Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 11: Mặt nạ của nữ thần




    Bốn người bọn tôi trốn đến chỗ bậc tam cấp gần phòng giáo viên ngồi. Phần lớn giáo viên đều đã về hết, còn lại không bận quản lý các gian hàng thì cũng ham vui chơi cùng với học sinh, trong phòng giáo viên chỉ còn lại vài ba người. Nhưng phong thuỷ chỗ này từ đó đến giờ được cho là không tốt, ít người qua lại. Phần lớn học sinh đều rất sợ ở gần giáo viên, nếu tránh được sẽ tránh cho xa. Vậy nên nhìn quanh sân trường bây giờ chỉ có mỗi chỗ này vắng người.

    Phương đưa một cốc mì đầy bò viên đến trước mặt tôi: "Nè, ăn đi."

    Tôi nhận lấy rồi đặt xuống đất, lục trong balo lấy ví của mình, thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu vậy?"

    Phương đáp gọn lỏn: "Tao bao."

    Tôi bày ra vẻ mặt ngờ vực, nheo mắt nhìn nó. Phương cười cười rồi nói một cách tiêu sái:

    "Mới được nhận lương nên nay tao bao. Đừng nghĩ nhiều."

    Tôi ghé tai nó hỏi nhỏ:

   "Lại muốn nhờ tao gì à? Giả chữ ký? Nghĩ giúp văn xin lỗi mẹ? Hay đang cưa em nào, muốn tao làm quân sư cho? Nói đi, tao giúp cho."

    "Không có."

    "Mày có ăn không? Tao lấy lại bây giờ."

    Phương đột nhiên hung dữ, đưa tay muốn giành lại cốc mì của tôi. Vì chiếc bụng rỗng tuếch sắp dính vào lưng của mình, tôi lập tức im miệng, ngoan ngoãn ăn mì.

***

   "Minh Huy, cậu ăn không?"

    Chỉ thấy cậu bạn mới mua mỗi một ly nước ngọt, không rõ cậu ấy đã ăn sáng chưa, tôi ngỏ lời mời mộc theo phép lịch sự.

    Minh Huy thoáng bất ngờ, song lại đồng ý lời mời của tôi với nụ cười ngại ngùng. Khi Minh Huy định đưa gắp mì nguội lạnh trong lúc mãi chần chừ không ăn của mình vào miệng thì Quân Phương đột nhiên nói:

    "Hay cậu ăn của tôi đi, của Vẫn Anh cay lắm đó. Nó thích ăn cay nên ban nãy tôi bỏ nhiều ớt lắm. Của tôi cũng chưa đụng đũa đâu."

    Đây chính là thầm quan tâm nhau đúng không?

    Ánh mắt tôi lập tức thay đổi, có lẽ đã sáng quắc như đèn pha ô tô, bắt trọn khoảng khắc của cặp đôi trước mắt. Ngọc Anh có lẽ phát hiện ra gì đó, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng khóe miệng lại bất giác cong lên cười trộm.

    "Không sao, tôi cũng thích ăn cay lắm."

    Minh Huy vội vàng từ chối.

    Nói rồi, Minh Huy cho gắp mì vào miệng, húp thêm một ngụm nước lèo. Nước mì đỏ rực màu ớt của tôi nhanh chóng khiến cậu ấy cay cháy lưỡi, tí thì sặc. Tôi vội lấy chai nước suối trong balo, mở nắp đưa cho cậu ấy. Khuôn mặt trẻ con, hành động cũng y hệt như trẻ con, đã cay đến mức mắt rưng rưng thế kia rồi mà vẫn cố húp thêm một ngụm nước nữa mới thôi.

    Trong nhóm, chỉ có Ngọc theo được độ ăn cay của tôi, còn lại đều gần như không ăn nổi. Nhưng hôm nay, nó lại không ở đây để ăn cùng tôi.

    Tôi khuyên Minh Huy ăn cùng với Quân Phương. Nếu cậu ta vì ăn cốc mì của tôi mà gặp phải chuyện gì, tôi sẽ bị vạ lây mất. Một mình tôi chén sạch cả ly mì kia, ăn đến no căng cả bụng.

