Cam Lai

Chương 39: Mệt mỏi




Cái ôm của Hải Minh quá bất chợt, tôi thật sự không chuẩn bị gì cả, chỉ cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp bên tai cùng từng chuyển động vuốt lưng an ủi từ tay của cậu ấy thôi. Không hiểu sao, hốc mắt của tôi lại nóng thêm một chút, tôi không phải là người ủy mị, cũng không phải là người dễ rơi nước mắt, tôi chỉ cảm thấy bất lực và tức giận với chính bản thân mình. Đối mặt với cậu ấy, tôi không có chút phản kháng nào, chỉ muốn sa đọa vào sâu hơn.

Cậu ấy an ủi, tôi vui vẻ nhưng cũng khổ sở không kém, tôi vòng tay vào bên trong áo khoác denim của cậu ấy rồi ôm thật chặt. Tôi đã đợi cái ôm này từ trong mơ không biết bao nhiêu lần rồi, đáng tiếc, nó không ở trong tình huống quá lý tưởng.

“Không phải lỗi của cậu, là tớ không thể thành thật được”, ôm cậu ấy một hồi lâu, tôi nhẹ giọng nói.

“Có chuyện gì khiến cậu do dự sao?”, chất giọng trầm ấm của cậu ấy lại vang lên bên tai, từng hơi thở nóng hổi của cậu ấy phả vào vành tai tôi không ngừng, cơ thể tôi liền tê dại ra đứng không vững, cũng may, cậu ấy vẫn giữ tư thế ôm này nên tôi có thể nhờ vào đó để níu kéo bản thân.

“Hải Minh, bí mật của tớ có rất nhiều, nó như một chiếc hộp Pandora, một khi mở ra thì chỉ có tai họa”, tôi nhỏ giọng thủ thỉ vào bên tai cậu ấy, nghĩ lại thì cũng thật hoài niệm, cách đây không lâu, cậu ấy đã từng thủ thỉ với tôi một lần, bây giờ, tôi lại là người đi tâm sự với cậu ấy. Mặc dù đã biết quan hệ giữa chúng tôi đã sâu sắc như vậy rồi nhưng nhiều khi tôi vẫn không tin được mà tự hoài nghi. Còn bây giờ, dù có bị lừa thì tôi cũng nguyện ý tin.

“Là tớ đã nóng vội, cậu có thể từ từ nghĩ kỹ, bao giờ quyết định được, tớ sẽ lắng nghe cậu”, Hải Minh nhẹ nhàng vuốt sống lưng tôi, đồng thời cũng kéo tôi lại gần hơn để ôm, cậu ấy ôm rất chặt, người chúng tôi rất sát, bộ phận nào trên người cũng va chạm vào nhau không có kẽ hở. May mắn nhất là trong tình huống này, tôi cảm động bởi lời của cậu ấy nên trong đầu không dấy lên nổi tư tưởng bất chính.

“Tớ đáng để cậu kiên nhẫn như vậy sao?”, tôi bất giác buộc miệng hỏi.

Nghe vậy, cậu ấy liền đẩy tôi ra rồi nhìn chằm chằm, tôi vẫn như cũ, không hiểu được những gì đang ẩn giấu sâu bên trong đôi mắt sáng đó. Cậu ấy đưa tay lên quẹt mí mắt nóng hổi của tôi rồi lại tiếp tục kéo người tôi lại để ôm, lần này, cậu ấy không tức giận nữa nhưng tôi có cảm giác, cậu ấy chỉ không thể hiện ra bên ngoài thôi.

“Tử Duy, cậu khác với bạn của tớ, cậu quan trọng hơn thế nhiều, cậu nói xem tớ không thể kiên nhẫn được sao?”, cậu ấy nói.

Lại thêm một câu nguy hiểm nữa. Cậu ấy có ý thức được mỗi câu mỗi từ cậu ấy nói ra vô tình lại gieo rắc thêm hi vọng cho tôi không vậy?

“Cậu xem tớ là gia đình sao?”, tôi hỏi.

“Đúng rồi, là gia đình, người trong gia đình nhất định phải quan tâm nhau”, Hải Minh cọ đầu của cậu ấy vào một bên đầu của tôi tựa như muốn minh chứng rõ ràng hơn cho câu nói của mình.

Ra vậy, tôi không được xếp vào Friendzone, đó là may mắn. Nhưng lại bị xếp vào Familyzone, đây mới là thảm kịch. So với vế trước, vế sau lại càng khó thoát ra hơn nhiều, bạn bè có thể trở thành người yêu nhưng người trong gia đình vốn dĩ đã không có cơ hội đó rồi.

Cậu thật độc ác, Hải Minh à.

