Hạ Lan vốn thấy cô đi lâu liền đi tìm cô ở phòng bác sĩ mới mở cửa bước vào nào ngờ thấy cảnh này
" Chị dâu "
" Hạ Lan , sao em vào đây "
" Em thấy chị đi lâu lên đi tìm "
" Vậy xin phép bác sĩ tôi đi trước " An Lạc gấp bệnh án lại đừng dậy cùng Hạ Lan đi ra ngoài
" Chị chuyện này không như chị nghĩ đâu anh hai , anh ấy ......." Hạ Lan nhìn cô muốn giải thích nhưng lại không biết nói sao chả lẽ nói vì anh không thích trẻ hay vì anh ấy không muốn có con mới đi thắt ống tinh
" Chị hiểu mà , Hạ Lan em đừng nói gì với anh ấy là chị biết có được không ?" An Lạc nhìn cô mỉm cười nhẹ
" Chị à , thật anh ấy làm trước khi cưới chị cho dù là ai anh ấy đều không muốn có con không phải riêng mình chị , chị phải tin em anh ấy không có ý gì đâu "
" Chị hiểu mà "
Hạ Lan nhìn nụ cười cô trong lòng vẫn chút xấu hổ nếu ngược lại bản thân cô không để yên chuyện này nhưng An Lạc lại thản nhiên đến vậy .Hai người làm thủ tục xong quay về phòng , Mạc Đông lái xe về biệt thự An Lạc dựa người anh nhắm mắt ngủ chút . Nếu ai hỏi cô có giận không ? Có cô có giận anh , có tránh anh không ? Cô có trách . Tại sao bao lâu nay anh không thẳng thừng nói cô không muốn cô có thai cứ luôn mập mờ cho cô hi vọng .
Trạch Uy trở về những công việc 1 tuần qua đã nhiều hơn núi , công ty cũng có biến lớn chứng khoáng giảm mạnh có người đang cố thu mua cổ phiếu khiến Trạch Thị bỗng chốc rơi vào khó khắn .
" Tôi đã điều tra rồi có người đã đụng vào xe cậu là ai thì chắc cậu biết rồi " Mạc Đông cằm tài liệu đưa cho anh
" Mạc Đông , có phải đếu lúc rồi không?"
" Cậu muốn khiêu chiến sao "
" Sắp tới sẽ rất bận , cậu gọi Hạ Lan qua giút đi , còn nữa tăng cường thêm bảo vệ ở biệt thự "
" Được "
Tại biệt thự Hạ Lan được gọi đến công ty , chỉ còn mình An Lạc với Tiểu Hàn thật không may thằng bé chơi cả buổi chiều bỗng nhiên lại sốt . An Lạc cả tối không nghỉ ngơi chỉ chăm sóc thằng bé cho đến đêm muộn . Nửa đêm cô xuống lấy nước thì gặp Trạch Uy và hai người kia trở về còn dẫn theo một người con gái . Thấy cô mọi người dừng nhưng trở lên căn thẳng như với người vô lo vô nghĩ như cô lại không hề nhận ra điều đó
" Sao giờ vẫn chưa ngủ " Trạch Uy chau mày nhìn cô
" Tiểu Hàn bị ốm em vừa cho con ngủ , hơi khát nước "
" Mau đi ngủ đi "
"Được " An Lạc nhìn phía cô gái quả thực xinh đẹp động lòng người nha
" Chào Chị , em là Khả Nguyệt " Khả Nguyệt mỉm cười cô tự động giới thiệu
" Xin chào, tôi là An Lạc "
" Em biết , Anh Trạch Uy đã kể cho em nhiều về chị . Thời gian tới mong chị chiếu cố em "
" Được rồi không còn sớm nữa , Em theo Mạc Đông vào phòng khách ngủ tạm đi ngày mai hãy làm quen sau " Trạch Uy nói xong quay lại ôm vai cô trở về phòng ngủ
An Lạc quay lại nhìn Khả Nguyệt , Khả Nguyệt mỉm cười cô , An Lạc liền cảm thấy cô gái này rất thân thiện có chút tình cảm . Trạch Uy về phòng có lẽ vì mệt mà ngủ luôn An Lạc không muốn làm phiền anh chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho anh .
Sáng hôm sau , khi tỉnh dậy chỉ còn mình cô trên giường . An Lạc theo thói quen chạy chân trần xuống nhà bếp bên dưới mọi người đã ngồi vào bàn ăn
" Lại đây " Trạch Uy buông thìa xuống thở dài vẫy tay phía cô
An Lạc bước đến bên cạnh liền bị anh kéo lên đùi ngồi
" Đã bảo không được đi chân trần nữa "
" Anh nuốt lời " An Lạc cắm mặt vào xuống tỏ vẻ đáng thương
Trạch Uy nhìn cô cằm ly sữa uống mất nửa đưa vào tay cô . An Lạc cằm cốc sữa uống nốt còn lại
" Dạo này anh rất bận , có thể sẽ về muộn có thể đi sớm cũng có thể ...." Trạch Uy nói nửa không nói nữa quay lại nhìn cô " Ngủ sớm chút đừng đợi anh sáng cũng không được đi chân trần nữa rõ chưa "
" Anh uống ít rượu thôi , cơm cũng phải ăn giờ "
" Chị dâu , chị yên tâm em sẽ không để chồng chị đói đâu. Với lại nhà mình đang có khách mà hai người ý tứ chút đi "
" Không sao , lâu không gặp không ngờ anh Tiểu Uy đúng thay đổi nhiều trước giờ anh không bao giờ nhẹ nhàng với ai hết trơn , Chị Lạc Lạc hôm nay đúng là chị làm em sáng mắt rồi "
" Chị Nguyệt đây chỉ là thủ tục ngày thường thôi chị ở đây còn sáng mắt nhiều , hai người bọn họ không để ý ai hết " Hạ Lan uống ngụm sữa tươi mỉm cười
" Được Được chị nhất định sẽ ở đây để sáng mắt "
" Em tốt nhất lên về nhà sớm đi " Trạch Uy đút miếng trứng cho An Lạc ngồi trong lòng mình
" Tiểu Uy anh đùng là vô ơn anh quên mất hôm qua ai người giút anh lập ngửa ván bài sao , Anh cũng hứa chăm sóc em rồi . À chị Lạc Lạc chị đừng hiểu nhầm . Thật ra trước kia bố em từng theo đuổi mẹ anh ấy nhưng không thành ông luôn muốn mối lương duyên này tiếp tục kỳ vọng vào con cái nhưng xem chúng ta cũng lên tiếp tục kỳ vọng con cái chúng ta . Chi Lạc Lạc em đăng ký rồi nha sau này nhất định gả con gái chị cho con trai em đó "