    "Cậu ăn cay giỏi thật đó!"

    Minh Huy tròn mắt cảm thán sau khi nhìn thấy tôi húp đến giọt nước cuối cùng.

    Tôi cười ngại ngùng không đáp.

    "Nhưng mà như vậy sẽ rất có hại cho bao tử đó, cậu đừng có ăn cay nhiều quá nha."

    Minh Huy chân thành khuyên tôi.

    "Ừm, mình biết rồi. Cảm ơn cậu."

    Tôi đáp vội cho qua.

    Tôi biết ăn cay hại bao tử nhưng khi đã ăn quen rồi, nếu không có ớt hoặc bỏ ít, món ăn sẽ không còn ngon nữa.

****

    Lúc trước, tôi ăn cay rất kém. Nhưng một năm đổ lại đây, có giai đoạn tôi bị mất cân bằng cuộc sống, gặp phải rất nhiều chuyện không vui, tâm trạng cứ lên lên xuống xuống không kiểm soát. Tôi thậm chí còn muốn huỷ hoại mình.

    Mỗi ngày tỉnh dậy, thứ đầu tiên tôi cảm nhận được đó chính là sự mệt mỏi và chán chường. Tôi đến trường với một bộ mặt nạ vui vẻ do mình cố sức dựng nên, luôn mỉm cười và hòa vào không khí sôi động của mọi người nhưng tâm trạng của tôi thật chất lại chẳng được tốt như vậy.

    Tôi không khóc, thật ra là không cho phép mình khóc trước mặt mọi người và thậm chí ngay cả khi ở một mình, tôi cũng vẫn cố kiềm lại những giọt nước mắt yếu đuối của mình. Khi ai đó khóc trước mặt tôi, tôi luôn lúng túng và không biết phải làm gì. Tôi loay hoay tìm cách an ủi, dỗ dành họ trong nỗi lo sợ nói sai điều gì đó khiến cho họ tổn thương thêm một lần nữa. Sau đó, trong vô thức, tôi lại giữ cả tâm sự và nỗi buồn của người ấy vào lòng mình. Vậy nên nếu tôi khóc lóc ầm ĩ trước mặt người khác, tôi cảm thấy rằng mình đang làm phiền họ.

    Khi ấy, tôi có đọc vài bộ truyện "nữ cường", về những người phụ nữ mạnh mẽ, sau đó lại áp đặt cho mình một suy nghĩ thật kì cục: mạnh mẽ đồng nghĩa với việc dù chuyện gì xảy ra cũng không được khóc, vì chỉ những người yếu đuối mới rơi nước mắt. Vậy nên khi tâm trạng không vui, gần như rơi xuống vực thẳm, tôi sẽ tìm ăn những món cay, cay đến mức gần như chẳng thể thở nổi.

    Nhưng, khi một linh hồn tái sinh ở một cơ thể mới, họ xuất hiện cùng tiếng khóc và những giọt nước mắt. Vậy, sao nước mắt lại có thể là tạo vật của sự yếu đuối?

    Sau, tôi tự cân bằng lại cuộc sống và tâm hồn của mình, tuy đôi lúc vẫn hơi chao đảo nhưng mọi thứ đã ổn hơn. Tôi vẫn duy trì thói quen ăn cay dù tâm trạng tôi lúc ấy có ra sao.

****

    Ăn uống no say, chúng tôi lại đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Chỗ nào cũng đông người, đợi đến lượt bọn tôi cũng mất kha khá thời gian và sức lực.

    "Mày đi vệ sinh với tao nha?"

    Ngọc Anh kéo gấu áo tôi, nói nhỏ.

    Bọn tôi nói với hai cậu bạn kia một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi hàng, đi vào khu nhà vệ sinh nữ.

    Đợi một lúc, sau khi Ngọc Anh giải quyết xong chuyện của mình, chúng tôi nhanh chóng rời đi. Nhà vệ sinh nữ trường tôi xây ở khu vực khuất sáng, tuy sạch sẽ nhưng lại âm u và lạnh lẽo, không nên ở lâu.

