Sau khi Tống Sở Thiên bế Diệp Tử Kỳ trong tình trạng hôn mê bỏ đi, Lâm Phù Dung tức giận lườm Lâm Trác định xoay lưng bỏ đi luôn nào ngờ bị Lâm Trác gọi lại:
- Đứng lại_ Lâm Trác lạnh giọng nghiến răng từng chữ.
- Anh… anh hai, anh gọi em có việc gì không?_ ả ta cười làm bộ không biết gì nói với Lâm Trác.
- Có phải em đã quên lời cảnh cáo của anh rồi đúng không?_ anh lạnh lùng quát cô ta.Ánh mắt như muốn giết người cộng thêm giọng nói lạnh lẽo của Lâm Trác làm cô ta sợ hãi lắp bắp nói:
- E…m, em… em thật sự không biết anh đang nói gì
- Những gì em làm anh đã thấy hết rồi đừng giả vờ là mình không biết gì trước mặt anh_ Lâm Trác lạnh lùng nói với ả ta.
- Đúng là em làm đó thì sao, cô ta là cái thá gì mà dám giành người đàn ông của em, trước khi cô ta xuất hiện rõ ràng tình cảm của em và anh Thiên rất tốt nhưng tất cả thay đổi từ khi có cô ta, như thế này là quá nhẹ nhàng với Diệp Tử Kỳ em còn muốn cô ta bị người khác khinh miệt bị người đàn ông cô ta yêu nhất bỏ rơi sau đó em và anh Thiên sẽ được ở bên nhau_ đến mức này ả ta không cần phải giả vờ nữa mà tức giận nói lớn.
- Dung nhi sao em cứ chấp mê bất ngộ, sao em không hiểu được rằng Tống Sở Thiên anh ta không hề yêu em hay bất cứ tình cảm nam nữ nào với em mà chỉ xem em như Thiên Vy em gái hắn ta mà thôi_ Lâm Trác cố gắng giải thích với ả ta
- HA em chấp mê bất ngộ hay chính anh là người muốn một chân đạp hai thuyền ở ý rõ ràng anh đã có hôn thê mà khi sang đây lúc nào anh cũng đứng ra bênh vực bảo vệ Diệp Tử Kỳ đó
- anh không muốn nói nhiều với em nữa, em nghe rõ cho anh đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo em nếu em còn làm hại Tử Kỳ một lần nào nữa thì đừng trách anh tại sao không nể tình anh em mà tính sổ với em đó_ Lâm Trác chỉ tay vào mặt ả ta mà nói rồi xoay người đi nhưng trước khi rời đi anh đã kịp nhìn vào chỗ chiếc váy dạ hội hở vùng eo của cô ta " tại sao lại không có bớt đó hoa mai " đó vẫn là câu hỏi anh chưa thể trả lời có vẻ lần này anh phải về Ý một chuyến. Sau khi Lâm Trác rời đi chỉ còn ả ta một mình trong căn phòng đó, cô ta tức giận ném hết đồ đạc trong phòng
- Tại sao, tại sao tất cả các người ai ai cũng vây quanh con hồ ly Diệp Tử Kỳ đó, Diệp Tử Kỳ tôi sẽ làm cho cô thân bại danh liệt tôi sẽ lấy lại những thứ thuộc về tôi._ nói rồi cô ta cũng nhanh chóng rời khỏi đó
****************************************************
Biệt thự Tống Gia
Trong phòng ngủ Tử Kỳ đã tỉnh lại thấy trước mặt mình là một căn phòng quen thuộc.
- Tại sao mình lại ở đây? Không phải mình đang cùng Lâm Phù Dung đến bữa tiệc nhà họ Tư sao? Lúc đó có một đám người lao đến chẳng lẽ là do Lâm Phù Dung làm?_ Diệp Tử Kỳ lầm bầm hỏi bản thân mình định bước xuống giường thì cánh cửa phòng mở ra.
- Kỳ Kỳ em tỉnh rồi sao, có thấy không thoải mái chỗ nào không nói anh nghe đi_ bước đến cạnh cô, Tống Sở Thiên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ôn nhu sốt sắng hỏi cô.
- Thiên anh không đến bữa tiệc của Tư gia sao?_ nhìn thấy anh cô vui vẻ hỏi
- Đồ ngốc này nếu anh không đến kịp thì không biết em sẽ ra sao rồi_ gõ yêu lên trán cô anh nói
- Là anh cứu em sao?_ nghe anh nói vậy cô đành hỏi.
- Không là Lâm Trác đã cứu em_ nhắc đến Lâm Trác anh lại tức điên lên khi thấy cô nằm trong lòng hắn ta
- Hóa ra là anh Trác đã cứu em_ nói đến Lâm trác cô dịu dàng nở nụ cười ấm áp
- Em có cần dùng vẻ mặt đó khi nói đến tên Lâm Trác kia không?_ nhìn Tử Kỳ vui vẻ gọi tên Lâm Trác, anh gằn giọng nói.
- Anh đó cứ ăn dấm chua lung tung mãi em chỉ xem anh ấy như anh trai thôi_ nhìn thấy anh ghen Diệp Tử Kỳ vui vẻ giải thích với anh
- Anh không thích em thân thiết với hắn ta chút nào_ nhìn cô anh cưng chiều nói.
- Khoan đã đồ của em là anh thay sao?_ cúi xuống Diệp Tử Kỳ giật mình khi thấy mình mặc chiếc váy ngủ màu trắng bên trong là bộ nội y cùng màu. Không phải chứ chẳng lẽ Tống Sở Thiên thay luôn cả đồ lót cho cô, ngại ngùng đỏ mặt cô hỏi anh.
- Haizz thay đồ cho em là cả một quá trình khó khăn đấy bảo bối àk_ giọng nói gian tà cúi xuống nâng mặt cô lên anh nói. Lúc thay đồ cho cô anh không định thay cả nội y nhưng nghĩ đến Lâm Trác cũng nhìn thấy nên anh không nghĩ nhiều mà xé luôn bộ nội y đó của cô mà vứt đi, nào ngờ khi để cô không mảnh vải che thân thì anh mới chính là người hối hận, phải kiềm chế lắm anh mới không làm gì cô.
- Vậy anh thấy gì rồi?_ khuôn mặt ửng hồng cô nhỏ giọng hỏi anh.
- Ừ thì… cái gì nên thấy đã thấy không nên thấy cũng đã thấy cả rồi_ giả bộ trầm ngâm suy nghĩ một chút Tống Sở Thiên nói với cô.
- Xuống ăn cơm thôi bảo bối, lát nữa đi ngủ anh sẽ không tha cho em vì đã hại anh phải chịu khổ nhẫn nhịn_ bỏ lại Diệp Tử Kỳ ngồi ngơ ngác trên giường anh bước ra khỏi phòng đi xuống nhà bếp.
- Tống Sở Thiên anh là đồ sắc lang háo sắc_ cô đỏ mặt mắng anh, cô thay bộ váy ngủ ấy ra bước xuống bếp mà ăn cơm.