Cảm Nắng Trước Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 16: Thì sao? Cậu có ý đồ Gì?




“ Cô, cậu tôi có mang chút đồ tráng miệng.”

Tiếng gõ cửa cùng với tiếng nói của bà Trương khiến Trác Hy nhẩy cẫng lên nhanh chóng chạy ra bê đồ tráng miệng, vui sướng nghĩ bụng: vị cứu tinh đến rồi. Huhu..

“ Cảm ơn gì Trương. “

Bà Trương quay người hỏi:“Thiếu gia có học nghiêm túc không, tiểu thư? Có gì tôi sẽ báo cáo lại với bà chủ!”

Trác Hy quay đầu lại, ánh mắt ra hiệu sự cầu cứu SOS như thể muốn nói: Đừng, đừng..

Tử Tinh mỉm cười đầy ẩn ý, mày nhếch, phần môi khẽ động:“ Cậu Trác Hy cũng rất nghiêm túc học nhưng mà..”

“ Ưn..ưm..”- Nooo..

“ Kiến thức cậu ấy thực sự có một lỗ hổng lớn, lên tôi mong Trương quản gia giúp tôi nói với phu nhân hãy sát sao cậu ấy một chút và nên ít giao du với mấy người 'không ra gì' “, vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn sang Lục Giật Thần.

Cảm giác cô ấy đang ý chỉ đến bản thân, cậu cũng tự nhột: không ra gì sao? Haha..cậu ngày càng lớn mật rồi đó, bé con.

( có dấu: chính là suy nghĩ nhân vật

có dấu:“...” chính là thoại)

Bà Trương cũng hiểu ý, gật đầu rời đi, vừa bước ra ngoài cánh cửa bà thoạt toát mồ hôi đến lạnh sống lưng: trời sao tiểu thư có thể đủ can đảm nói những lời ấy trước mặt Lục Thiếu chứ. Mong là không sao..

Trác Hy ngồi xuống chóp chép ăn, tự lẩm bẩm:“ Cô giáo xấu tính thật đó!”

“ Mồ..Sao tôi phải bao che chứ! “, Tử Tinh chống cằm nghiêng đầu hỏi.



“ Hừ..thiệc là khó sống mà! Trác mẫu hậu có nói còn quậy nữa sẽ khóa tài khoản ngân hàng, không được tự do sử dụng oto nhà, vvv..”, gương mặt ỉu xíu chán không buồn nói.

~ Ồ..hiểu rồi. Thảo nào thấy cậu ta ngoan ngoãn hẳn. ~

Trác Hy mồm phồng một đống bánh, nói không rõ chữ:“ A! Chị giáo, chị tên gì vậy! Em tên Trác Hy, còn cậu bạn này là Lục Giật Thần.”

“ Tôi hả? Tôi tên Mộc Tử Tinh.. “

Lục Giật Thần khựng người: Haz.. không quá bất ngờ nhỉ?

....

Buổi học cũng kết thúc trong 2h đồng hồ, tầm này cũng đã gần 10h, khi giao xong bài tập cho Trác Hy cô cũng liền đi về. Được một lúc cô rời đi, Trác Hy dường như nhìn ra tâm tư của Lục Giật Thần, cậu cười khẩy trêu đùa:“ Trúng phóc rồi nhỉ, anh họ! “

( Có thể chưa giới thiệu: mẹ của Lục Giật với mẹ của Trác Hy là chị em ruột nhưng mà lấy về nhà chồng lên theo họ chồng á!)

Ánh mắt hung tợn của Giật Thần liếc nhìn lên,

lườm Trác Hy một cách mãnh liệt, có lẽ vì lúc nãy cậu dám có ý đồ bất chính với cô:“ Muốn nói gì thì nói nhanh. Tao còn phải về!”

“ Hừm..Chị Tử Tinh đó có phải là tình đầu của anh..?”

Giật Thần khó chịu, gương mặt đầy cảnh giác, thẳng thừng trả lời:“ Thì sao? Cậu có ý đồ gì sao? Không muốn sống yên ổn à!”

Cậu chống cằm đột nhiên trượt xuống bất ngờ:“ Thật luôn! Wow.. chỉ định hỏi mà không ngờ anh thừa nhận luôn đó. Đúng là dễ thương thật nhưng làm sao mà khiến anh họ có thể chấp niệm như vậy nhỉ?”



“ Không phải, em cũng giới thiệu cho anh nhiều cô gái cũng...”, cậu nghiêng người trên chiếc ghế xoay khó hiểu lầm bầm.

Giật Thần đứng dậy rời đi, để lại một đống câu hỏi khó giải đáp cho Trác Hy.

“ Ể? Khoan...”

“ Mồ..lạnh lùng ghê! Không muốn chia sẻ thì thoii đi. Đằng nào người ta cũng biết thừa ròii!'

[ Suy nghĩ của Trác Hy ]

Anh họ, để mà nói thì có lẽ đã mất rất nhiều thời gian thì chúng tôi mới có thể nói chuyện bình thường như hiện tại. Sau 5 năm mất tích thì đã tìm được tung tích. Hồi đầu về, anh ta vô cùng cảnh giác và kiêu ngạo điều đó làm tôi rất khó chịu. Lúc đó, tôi nghĩ rằng có lẽ mình cả anh ta sẽ không bao giờ thân thiết được.

Có một lần, khi đi đến trung tâm thương mại, tôi đã bị lạc bởi một đống người. Thì còn nhỏ lên rất sợ mà oà khóc như một thằng ngốc vậy. Rồi hôm đó còn đen thay, có bọn cướp và khi cảnh sát đến thì tôi đã trở thành con tin bị bọn chúng bắt giữ. Má mì tôi còn khóc lớn hơn cả tôi khi đứng đối diện và cố gắng hùng biện với bọn chúng nhưng không thành công.

Tôi biết vì bọn cướp đã bắt được con tin ( đm dell hiểu sao có thể là thằng như tôi) nên cảnh sát cũng chỉ đứng yên bất động mà thuận theo ý chúng.

Sợ hãi đến mức gần tè ra quần, tưởng chừng kiếp này không xong rồi. Vậy mà, người đã sẵn sàng cứu tôi là cái tên anh họ đáng ghét đấy. Mặc dù tôi vẫn ghi thù câu nói ngày hôm ấy nhưng cũng phải cảm ơn vì anh ta đã giúp tôi thoát khỏi gang tất.

- Thả thằng nhóc đấy ra đi, nó vô dụng chỉ biết khóc thôi. Thay bằng tôi, tôi có giá trị hơn nó.

Má nó, nhỏ nhưng ông đây hiểu hết nhá! Lúc đấy tôi giẫy giụa muốn chạy tới cào vào mặt anh ta lắm. Cũng vì thế, tên cướp mất thăng bằng đợi lúc chúng không để ý, anh ta lao đến và tiếng 'pằng'

Một quả bóng từ đâu xuất hiện, Giật Thần lúc đó rất ngầu sút một quả khiến nát mặt tên cướp khiến hắn bắn trượt.

Từ ngày hôm đó, tôi đã tôn sùng Giật Thần như anh hùng ( hiểu là siêu nhân). Còn bây giờ thì hết rồi.

Giật Thần là một người không hề giống vẻ bề ngoài anh ta. Tôi không biết tại sao anh lại biến bản thân thành dáng vẻ như bây giờ nhưng có một bí mật mà anh ta luôn cất giữ bấy lâu nay.