    Đi được nửa đường, tôi chợt nhận ra chiếc khuyên tai bằng vàng của mình đã rơi mất từ lúc nào nên muốn vào lại bên trong để tìm thử. Điện thoại của Phương vài hôm trước rơi xuống nước, không lên nguồn, mãi vẫn chưa chịu đem đi sửa. Bọn tôi lại chẳng có cách nào liên lạc với cậu bạn mới. Sợ hai tên ấy chờ lâu lo lắng nên tôi bảo Ngọc Anh ra ngoài nói với bọn họ, còn bản thân tự vào trong kiếm đồ.

    Không đợi Ngọc Anh trả lời, tôi đã vội vã chạy đi. Nếu thật sự làm mất chiếc khuyên ấy, mẹ sẽ đánh chết tôi.

    Tôi loay hoay tìm từ bồn rửa tay vào đến tận các buồng vệ sinh, không bỏ sót một ngóc ngách nào.

    Xung quanh chẳng có lấy một bóng người, yên ắng đến hiu quạnh, đối lập hoàn toàn với sự náo nhiệt của thế giới bên ngoài.

    Là một đứa trẻ cứ sợ đông sợ tây, sợ đủ mọi thứ trên đời, tôi lại được lớn lên cùng những câu chuyện tâm linh rùng rợn được kể bởi mọi người xung quanh nên tôi cực kì sợ ma quỷ và bóng tối. Nhưng điều đáng sợ bậc nhất, được tôi "ưu ái" xếp trên cả những thế lực siêu nhiên ấy chính là người mẹ "hiền từ" của tôi. Thế nên, cho dù cả người đang không ngừng run rẩy, tôi vẫn phải cố gắng lần mò, tìm cho bằng được chiếc khuyên tai bị mất kia.

    Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, tôi cũng tìm thấy. Nó nằm ở góc cửa buồng vệ sinh Ngọc Anh vào ban nãy, có lẽ vô tình bị rơi ra khi tôi làm trò trêu cô bạn.

    Mì bò viên, bánh tráng trộn, xúc xích chiên, há cảo ban nãy tôi ăn dường như đã gặp được nhau, tôi bất chợt cảm thấy cơn đau bụng ập đến. Tránh buồng vệ sinh đầu tiên vì có chiếc bồn cầu bị đậy nắp, đi vào căn buồng vệ sinh chính giữa, ngồi xuống chiếc bệ trắng lành lạnh, tôi ung dung mở điện thoại, nhắn tin cho Ngọc Anh. Xong, vừa "giải quyết chính sự", tôi vừa mở game offline trong điện thoại để phân tán sự chú ý của mình, không để bản thân vì quá rảnh rỗi lại nghĩ linh tinh rồi tự dọa mình.

***

    "Mới nãy, mình thấy con nhỏ đó đứng xếp hàng với thằng kia và cậu bạn mới chơi thảy vòng đấy. Cậu nói xem, sao con nhỏ đó lại có thể đ* đến thế nhỉ?"

    "Ừ, công nhận. Bám hết thằng này đến thằng khác, chẳng có miếng liêm sỉ nào luôn."

    "Từ lâu tớ đã nói với mấy cậu rồi mà, không phải sao? Nó cứ suốt ngày đi chung với mấy thằng con trai, thân mật mờ ám nhưng lúc nào cũng bô bô cái miệng bảo anh em chí cốt gì gì đấy. Có chó nó tin ấy!"

    Cô thứ nhất với giọng nói chanh chua, cô thứ hai với giọng nữ hơi trầm, cô thứ ba có giọng nói rất nữ tính, nhẹ nhàng và êm tai. Ba cô gái với ba loại giọng khác nhau cùng công kích một bạn gái khác bằng giọng điệu trào phúng và khinh miệt.

    Cô gái giọng chanh chua lại nói tiếp:

    "Ban nãy tớ còn thấy nó ăn chung ly mì với bạn mới đấy, cười nói vui vẻ lắm."

