Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao

Chương 31:Chap 32 Bệnh Án






" Chị nghỉ chút đi vừa lấy máu nhiều như vậy cơ thể chị không chịu nổi đâu "

Từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu An Lạc ngồi trong phòng hồi sức hơn ba tiếng đồng hồ không nói gì chỉ nắm lấy tay anh lặng lẽ ở bên cạnh , khuôn mặt đã trở lên trắng bạch người khác nhìn liền cảm thấy sợ hãi . Mặc cho Hạ Lan khuyên nhủ thế nào cô không buông tay

Anh chính là người thân cô là thế giới cô có thể dùng cả mạng mình để đổi lại anh chỉ mấy ml máu có đáng là bao . Nếu anh có chuyện gì vậy thì cô phải làm sao , An Lạc không kìm được nước mắt năn trên mặt cô , áp bàn tay lớn vào mặt cô cảm nhận chút hơi ấm nhỏ nhoi .Bình thường thấy anh lạnh lùng vô tâm chút thống trị vậy mà khi ngủ khuôn mặt trở lên hiền hoà vô cùng trong lòng cô lại nổi sóng dữ , cô rất sợ ,sợ mất anh sợ mất tất cà hạnh phúc trong vòng tay mình.

Trạch Uy trong mơ màng tỉnh dậy cảnh tưởng trước mặt khiến anh chau mày , trong ý thức anh lúc anh đi tiệc trở về chiếc xe có vấn đề anh đã đâm vào bức tường bên đường bóng khí được bum ra mặc dù vậy cũng khiến anh bị thương không nhẹ trong lúc trên xe cấp cứu gọi cho Mạc Đông anh dặn không được để cô biết vốn dĩ muốn sau khi tỉnh lại trở về biệt thự ngủ cạnh cô như không có gì ,nào ngờ tên đó không nghĩa khí gì hết . Vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt trắng bạch đầy nước mắt có biết anh đau lòng thế nào không còn hơn cả vết thương kia nữa .

" Trạch Uy anh tỉnh rồi tỉnh rồi để em đi gọi bác sĩ " An Lạc thấy anh mở mắt vui mừng nắm lấy tay anh thật chặt vừa đừng lên liền thấy mọi thứ quay tròn rồi ngã xuống

Mạc Đông bên ngoài vừa lo cho Hạ Lan một phòng nghỉ trở về liền thấy cảm này . Vì Trạch Uy nhất quyết để An Lạc nằm cạnh mình lên trong phòng liền có thêm một cái giường ghép vào , vị bác sĩ sau khi khám cho cô xong liền quay ra trách móc Mạc Đông

" Đã nói sau khi lấy máu xong phải cho cô ấy ăn gì và nghỉ ngơi sao lại để lao lực quá mức như vậy " Vị bác sĩ lắc đầu rời đi

" Lấy máu, lấy máu gì " Trạch Uy quay lại hỏi Mạc Đông

" Trong lúc cậu làm phẫu thuật mất quá nhiều máu ,máu bệnh viện không đủ cấp cô ấy đã chuyền máu cho cậu "

Trạch Uy quay lại nhìn An Lạc nằm bên cạnh khuôn mặt trắng bạch rõ rằng mất máu còn ngang tàn nghĩ vậy thôi trái tim anh thấy ấm áp vô cùng có người vì mình mà không ngại hi sinh có phải lên trân trọng không ? Trạch Uy năm lấy tay cô nụ cười phản phất trên khuôn mặt anh . Mạc Đông hiểu đi để hai người bên cạnh còn bản thân thì trở về bên vợ mình .

An Lạc tỉnh dậy liền khóc một trận long trời nở đất Trạch Uy dỗ dành một hồi ngoan ngoãn nức nở trong lòng anh .

Trạch Uy vốn muốn mắng cô một trận không biết quan tâm bản thân nhưng chưa mở miệng không biết nói gì chỉ có thể chịu đau ôm mèo nhỏ dỗ dành .

Ở nhà chiếc giường rộng 2 m2 có thể năn nộn kiểu gì cũng được nhưng ở đây có 1 m2 hai người làm lên nó có chút đáng thương . An Lạc vốn được chiều trở lên lười biếng lại thêm ở bệnh viện buồn chán bệnh ngủ lười liền lên ngôi, ngủ một mạch đến 7, 8 giờ sáng mơ màng nhìn quanh vòng thấy Trạch Uy đừng bên cửa cổ lon ton chạy đến ôm sau lưng anh mơ màng ngủ tiếp . Anh kéo cô về phía trước do thương chân anh không thể bế cô cứ để cô ngủ đứng trong lòng mình một lúc nhìn khuôn mặt cô Trạch Uy tắt điếu thuốc trên tay đưa cô về giường . Bác sĩ đi khám phòng thấy cô nửa nằm trên ngực anh nửa nằm giường không dàm phát ra tiếng từ lúc cô trông anh giờ cảnh tượng này vốn rất quen thuộc . Gần trưa An Lạc ôm Trạch Uy ngủ đấy mắt vừa ngò lên được lại bị anh thơm cho cái ngoan ngoãn ngủ tiếp

Ở bệnh viện gần một tuần người không biết còn tưởng cô mới là người bệnh , béo tốt trắng non nhìn một cái là muốn cắn một cái . An Lạc lấy giấy bịt mũi mình lại nhìn ai đó nhìn ngồi trên giường muốn cười mà phải nhịn

" Anh cười đủ chưa " An Lạc ấm ức đi đến chỗ anh

Trạch Uy nhịn cười kéo cô vào lòng lấy khăn giấy trên bàn lau lau máu mũi cho cô . Cô chỉ lấy ít máu thôi có cần tẩm bổ đến mức này không?

Người ta yếu mới phải vào viện cô đây là khoẻ quá phải vào viện đó . Trạch Uy vừa sót vừa đau lòng vỗ về An Lạc ngả vào ngực anh một tuần không về cô nhớ Tiểu Hàn không biết thằng bé thế nào rồi .

Ngày anh xuất viện An Lạc tới phòng bác sĩ muốn xem bệnh án của anh , vì cô là vợ lên bác sĩ chả có gì đề phòng liền giao cho cô bệnh án Trạch Uy . An Lạc vui vẻ nhận lập vào trang giấy khuôn mặt cô trở lên tái nhạt đôi tay run lên nắm chặt lấy tờ giấy giống như muốn xé nhát nó ra . Bác sĩ cảm thấy khó hiểu vốn dĩ bệnh án này không có vấn đề tại sao người nhà bệnh nhân lại phản ứng như vậy .