Nhiều khi tôi nghĩ có lẽ mình nên đi bệnh viện khám tổng quát một lần mới được, để xem thử hệ tuần hoàn của tôi làm việc như thế nào, dạo gần đây trái tim tôi loạn nhịp quá nhiều lần, nhiều đến mức tôi bắt đầu hoài nghi bản thân mình có bệnh lý chứ không phải vì yêu Hải Minh. Cậu ấy quá tốt đối với tôi, trừ bỏ gia đình, tôi chưa thấy ai có thể trân trọng mình nhiều đến như vậy.
“Nhất định phải vui vẻ”, những lời này của cậu ấy thật sự rất cảm động, tôi muốn khóc đến nơi rồi nhưng cũng may, lần này tôi kiểm soát được. Tôi dùng hai tay mình nắm chặt lấy tay cậu ấy, cảm nhận độ ấm áp cũng như vết chai sần từ việc nâng tạ tập gym, khoé miệng tôi vô thức cong nhẹ lên, tôi nói:
“Hải Minh, tớ mệt mỏi”.
“Ừ, tớ nghe được rồi”, cậu ấy nhẹ giọng đáp, tay còn lại cũng đặt lên tay tôi rồi nhẹ nhàng xoa lấy xoa để.
“Nhưng tớ không bị trầm cảm, nên đừng đối xử tớ như thể với bệnh nhân, tớ phát bệnh thật đấy”.
Nghe vậy, Hải Minh liền nhìn tôi, yết hầu của cậu ấy bỗng dưng di chuyển một chút, cậu ấy đang lo lắng, tôi có thể nhận ra được. Xem ra cậu ấy không tin vào lời tôi nói, nhưng cũng không thể trách cậu ấy, tôi giữ bí mật quá nhiều, tự chịu đựng một mình cũng quá nhiều. Đến lúc chịu không được nữa phải rơi nước mắt cùng than lên hai tiếng “mệt mỏi” thì gần như đang nói cho mọi người biết rằng “tôi bị trầm cảm”.
Trên thực tế, tôi không bị trầm cảm hoặc ít nhất là chưa bác sĩ tâm lý nào kết luận tôi bị trầm cảm, chỉ là tôi không thể nói ra bí mật của mình như mọi người thôi. Nhưng vấn đề ở chỗ Hải Minh sẽ đáp lại tôi như thế nào đây?
“Tử Duy, cậu có nhiều bí mật quá, nhiều lúc, tớ cũng không thể nào hiểu cậu được”, cậu ấy thở dài nói.
“Một ngày nào đó, tớ sẽ nói với cậu tất cả”, tôi mỉm cười đáp, tiện thể cũng buông tay cậu ấy ra, nào ngờ, cậu ấy lại nhất quyết giữ chặt tay tôi lại. Tôi nhìn cậu ấy, tựa như muốn một lời giải thích cho hành động này.
“Tớ không biết ngày đó là ngày nào, tớ rất tò mò nhưng quan trọng hơn hết là tớ không muốn cậu buồn, không muốn cậu gánh chịu nhiều thứ một mình đến như vậy. Cậu luôn lắng nghe tớ, luôn cùng tớ gánh mọi chuyện, vậy tại sao tớ lại không thể gánh cùng cậu?”, Hải Minh nói thẳng một tràng không ngừng, tôi có thể nghe được giọng của cậu ấy càng lúc càng vỡ ra, cảm xúc như thể sắp bùng nổ đến nơi.
Tôi hoài nghi nếu cậu ấy tiếp tục thế này thì người khóc có khi là cậu ấy mất. Tôi thật sự không hiểu, chúng tôi uỷ mị đến vậy rồi sao? Chỉ vì đối phương mà phải rơi nước mắt hiếm hoi của mình.
Mặt khác, tôi có thể gánh cùng cậu ấy bởi tôi có thể lắng nghe câu chuyện, tâm sự của cậu ấy. Còn phần tôi, đó là một quyết định quá mức khó khăn, mạo hiểm quá nhiều, đánh đổi cũng quá nhiều. Tôi không phải con bạc, cũng không phải những con bướm vằn vện hay thiêu thân, tôi không thể một ăn cả ngã về không được.
Tôi suy nghĩ ở trong đầu, không biết đã qua bao lâu, tôi dần cảm nhận được hơi ẩm từ mồ hôi trong lòng bàn tay của Hải Minh, cậu ấy lại lo lắng hơn nữa rồi. Với đà này, người trầm cảm có khi là cậu ấy chứ không phải là tôi. Tôi từ tốn đáp:
“Hải Minh, tớ có cậu, tớ không buồn. Tớ có cậu, tớ gánh được. Vì có cậu, tớ có thể chịu đựng hết thảy”.