    Cô gái giọng trầm hỏi lại:

    "Thế nó có híp mắt cười như vậy không?"

    "Có, có, có! Y hệt luôn. Cười lên trông tởm chết đi được!"

    Cô gái chanh chua vỗ tay cười khoái chí, hào hứng đáp.

    "Tên Phương đúng là thằng ngu. Cậu vừa xinh đẹp, lại thông minh, học giỏi, còn là con nhà giàu thế mà lại chê, cả ngày cứ bám theo con nhỏ ngu đần, tầm thường ấy. Nếu là mình, mình sẽ ch..."

    Rầm

    Phòng bên cạnh chợt vang lên tiếng đập cửa thật mạnh khiến cô gái im bặt.

     Mùi nước hoa quyến rũ theo từng cử động của cô gái bên ngoài len lỏi vào khoang mũi của tôi.

    "Mùi nước hoa này... quen quá!"

    Tôi khẽ lẩm bẩm như sợ bọn họ phát giác ra sự tồn tại của mình.

    Có ai đó vào buồng vệ sinh cạnh buồng của tôi. Cô gái giọng nữ tính có vẻ không vui đáp lại lời vừa rồi của bạn mình:

    "Chuyện qua lâu rồi, cậu nhắc lại làm gì? Tớ chẳng thèm quan tâm đến thằng ngu đấy đâu, chẳng qua tớ chỉ chướng mắt cái thứ lẳng lơ kia thôi."

    Xong, cô ta lại hạ thấp giọng, khơi chuyện:

    "Mà này, các cậu có thấy giáo viên chủ nhiệm mình đối xử với con nhỏ ấy rất khác không?"

    Cô gái giọng trầm hỏi lại:

    "Hay nhà nó đút tiền cho ổng rồi nhỉ?"

    Cô gái giọng chua phản bác ngay:

    "Cậu ngây thơ quá vậy! Con nhỏ đó nhìn bần thế, tiền đâu mà nhét cho ổng. Tớ thấy ông chủ nhiệm của mình gia cảnh cũng không vừa đâu, bữa ổng còn đeo đồng hồ của hãng X có giá tầm vài chục triệu đi dạy đấy."

    Cô gái giọng trầm ngập ngừng: "Vậy..."

    Cô gái giọng nữ tính buông lơi một câu:

    "Hoặc nó với ổng có quan hệ mờ ám gì đó cũng nên..."

    Theo đó là một tiếng cười khẽ đầy mỉa mai.

    Cô gái giọng chua tiếp lời:

    "Nếu thế thật thì nhỏ đó ghê gớm nhỉ? Đến cả thầy giáo mà cũng bị nó mê hoặc, vậy mà lúc nào cũng giả bộ thanh cao, đoan trang lắm. Đ* đi*m thật!"

    Cô gái giọng trầm ngồi buồng cạnh tôi cũng góp vui:

    "Học sinh giỏi nhất nhì lớp mà lại bị cậu xoay vòng vòng, cạch mặt luôn cả con bạn thân nhất, IQ của nhỏ đó đúng là đáng nghi thật nha. Mà điểm Toán của nó dạo này cũng tăng đáng kể đó, mấy cái điểm ấy chẳng biết đã dùng cách dơ bẩn gì để nhận được nữa."

    Cô gái giọng nhẹ nhàng nói bằng cái giọng bỡn cợt:

    "Các cậu đã nói đúng thì đừng nói to như thế chứ, Vân Anh mà biết được, người ta sẽ nhảy lầu đó."

   Cô ta vừa dứt lời, lập tức kéo đến một tràng cười đầy xấu xa của ba đứa con gái. Thật uổng cho một giọng hay như thế lại nói ra những lời xấu xí đến vậy.

    Khoan đã, Vân Anh sao?

    Nghĩ lại thì người bị bọn họ mắng có nhiều điều liên quan đến tôi lắm. Ăn chung với cậu bạn mới, híp mắt khi cười, "cạch mặt" với bạn thân, điểm Toán gần đây tăng đáng kể, còn có cả thằng Phương nữa, chỉ khác mỗi chuyện thầy Nam đối xử với tôi mà thôi.

