Cảm Ơn Vì Đã Cho Em Gặp Anh

Chương 36: Khác thường




Bước vào nhà Diệp Tử Kỳ cứ như cái xác không hồn, nhìn thấy cô bước vào cửa dì Trần vui vẻ gọi to:

- Tử Kỳ

- Dạ_ nghe tiếng dì Trần, Tử Kỳ giật mình đáp lời bà rồi bước đến sofa bà đang ngồi, ngồi xuống cạnh bà.

- nay con đi khám sao rồi bác sĩ nói con mang thai rồi phải không?_ dì Trần vui vẻ hớn hở hỏi cô.

- À bác sĩ nói do bao tử con không tốt thôi chắc dì nhìn nhầm rồi_ giả vờ mỉm cười vui vẻ Tử Kỳ nói với dì Trần.

- Tiếc thật nhìn biểu hiện của con rõ ràng là có thai mà tại sao lại nhầm lẫn được_ dì Trần thở dài tiếc nuối.

- Dì Trần dì không phải bác sĩ nhầm lẫn là chuyện thường tình thôi mà_ Tử Kỳ an ủi khi thấy bà thất vọng, cô biết bà rất thương cô và cô cũng không muốn nói dối bà.

- Tử Kỳ con nói đúng con thì trước sau gì cũng phải sinh cho thiếu gia haha vấn đề thời gian thôi_ dì Trần nghe lời an ủi của cô bà vui vẻ nói

- Đúng vậy à mà dì Trần người dạy cho con làm vài món mà Thiên thích đi_ Diệp Tử Kỳ cười buồn, chợt cô nhớ ra hình như cô vẫn không biết anh thích gì xem ra cô không bằng Lâm Phù Dung rồi.

- Được xem con kìa nôn nóng làm vợ hiền đảm đang của người ta rồi thôi thì dì cũng rộng lòng mà dạy cho con vậy_ dì Trần cười lớn trêu chọc cô.

- Vâng, dì vào bếp trước đi con gọi nói Thiên về nhà sớm ăn cơm_ Tử Kỳ cười dịu dàng nói với dì Trần

- Được_ nói rồi dì Trần đứng dậy bước vào bếp.

- Thiên à_ cô cầm điện thoại gọi Tống Sở Thiên ở đầu dây bên kia

- Sao vậy bảo bối mới xa nhau có 3 tiếng mà nhớ anh rồi sao_ nhấc máy anh nghe được giọng nói ngọt ngào của người con gái mà anh xem như báu vật không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc cô.

- Đúng vậy em rất nhớ anh nên chiều nay anh về sớm ăn cơm với em nha_ mặc kệ lời trêu chọc của ai kia, Diệp Tử Kỳ ngọt ngào nói nhưng trong lòng cô đang rất đau.

- Được rồi chiều nay anh sẽ về sớm ăn cơm với bà xã đại nhân, tạm biệt em_ vui vẻ đáp lời cô, anh cúp máy.

**************************************

Trên bàn ăn anh, cô và Lâm Phù Dung đang ngồi ăn với nhau

- Dì Trần đồ ăn hôm nay là do dì nấu sao?_ gắp miếng sườn cho vào miệng, Tống Sở Thiên thấy hôm nay đồ ăn ngon đến lạ thường còn có phần ngọt ngào nữa nên anh lên tiếng hỏi dì Trần.

- Là Tử Kỳ dành cả buổi để nấu cho con đấy_ dì Trần vui vẻ khen ngợi Diệp Tử Kỳ quả thực cô rất có năng khiếu nha nghe bà hướng dẫn vài lần đã có thể nấu ngon như vậy.

- Bảo bối, em nấu ngon lắm đó sau này mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn nha_ Tống Sở Thiên tâm trạng vô cùng vui vẻ nói với cô.

- Em không có muốn làm bà nội trợ nha_ cô vui vẻ nói chuyện với anh nhưng tay cũng gắp miếng sườn bỏ vào bát của Lâm Phù Dung.

- Cô cũng ăn đi

- Cám ơn cô, ưm rất ngon nha cô giỏi thật_ cô ta công nhận Diệp Tử Kỳ nấu ăn rất ngon nhưng trong lòng cô ta thầm nghĩ " Diệp Tử Kỳ tôi xem cô chịu đựng được đến khi nào một ngày hai ngày hay ba ngày". Sau khi bữa ăn kết thúc trong phòng lúc này Diệp Tử Kỳ đang dựa đầu vào ngực của Tống Sở Thiên hỏi anh:

- Thiên anh có muốn có một đứa con không?_ cô buồn bã hỏi anh

- Đương nhiên là muốn rồi, anh muốn làm ba lâu rồi lúc đó anh sẽ yêu thương nó thật nhiều_ anh phấn khởi nói với Tử Kỳ.

- Nếu như anh có con rồi anh có thể chỉ yêu thương mình em mà bỏ mặc đứa bé không?_ Diệp Tử Kỳ hỏi anh, quả thật nếu anh nói có cô cũng muốn ích kỷ một lần.

- Đồ ngốc này em ghen với cả con sao, sợ đến lúc đó người ghen tị là anh mới đúng đó_ Tống Sở Thiên vui vẻ khi thấy cô ghen tị với cả con của mình chỉ vì anh nhưng anh nào hay trong lòng cô đang rất đau.

- Em rất muốn một gia đình có anh, em và cả con của chúng ta nữa, chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc_ Diệp Tử Kỳ trong lòng anh nhẹ nhàng nói

- Để anh giúp em_ Tống Sở Thiên cười gian rồi lập tức hôn lên môi cô.

- Ư… Thiên anh phải dịu dàng nha_ Diệp Tử Kỳ dịu dàng nói với anh cô không muốn làm đứa bé bị thương

- Bảo bối hôm nay em nhiệt tình hơn mọi ngày nhỉ, được thôi anh sẽ dịu dàng_ thấy hôm nay cô có vẻ khác thường nhưng anh cũng nhanh gạt bỏ suy nghĩ đó. Đặt cô lên giường một lát sau hai người liền trần trụi quấn lấy nhau. Sau khi đạt đến đỉnh cao của khoái cảm anh bắn thật sâu vào bên trong cô rồi nhanh chóng ôm cô đi vào giấc ngủ. Nhìn Tống Sở Thiên ngủ thật yên bình cô chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở đây không bao giờ trôi qua nữa, đưa tay lên vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh cô muốn ngắm anh thật kỹ thật lâu, cô muốn ghi nhớ mãi mãi khuôn mặt anh tuấn, những cử chỉ anh yêu thương cưng chiều cô và hành động bá đạo của anh. Sau đó lại chui sâu vào trong vòng tay rắn chắc mà ấm áp của anh ôm chặt lấy anh nhắm mắt rồi cùng đi giấc mộng