Nghe thật giống một lời tỏ tình nhỉ?
Tôi cũng cho là vậy, tôi chưa thể nói rõ với cậu ấy nhưng đây là thành quả cho nỗ lực hết mực nhất hiện tại của tôi. Cậu ấy hiểu thế nào thì tôi cũng chấp nhận. Quả nhiên, sau khi nghe câu đó xong, cậu ấy lại nhìn tôi với một ánh mắt rất ngạc nhiên, hai tay nắm lấy tôi bất giác buông lỏng ra. Thấy vậy, con tim tôi đột nhiên nhói lên một đợt.
EQ của cậu ấy trong trường hợp này không bị rơi về con số âm nữa sao?
Nhưng không được bao lâu, cậu ấy lại vươn tay ra ôm lấy tôi rồi nói:
“Đừng nói vậy, cậu không việc gì phải chịu đựng. Tớ xin lỗi vì đã vô tình gây áp lực cho cậu, tớ sẽ chờ”.
Chất giọng trầm ấm ấy của Hải Minh nghe thật tuyệt, nó như một liều “thuốc phiện” tôi không thể nào sống thiếu, chỉ cần nghe được nó, trong lòng tôi lại bình thản không ngờ. Tôi cũng vòng tay ra sau ôm lấy cậu ấy, ôm rất chặt, đầu tôi cũng có hơi nghiêng lại cọ nhẹ vào đầu cậu ấy như biểu thị sự ưa thích không thể dứt. Quan hệ của chúng tôi đã vượt trên mức tình bạn lâu rồi, theo cậu ấy thì đây là quan hệ gia đình nhưng nếu tôi hỏi cậu ấy có làm thế với Vân Anh không thì câu trả lời chắc chắn là không, bởi nếu có, cậu ấy đã sớm nói. Còn với tôi, loại quan hệ này không mông lung như đã từng nghĩ nhưng nó cũng quá ám muội, tôi siết chặt lưng áo khoác denim của cậu ấy một hồi rồi đáp:
“Nhớ đấy, đừng chạy lung tung mỗi khi tớ cần”.
Chủ đề này cũng nên kết thúc ở đây thôi, càng kéo dài thì tôi lại càng bị động.
Nghe vậy, Hải Minh liền cười một tiếng rồi cọ đầu cậu ấy vào lại tôi, ở tư thế này, tôi không thấy rõ gương mặt của cậu ấy nhưng tôi đoán, có lẽ cậu ấy đang cười rất tươi. Chúng tôi không ôm nhau quá lâu, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn thôi là đã buông nhau ra rồi nhìn nhau cười một đợt thoải mái không lo âu. Chúng tôi trông như những đứa trẻ ngây ngô nhưng tôi nghĩ có lẽ vậy sẽ tốt nhất. Trẻ con không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần sống đúng với bản chất của mình là được, còn người lớn thì buồn không muốn nói, quá mệt mỏi.
. . .
Buổi lễ khai mạc trại kết thúc chóng vánh, chỉ mất khoảng tầm hơn ba mươi phút một chút nhưng tôi có cảm giác nó diễn ra khá lâu. Khi ở bên Hải Minh, thời gian của tôi giống như đã tạm ngừng quay, tôi có thể dựa vào cậu ấy bao lâu cũng được mà không có giới hạn, còn một khi đã rời đi, thời gian trôi qua thật là nhanh, cũng thật tiếc nuối.
Tôi cùng cậu ấy phân biệt nhau trở về lều trại của lớp mình, bây giờ mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ để tham gia hội trại cuối cùng của thời sinh viên rồi. Nhu Vân thấy tôi trở về tự nhiên nhanh nhảu chạy ra hỏi thăm một chút, kiểu như bữa sáng nay không hợp hay là liệu bánh bao có vấn đề gì không. Sức khỏe của tôi khá tốt, chỉ có sức đề kháng hơi kém do từ nhỏ dùng thuốc trị bệnh quá nhiều thôi nên nếu bữa ăn có vấn đề thì tôi sẽ luôn là người phát triệu chứng đầu tiên.
Nhu Vân là người chịu trách nhiệm đặt đồ ăn cho cả lớp nên cô nàng lo lắng cũng không phải chuyện gì lạ. Tôi cũng quên mất chuyện này nên đã vô tình lấy phải một lý do khiến cô sốt sắng hết cả buổi.
“Không sao đâu, không phải do đồ ăn, từ hôm qua tớ đã bị như thế rồi”, tôi mỉm cười nói.
“Vậy thì may quá, không phải đồ ăn, nhưng bây giờ cậu ổn rồi chứ?”, Nhu Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ừ, ổn rồi, tớ khỏe như trâu”, tôi cười nói, đồng thời cũng đưa tay gồng cho cô xem.
