Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 17: Cậu có người mình thích rồi sao? Buồn thật đấy




Chính xác là vào một lần tôi nỡ vào phòng tên Giật Thần nên bị hắn ghim nửa năm. Hôm đó, tôi chỉ sang chơi nhưng anh ta không có ở nhà, vì tò mò không biết một tên vô cảm đấy sống ra sao nên..

Vừa mở cửa, tôi đã há hốc mồm trợn to mắt vì ngạc nhiên khi căn phòng chứa toàn chân dung của một cô gái. Tôi thử tiến vào nhìn bức to nhất được treo thẳng giường cậu, lướt nhìn qua thì quả là một cô gái rất xinh, bàn tay không kìm được mà bỗng sờ nhẹ lên..

** má thay hắn đã bất thình lình xuất hiện trước cửa, thở dốc như một con chó điên, mặt dữ tợn gầm gừ khiến tôi hoảng hốt run lên:“ Tôi..tôi không cố ý...tự tiện!”

“ Cút..”

“ Tôi..”

Ánh mắt nhìn đời bằng nửa con ngươi,bàn tay siết chặt run lên vì kìm chề, giọng điệu áp chế khiến người khác phải nép vế, đó là lần đầu tôi thấy hắn không bình tĩnh như thế.

“ Biến khỏi mắt tôi, trước khi tôi khiến cậu tật!”

Tôi vội vã chạy nhanh đi, dù đã về đến nhà nhưng cảm giác rùng rợn đến ám ảnh đó vẫn còn dư âm khiến tôi không thể quên được. Kể từ đó tôi không dám bén mảng vào phòng cậu ta nữa.

“ Nhớ lại thì bây giờ mình cũng hiểu phần nào anh ta tức giận rồi. Mồ..lúc đấy thật ra mình cũng đã kịp nhìn tên của cô bé đó..Cũng không ngờ..thật!”

Thật ra thì ngay từ lần đầu gặp có lẽ tôi đã nhận ra cô ấy thông qua ánh mắt của Giật Thần. Cách nhận biết thì đơn giản nắm, hắn không bao giờ nhìn ai quá 5 giây ( đặc biệt là phái nữ), nếu có thì hẳn là chuẩn bị giết người. Còn ngoại lệ là đằng khác.

Tôi từng nhìn thấy hắn nhìn bức chân dung cô gái ấy, không phải là 5 hay 10 phút mà hắn có thể ngồi nhìn cả ngày cũng được. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ: Thằng điên này bệnh hoạn rồi.

Đương nhiên vì muốn xác thực nên tôi thử dò hỏi thì quả đúng là cái tên tôi từng nhìn trên bức chân dung. Hà..hazz..Thảo nào tần suất của tên điên đó đến nhà tôi nhiều hơn. Không ngờ là lí do này.

Tôi không muốn học chút nào nhưng vẫn phải hiếu thuận theo vì lời cảnh cảo trước đó của Giật Thần. Hzz..số tôi thật khổ..!!

____



Giờ này cũng đã muộn, nhưng Tử Tinh vẫn đang ngồi chờ chuyến xe buýt để về. Trời về đêm, nhiệt độ càng thấp, khiến cơ thể Tử Tinh run lên cầm cập, cô tự trấn an bản thân sẽ ổn thôi:“ Má..ổn lòi lìa. Lạnh quá đi!”

Hướng cô ngồi chờ cũng là hướng mà Giật Thần đang lái xe về. Thấy cô đang lạnh cóng ngồi chờ xe mà xung quanh lại không một bóng người như vậy sẽ rất nguy hiểm lên cậu lái xe tiến lại gần. Mặc dù hơi khó mở lời nhưng vợ mà gặp nguy hiểm chắc anh lột ba tấc đất cũng không hết tức giận.

Thấy một chiếc xe đang tiến dần về phía mình, tưởng bị bắt cóc lên cô co rúm ôm thân thể cuộn tròn lại. Cửa kính từ từ được kéo xuống, lộ ra một gương mặt điển trai đầy sức hút trong màn đêm đen tuyền. Không để anh kịp mở lời, cô đã nhìn cậu khó ưa nói:“ Sao? Có chuyện gì. “

Cậu ho nhẹ, chỉ cô lên xe ngồi, gương mặt có chút gượng gạo:“ Lên đi, tầm này hết chuyến rồi nên gì Trác nhờ tôi đưa cô về! “

...

“ Tôi không thích..”, cô cứng đầu quay đi.

Vẻ mặt Giật Thần hùa theo câu chuyện đổi sắc, cậu giương mắt nhìn cô đầy ái muội:“ Hử? Nếu không thích thì tôi không gượng ép nhưng mà tầm này càng về đêm con đường rất vắng vẻ nếu có gặp chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy! Cô có biết tiểu...”

“ Tôi làm gì sợ mất thứ đó. Ha ha...nể bà chủ lắm tôi mới đi đấy! “, miệng thì nói vậy nhưng hành động rất thực tế và nhanh gọn.

Giật Thần phì cười vì cô gái nhỏ toàn làm mấy chuyện đáng yêu không thôi.

“ Nè! Cười gì chứ. Tôi không có sợ đâu nha.”

Cậu run người, không nhịn được cười:“ Haha tôi biết rồi!”

“ Hừ đồ xấu tính!”, cô ứ thèm để tâm.

...

Đi được một đoạn đường, để phá vỡ bầu im lặng nên Giật Thần có hỏi cô vài lời.



Giật Thần cũng khá ái ngại khi hỏi nhưng điều đó khiến cậu khá khó chịu khi cô nghĩ cậu là người như vậy:“ Tôi muốn hỏi là có phải cô nghĩ tôi là người không ra gì đúng chứ!”

“ Cậu để tâm đến những lời tôi nói sao?”, cô quay đầu sang hỏi.

Cậu gãi đầu gượng cười:“ Không hẳn. “

Tử Tinh thấy cậu bối rối như thế liền có chút buồn cười, thản nhiên đáp:“ Đúng là như vậy! Tôi không thích mấy kiểu người như cậu!”

“ Vậy sao?”

Cậu gượng dặn hỏi:“ Cô thích kiểu người như thế nào?”

~ Mồ sao cậu ta cứ hỏi chuyện đâu đâu vậy trời. Thích kiểu gì thì có liên quan gì đến cậu ta ~

“.. Tôi không có gu! “

Giật Thần hiếu kỳ, đôi mắt tròn xoe hướng ánh mắt về hướng cô:“ Tại sao? “

“ Thắc mắc chuyện của tôi vậy à! “, ánh mắt cô nhìn cậu đầy hoài nghi.

“ Hửm? Dừng ở đây đi, bạn tôi kia rồi!”

“ Ừ!..a..”, tự dưng lòng cậu thấy hụt hẫng đến kì lạ muốn hỏi cho ra lẽ nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại cậu chẳng là gì của cô cả.

Cô nhanh chóng xuống xe đi về phía Kinh Sơ đang đứng ở cửa hàng tạp hoá.

Giật Thần nhìn bóng dáng cười đùa của cô bên người con trai khác, cậu có chút ghen tị, lẩm bẩm:“ Cậu có người mình thích rồi sao? Buồn thật đấy.