    Thầy ấy đối xử với tôi khác với các bạn thật nhưng là nghiêm khắc hơn, bằng chứng chính là chuyện ở cổng trường hồi đầu tháng. Nhà tôi không nghèo, cũng thuộc hạng khá giả nhưng cũng không dư tiền để đút lót cho giáo viên. Vả lại với năng lực học tập của tôi, ba mẹ cũng chẳng cần phải đút lót để có được mấy con điểm ấy. Hơn ai hết tôi biết rõ tất cả các con điểm mà tôi có được đều nhờ vào sự nỗ lực học ngày, học đêm của mình.

    Tuy không thích thầy Nam thật nhưng tôi khá có lòng tin với vị chủ nhiệm này. Thầy ấy chắc chắn sẽ không nhận đút lót, càng không có bất cứ mối quan hệ mờ ám gì với học sinh của mình.

    Nếu thật sự người bị mắng là tôi, vậy người mắng sẽ là...

    Lại có tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, theo sau là giọng nói hơi trầm, đầy tráo phúng của cô gái:

    "Tường Vi, sao lúc nãy trên sân khấu cậu làm cho nhỏ đó ngã được vậy?"

    Cô gái giọng nữ tính nhanh chóng đáp bằng cái giọng hả hê:

    "Tớ đã làm gì đâu, nó tự ngã đấy chứ. Đúng là ông trời có mắt, tự mình trừng trị thứ hồ ly xấu xa ấy, làm nó bẽ mặt trước biết bao nhiêu người. Đúng là đáng đời!"

    Cô gái giọng chua khinh miệt nói:

    "Con nhỏ đó không xem lại thử mình là ai mà cứ muốn đu theo cậu, làm bạn tốt của cậu. Không tự thấy buồn cười à?"

    "Mặc nó, cứ để nó bám lấy tớ đi. Đưa nó lên chín tầng mây... rồi cho nó một đạp về với vũng lầy của nó, như vậy không phải vui hơn sao?"

    Cô gái giọng nữ tính dùng sự nhẹ nhàng, mềm mại trong giọng nói của mình chầm chậm nói ra toàn lời của một nữ phản diện thâm độc.

***

    Trước khi rời khỏi đây, cô gái có đôi cao gót màu đỏ và giọng nói nữ tính kia đột ngột dừng lại ở trước cửa buồng vệ sinh của tôi, mùa nước hoa quen thuộc lại lởn vởn trong không khí. Cô ta đập cửa, nói vọng vào:

    "Bạn ơi, táo bón hả? Sao ở trong đấy lâu vậy? Hay... chết rồi?"

    "Cố tình nghe lén người ta nói chuyện là không tốt đâu đấy."

    "Này, có nghe không?"

    Tiếng đập cửa ngày một dồn dập, giọng nói cũng dần mất kiên nhẫn.

    "Thôi kệ đi, cho dù nó có kể, cũng chẳng biết bọn mình là ai, học lớp nào đâu."

    "Vậy nếu thích thì cứ kể thoải mái nhé, đổi tên nhân vật giúp bọn mình. À, nhớ chừa lại cái tên Vân Anh nha."

    Bọn họ cuối cùng cũng rời đi. Tôi vẫn ngồi trong đấy, tay nắm chặt chiếc điện thoại, tâm trạng cực kì khó tả. Là khó chịu, căm phẫn vì bị đối xử hệt như một con bò, để người ta dắt mũi. Là thất vọng, trống rỗng vì đặt niềm tin vào sai chỗ. Vì một người không xứng đáng, tôi đã tự tay huỷ hoại đi tình bạn quý giá của mình, một mực tin tưởng Tường Vi dù cho mọi người xung quanh hay thậm chí cả tôi cũng cảm nhận được sự "độc hại" trong tình bạn này.

    Trái tim như bị ai bóp chặt, lồng ngực bị đè nén đến chẳng thở nổi, tôi cố không khóc. Người ta nói, nước mắt của con gái là hạt ngọc quý giá, vậy nên sao tôi lại có thể phí nó cho một người đáng ghét như cô ta chứ?