Nhu Vân bật cười một tiếng rồi không nói gì thêm, tiếp theo cô nàng đưa cho tôi áo lớp rồi bảo mau thay ra để chuẩn bị chơi trò chơi. Lúc này, mấy đứa con trai lớp tôi lựa chọn thay áo ngay trong lều trại, còn đám con gái đã đi đến phòng vệ sinh, tạm thời ở đây không có ai ngoài Nhu Vân. Tiện thể đây, ngay từ đầu đến trại thì cô đã mặc sẵn áo lớp rồi.
Tôi không muốn làm mất thời gian của lớp nên trực tiếp thay áo thun trắng của mình ra ngoài rồi mặc áo lớp vào. Nào ngờ lúc tôi vừa cởi áo ra là đám con gái vừa vặn trở về, bọn họ đứng ngoài trại trầm trồ lên một tiếng khá lớn như phát cuồng khi nhìn thấy cơ thể thôi. Nói thật thì so với những cậu trai cùng tuổi, tôi cùng Hải Minh vốn sở hữu một vóc dáng cùng cơ thể thực sự “ngoại hạng”, không mấy ai có thể so bì được.
Hải Minh vốn nổi tiếng từ trước rồi nên phần nào đó mọi người đã biết, chỉ có tôi là mãi sau này mới có chút danh tiếng nên vẫn chưa mấy ai biết được. Nhưng tôi nghĩ sau đợt trại này, kiểu gì trên các group kín cũng sẽ thảo luận về cơ thể của tôi thôi, các group kín từ trước đến nay vẫn luôn hoạt động như vậy rồi.
“Quả nhiên, xem hình ảnh chất lượng FHD không che vẫn đáng đồng tiền bát gạo hơn”, Nhu Vân tấm tắc nói, cô là một trong số ít người từng nhìn thấy nửa thân trên của tôi nên không quá ngạc nhiên mấy, chỉ là lâu lâu nhìn lại thì thấy có chút “mới mẻ” hơn thôi.
“Cậu đang chê bọn này chứ gì?”, một cậu trai trong lớp tôi đột nhiên lên tiếng, ngữ khí rất bình thường, không phải đang tức giận mà giống như đang đùa giỡn hơn.
“Bây giờ cậu mới nhận ra sao? Học tập Tử Duy đi, mặt đẹp, dáng chuẩn mới là giống tốt”, Nhu Vân hất cằm cười nói, đám con gái khác cũng ùa vào đồng tình không ngớt. Tôi cảm thấy hơi ngại nên tạm tránh mặt sang chỗ khác nhưng bất thành, mấy cô nàng kia đời nào bỏ qua tôi dễ dàng vậy. Bọn họ cảm thán khá nhiều về thân hình của tôi, đồng thời cũng hơi tiếc nuối.
Hằng năm, khoa tôi thường tổ chức cuộc thi thanh lịch cho sinh viên, cũng khá có tiếng tăm, trong suốt ba năm vừa rồi, người thắng ở mảng nam vẫn luôn là Hải Minh, còn đại diện lớp tôi thì thua toàn tập. Trên thực tế, cậu trai đó vốn không tồi, dáng người cao ráo, gương mặt dễ nhìn, cậu ấy chỉ thua Hải Minh ở danh tiếng thôi. Theo tôi nhớ thì Hải Minh thắng phần nhiều nhờ vào bộ ảnh hồ bơi, nó phơi bày ra khá nhiều về thân hình hoàn mỹ của cậu ấy, từ đó cũng kiếm về không ít fan hâm mộ. Nếu mấy cô nàng cùng lớp sớm biết tôi cũng sở hữu thân hình chuẩn không kém thì lớp đã không thua thảm như vậy.
Ban đầu tôi không nghĩ quá nhiều về cuộc thi nhưng đến khi quen biết được cậu ấy thì tôi mới biết, cậu ấy vốn không phải là người hay khoe thân, thậm chí còn rất ngại việc đó nữa. Bộ ảnh hồ bơi có tiếng kia xuất phát từ ý tưởng của Thanh Hoa, cũng đồng nghĩa, cô nàng là người “cưỡng chế” Hải Minh đi chụp. Tuy rằng cậu ấy có thể từ chối nhưng lại không cưỡng được sự hấp dẫn của tiền thưởng.
Không biết sao chứ khoa tôi lúc nào cũng rất “sộp” với những cuộc thi như thế này, nói theo cách hiểu của cô Liên thì nó có ý nghĩa truyền thông. Hơn nữa là người bị “cưỡng chế” làm mẫu lại tạo dáng ăn ảnh ngoài ý muốn. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến thì tôi lại thấy giận, thân hình hoàn mỹ đó đáng lý ra chỉ nên để tôi nhìn thôi mới phải.