Bàn tay tôi bất giác siết chặt phần lưng áo của cậu ấy, đầu lại càng cúi sâu vào một bên vai của cậu ấy hơn. Tôi không biết nói gì trong tình huống này, thậm chí tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà mọi chuyện lại đi đến một bước khó xử như thế này.

“Tớ mệt mỏi quá”, tôi nhẹ giọng nói, kèm theo đó là một tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Sau nhiều năm cố gắng che giấu bản thân mình, đây là lần đầu tôi cảm thấy mệt mỏi đến như vậy, tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ ước bây giờ có một cái giường thật lớn để nằm lên đó rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Cùng lúc này, tiếng loa từ phía sân khấu lều trại đột nhiên vang lên, xem ra thời điểm khai mạc hội trại đã bắt đầu rồi. Dù không ở đó nhưng tôi có thể cảm nhận được tinh thần phấn chấn đầu ngày của từng sinh viên. Về phần tôi, ngày hôm nay xem như hỏng rồi, bộ dạng thảm hại này sẽ chẳng kéo một ngày của tôi đi đến đâu.

Tôi có thể cảm nhận được đầu của Hải Minh đã rời khỏi vai tôi để nhìn về phía sân khấu, có lẽ cậu ấy cũng muốn đi xem một chút nhưng hẳn vì tôi nên mới phải ở lại. Không hiểu sao, tôi lại dùng từ “phải” trong trường hợp này, đây không phải đang tự nói tôi là gánh nặng của cậu ấy sao?

“Tử Duy, chúng ta trốn đi đi”.

Tôi có chút giật mình nghiêng đầu nhìn cậu ấy, hai mắt không cách nào tin tưởng những lời vừa nghe được. Tôi nhanh chóng đáp lại:

“Trốn? Cậu không sợ bị kỷ luật sao?”.

Hải Minh nghiêng đầu lại, vừa vặn mặt cậu ấy cũng gần áp sát với mặt tôi, cảnh tượng ngày hôm đó ở bãi biển một lần nữa lại hiện về trong đầu tôi.

Deja Vu?

Cảm giác này thật quen thuộc, không đợi cậu ấy trả lời, tôi bất giác bật cười thành tiếng rồi úp mặt vào trong hõm vai cậu ấy, toàn thân run lên một đợt vì không thể nào nhịn cười được. Tôi đúng là tự mua dây buộc mình mà, ban nãy không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại đi nghĩ mình là gánh nặng của cậu ấy. Tôi không phải là gánh nặng của cậu ấy, không ai trong chúng tôi là gánh nặng của nhau. Chúng tôi đều là người quan trọng trong mắt đối phương.

Hải Minh hơi bất ngờ với biểu hiện của tôi nhưng cậu ấy cũng bật cười rồi ôm tôi thật chặt, có vẻ như tâm trạng của chúng tôi đã buông lỏng được hơn một chút rồi.

“Chúng ta không rời đi khuôn viên cắm trại, như vậy không được tính là vi phạm nội quy, sẽ không bị kỷ luật. Nếu cậu vẫn lo, vậy để tớ nhắn cho Thanh Hoa một tiếng là được rồi”, cậu ấy nói.

Đầu óc thông suốt, tôi có thể lấy lại lý trí của mình để suy nghĩ, rất nhanh, tôi đáp lại:

“Ừ, nhắn với cậu ấy đi, để tớ nhắn với Nhu Vân”.

Vừa dứt lời, tôi liền chủ động buông cậu ấy ra nhưng cậu ấy thì vẫn cố ôm tôi thêm một, hai giây nữa rồi mới chịu buông. Cũng may lúc ra ngoài tôi có mang theo điện thoại cùng ví tiền nên muốn đi đâu cũng không sợ “bó tay, bó chân”. Tôi nhắn cho Nhu Vân một tin, bảo bị đau bụng đi vệ sinh nên sẽ vào trại sau, cô cũng không hỏi quá nhiều, chỉ nói để cô lo là được. Về phần cậu ấy, xem chừng Thanh Hoa không dễ dàng bỏ qua nên cũng tốn một ít thời gian.

Trong lúc cậu ấy chưa xong, tôi đi đến một góc ban công rồi chống khuỷu tay nhìn, bên ngoài là một vườn cây xanh ngát, mặc dù mùa thu đã đến nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi, thời tiết thực sự ở chỗ chúng tôi vẫn chưa chính thức được gọi là mùa thu đâu. Tôi hơi nghiêng đầu lại nhìn sang Hải Minh, nhìn bộ dạng cuống quýt giải thích của cậu ấy mà muốn bật cười thành tiếng nhưng cơ bản thì tôi vẫn nhịn xuống được.