***

    Ngồi một mình trong buồng vệ sinh lạnh tanh, im ắng, tôi lại nhớ đến Ngọc. Thật ra từ lúc chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa, đôi lúc tôi lại nhớ đến cô ấy, vô thức làm những việc mà hai đứa vẫn thường làm, giống như một thói quen không thể bỏ.

    Năm ngoái, tôi và Ngọc cũng cãi nhau và chiến tranh lạnh nhưng tình trạng ấy chẳng kéo dài được bao lâu, chúng tôi làm hoà sau ba ngày. Lúc ấy, tôi cứ nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng chúng tôi cãi nhau lớn như thế. Nhưng bây giờ, tôi lại vì Nữ Thần mà đánh mất tình bạn của chúng tôi.

    Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau hơn hai tuần. Liệu rằng còn có thể cứu vãn được nữa không?

    Tôi vô thức gọi đến một số máy quen thuộc xuất hiện trong danh bạ điện thoại. Trên màn hình hiển thị một dòng chữ: "Con Vợ Xinh Đẹp", cùng với một icon trái tim. Tôi nhớ, khi tôi lưu cái tên này vào máy, còn nói với người đó rằng:

    "Sau này, nếu tao có người yêu hay có chồng, tao vẫn sẽ giữ cái tên này cho mày. Cả đời này, mày luôn là vợ xinh đẹp của tao, tao sẽ luôn yêu thương và che chở cho mày."

    Tôi cầm điện thoại trên tay, mỉm cười chua chát, nhớ lại rất nhiều chuyện. Suy cho cùng, mình lại là người tệ bạc như thế!

    Sau tất cả, Ngọc sẽ bắt máy chứ? Nếu cô ấy bắt máy, tôi sẽ phải nói gì tiếp theo đây?

    Ngọc: "Alo."

    Tôi: "..."

    Ngọc: "Có chuyện gì không?"

    Tôi: "..."

    Ngọc: "Sao không nói chuyện? Alo?"

    Tôi: "..."

    Ngọc khó hiểu nói vào trong điện thoại:

    "Cấn máy hả ta? Sao lại chẳng nghe thấy gì vậy nhỉ?"

    Tôi không kiềm được mà bật khóc nức nở.

    "Vân Anh, mày có chuyện gì à? Sao lại có tiếng khóc? Đừng làm tao sợ, trả lời đi. Sao vậy?"

    Trong điện thoại không ngừng phát ra giọng nói đầy lo lắng của Ngọc. Tôi nghe rất rõ, từng câu từng chữ đều nghe rất rõ nhưng tuyệt nhiên không thể đáp được tiếng nào. Bởi vì giờ đây, tôi đang nấc lên từng hồi theo những giọt nước mắt trượt dài trên gò má.

*****

    Chẳng biết đã khóc được bao lâu, tôi bước ra khỏi buồng vệ sinh với khuôn mặt vô cảm, chẳng còn lại tí dấu vết nào của trận sướt mướt vừa rồi. Điện thoại mấy phút trước đã tắt nguồn, cả người cũng mệt lả. Tôi đi ra bồn rửa mặt ở bên ngoài, xả nước rửa mặt. Làn nước lành lạnh khiến lòng tôi càng thêm trống rỗng. Nhìn thẳng vào tấm gương mờ đục vì bụi bẩn, tôi nhớ lại những lời của đám người dối trá kia nói lúc nãy.

    Tôi là vịt con xấu xí, từ đầu đã không xứng đáng làm bạn với đám thiên nga xinh đẹp như bọn họ. Là tự tôi nghĩ nhiều, nghĩ những con người không "cùng đẳng cấp" cũng có thể làm bạn tốt của nhau. Là tôi quá ngu ngốc, mặc cho bản thân bị lợi dụng vẫn cố chấp làm vui lòng bọn họ, mặc cho mọi người luôn cảnh báo về mối quan hệ của bọn tôi, tôi vẫn một mực tin tưởng vào Tường Vi và cả nhận định của chính mình. Tôi thật sự hối hận rồi!

