rồi? Cho nên xuất hiện ở nơi này để khuyên tôi? Hay do tôi quá nhạy cảm rồi?
"Em không cảm thấy xấu hổ, chỉ sợ làm phiền người khác thôi ạ."
Tôi cũng bắt chước thầy Nam nhìn vào khoảng không trước mặt, đáp.
"Nếu tôi đã chủ động giúp em, tôi sẽ không thấy việc đó phiền chút nào cả."
Thầy hơi ngạc nhiên, nhìn tôi nói.
Nói rồi, thầy ấy lại hỏi tôi:
"Sau khi em giúp người khác, em thường cảm thấy thế nào?"
"Khá vui ạ."
"Đó chính là cảm xúc thường thấy ở con người sau khi giúp đỡ một ai đó, bởi vì khi này chúng ta thấy mình có ích, rất vĩ đại. Em nhận sự giúp đỡ của người khác, ghi nhớ và tỏ lòng biết ơn về điều đó cũng một phần được xem là đang giúp lại người ta đấy. Nếu người khác đã chủ động muốn giúp em nhưng em lại khước từ mong muốn làm người tốt của họ như thế sẽ vô tình khiến cho họ bị tổn thương đấy."
Trước mấy lời dạy dỗ của thầy Nam, tôi rơi vào khoảng tĩnh lặng của riêng mình. Tôi thường chạy theo suy nghĩ và cảm nhận của mọi người xung quanh, cố gắng không làm phật lòng người khác nhưng chẳng bao giờ lắng nghe cảm xúc và hiểu rõ mong muốn của chính mình cả.
Lần đầu tiên tôi cùng thầy Nam nói nhiều như thế, cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy thầy chủ nhiệm của mình cũng không đáng ghét như tôi vẫn thường nghĩ.
(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 12 ♥ ☚(*'∀`☚)