Cậu ấy vô tình thấy tôi nên liền đưa tay lên vẫy chào kèm với một nụ cười tươi, điều này khiến tôi nghĩ nhiều đến mối quan hệ với cậu ấy. Tuy rằng cậu ấy xem tôi là gia đình nhưng ở khía cạnh của tôi, tôi có cảm giác cậu ấy là một Bisexual. Đương nhiên, cậu ấy có lẽ vẫn đang xem mình là trai thẳng hoặc thực tế, cậu ấy chính là trai thẳng. Tôi không hiểu quá nhiều về tính hướng của cậu ấy, tất cả chỉ là suy đoán thôi. Tuy nhiên, mọi người biết đấy, khi một suy đoán càng ngày càng có xu hướng lợi thế cho mình thì bản thân gần như sẽ nhận định đó là sự thật, chuyện này rất nguy hiểm bởi nó sẽ kéo đến tình huống gọi là ngộ nhận. Tục ngữ có câu trèo cao ngã đau không phải không có ý nghĩa đâu, nếu ngộ nhận quá nhiều, lúc biết sự thật sẽ đau khổ lắm.

Cậu ấy càng ngày càng làm cho tôi bắt đầu ngộ nhận rồi, tôi thật sự muốn phát điên lên mất, tôi muốn tâm sự nhưng lại chẳng biết nên nói với ai, chỉ có thể khư khư giữ một mình ở trong lòng. Anh chủ Kitchen & Bar có thể là một đối tượng để tôi nghĩ đến nhưng đó là khi tâm sự chuyện khác, một khi đã đề cập vấn đề yêu đương cá nhân, tôi thật không muốn nói với anh ấy một chút nào.

Bởi vì anh ấy có ý đồ bất chính với tôi. Thực ra câu này cũng không phải hiểu theo nghĩa xấu đâu, chỉ là tôi không quá rõ anh ấy có tình cảm với tôi hay anh ấy chỉ đơn giản muốn lên giường với tôi. So với Hải Minh, anh ấy mới thực sự là Fuck Boy chính hiệu, làm bạn thì được, yêu đương thì đừng. Thậm chí khi tôi đã nói hiện tại tôi muốn theo đuổi Hải Minh thì anh ấy thi thoảng vẫn có một chút hành động trái ngược với hai chữ “ủng hộ” nói ra từ miệng lắm. Nói chung, tôi không muốn đề cập Hải Minh trước mặt anh ấy quá nhiều.

“Ôi mình điên mất!”, tôi cúi đầu lẩm bẩm nhỏ tiếng ở trong miệng rồi thở dài. Cùng lúc này, Hải Minh cũng đã kết thúc cuộc giải trình với Thanh Hoa, xem chừng kết quả cũng không khả quan lắm. Tôi mỉm cười nói:

“Thanh Hoa bắt cậu làm gì rồi sao?”.

“Ừ, cậu ấy muốn tớ chơi Trò Chơi Lớn vào đêm nay”, cậu ấy uể oải nói, tiện đường cũng dựa vào người tôi rất sát. Cũng may hôm nay không có sinh viên của trường cao đẳng đi học, nếu không kiểu gì cũng sẽ có lời ra tiếng vào đối với hành động thân mật bất thường của hai thằng con trai khác trường này.

Mặt khác, nghe đến ba chữ ‘Trò Chơi Lớn’ từ miệng cậu ấy, tôi liền nở một nụ cười tươi rói, nhìn qua không giống như là người vừa mới rơi nước mắt lúc nãy một chút nào.

“Trùng hợp đấy, đêm nay tớ cũng chơi Trò Chơi Lớn”.

“Thật sao?”, cậu ấy hớn hở đáp.

“Thật, nhưng đừng quên, chúng ta là đối thủ”.

“Thôi nào, năm cuối rồi, đừng tranh đua với các em nhỏ nữa”, cậu ấy dùng khuỷu tay đẩy nhẹ tôi rồi cười. Tôi thực sự thích nụ cười của cậu ấy, nó chứa nhiều năng lượng tích cực, mỗi lần nhìn vào là chỉ muốn cười theo, chỉ muốn gần gũi với cậu ấy thêm đôi chút.

“Nói vậy thôi, tớ cũng không ham thắng đến vậy, vui vẻ là được rồi”, tôi đáp.

“Ừ, vui vẻ là được rồi, cậu nhất định phải vui vẻ đấy”, vừa nói, cậu ấy vừa lấy tay tôi đặt vào trong lòng bàn tay cậu rồi mỉm cười.

Tim tôi … lại loạn nhịp nữa rồi.