    Tôi bước ra khỏi khu nhà vệ sinh, cứ đi về phía trước mà không điểm đến. Mỗi lần có tâm sự, tôi thường thích đi như thế, sau đó sẽ trốn ở một góc, ngồi chờ cho tâm trạng tĩnh lặng trở lại.

    Tôi thơ thẩn bước đi, ánh mắt dán chặt dưới đất. Tất cả mọi thứ xung quanh, tôi đều chẳng để ý đến nữa.

    Trong lúc đi, hình như tôi có vô tình chạm vào vài người. Không nhìn xem là ai, tôi chỉ theo cảm giác nói mấy lời xin lỗi rồi đi tiếp.

    Bất chợt, một giọng nói dễ thương chặn đường tôi:

    "Cậu đi đâu đấy?"

    Tôi mệt mỏi ngước mắt lên nhìn người kia, lại là Nhật Khanh.

    "Cậu mới vừa khóc hả? Mắt sưng húp rồi kìa. Có chuyện gì à? Nói với tớ đi, tớ sẽ dùng phép thuật giải quyết giúp cậu."

    "Không có gì đâu."

    Tôi đến mỉm cười cũng chẳng thể, dù cho đó có là một nụ cười gượng gạo, dùng vẻ mặt vô cảm đáp.

    "Cậu đừng có giấu, có gì cứ nói với tớ này."

    "Hay thầy Nam làm khó gì cậu rồi? Để tớ đi nhờ thầy Hưng nói lý với thầy ấy."

    "Bạn bè là phải cùng nhau chia sẻ chứ. Tớ dẫn cậu ra kia rồi mình tâm sự cho nhẹ lòng nha."

    Cô ấy cứ níu lấy tay tôi, làm phiền mãi.

    Bây giờ, tôi thật sự chỉ muốn ở một mình thôi. Tôi cần bình tĩnh lại, có những chuyện tôi vẫn chưa thể nghĩ thông được, tôi muốn ở một mình để suy nghĩ.

    Bị những cảm xúc tiêu cực bủa vây, đầu óc tôi chẳng còn có thể nghĩ đến ai khác ngoài bản thân, tôi hơi dùng sức kéo cánh tay của Nhật Khanh ra khỏi tay mình, hất mạnh khiến cô ấy cũng theo đó mà loạng choạng tí ngã. Tôi gần như quát vào mặt cậu ấy:

    "Cậu phiền quá đó!"

    Khi nhìn thấy đôi mắt to tròn đang mở to đầy vẻ ngạc nhiên cùng với biểu cảm không thể tin được của Nhật Khanh, tôi mới ý thức được chuyện mình vừa làm. Một người tổn thương lại vừa tổn thương người khác, tôi đúng là một đứa chẳng ra gì.

    "Xin lỗi... xin lỗi cậu... Ban nãy mình..."

    Tôi lúng túng tiến lại gần, rối rít xin lỗi.

    "Không sao đâu. Tâm trạng cậu không tốt nên mới thế, tớ biết mà. Cậu đến chỗ của tớ đi, tớ lấy cho cậu ly cacao sữa. Nghe người ta nói đồ ngọt có thể làm tâm trạng vui vẻ hơn đó. Mình đi thôi."

    Nhật Khanh mỉm cười nói, xong lại nắm tay tôi mà dẫn đi.

    Tôi và Nữ Thần là bạn cùng lớp cũng đã hơn một năm, vậy mà tôi lại chẳng thể nhìn thấu được tâm địa của cô ấy. Suy cho cùng, Nhật Khanh và tôi chỉ mới vừa quen biết nhau, chỉ vỏn vẹn hai tuần, vả lại còn không thường xuyên gặp mặt. Một người bạn mới quen nhưng từ lần đầu tiên đã rất tốt với tôi, rốt cuộc là có ý đồ gì chứ? Tôi có thể tin tưởng cô ấy không?

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 11 ♥ ☚(*'∀`☚)