Cam Lai

Chương 25: Bức ảnh chụp




Tôi vội vàng quay trở lại dãy nhà đã học ban nãy nhưng khi vừa lên cầu thang thì tôi lại dừng lại không bước tiếp nữa, bây giờ nếu gặp lại cô nàng đó thì tôi phải biết nói sao đây, không lẽ lại trắng trợn đi hỏi vừa rồi cô đang xem group gì sao?

Như vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Tôi bặm môi lại có chút lo lắng, không biết bức hình đó vì sao lại bị chụp lại, hơn nữa đó lại là một group trong thành phố nữa. Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác bản thân mình đang phải đối mặt với một mối nguy cơ không thể nào lường trước được. Cô nàng đó có thể là một nhưng ai biết được trong trường này có bao nhiêu người sẽ ở trong cùng group đó chứ. Và liệu rằng trong hàng đống người đó thì sẽ có bao nhiêu người nhận ra đó là tôi và Hải Minh đây. Cả hai chúng tôi không phải người vô danh, chúng tôi có thể xem là có chút danh tiếng ở trong trường, chỉ cần có một người nhận ra được thì mọi thứ sẽ lan truyền như hiệu ứng cánh bướm cho xem.

Càng suy nghĩ tôi lại càng cảm thấy rối, trong đầu là một tràng hỗn loạn không thể nào kiểm soát được. Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng, cho nên tôi liền chạy xuống dưới sân tìm một máy bán hàng tự động để mua nước uống, tôi cần một thứ gì đó để kích thích bộ não cũng như trấn an tinh thần của tôi lại.

Lộc cộc!

Lon cà phê rơi xuống dưới khe lấy đồ, tôi từ tốn cúi người lấy nó ra rồi uống, so với cà phê bình thường thì loại đồ uống đóng lon sẵn này nhạt nhẽo hơn hẳn, hơn nữa lại còn xen lẫn vào một ít vị ngọt nữa nên tôi cảm thấy hơi khó uống. Nhưng biết sao được, máy bán hàng tự động chỉ có loại cà phê này thôi. Cà phê trong căn tin thì tốt hơn nhưng quãng đường đi khá xa, phải đi gần năm phút mới có thể đến được nơi, đến lúc đó thì tôi đã sớm phát điên lên rồi.

Tôi ngửa đầu làm một hơi uống hết lon cà phê nhạt nhẽo đó rồi ném nó vào bên trong thùng rác, hai gò má có chút tê dại khó chịu nhưng đại khái thì đầu óc cũng tỉnh táo lên đôi chút. Tôi từ tốn hít vào thở ra đều đặn theo nhịp để tập trung, đây là cách thở tôi dùng khi tập Kendo, mức độ tập trung khỏi phải bàn.

Tôi đứng dựa người vào một bờ tường tương đối khuất rồi chống cằm suy nghĩ. Đầu tiên, bức ảnh đó nằm trong một group kín của thành phố, số lượng người thấy có lẽ sẽ không ít nhưng nếu tính đến việc kiểm duyệt nội dung của ban quản trị group thì sẽ hạn chế lại được không ít nơi để tìm. Đại khái thì những nơi có thể duyệt được hình ảnh như vậy e rằng cũng chỉ có mỗi những group liên quan đến cộng đồng LGBT thôi. Trước mắt, đây tạm xem là một tin vui bởi nó sẽ không lan tỏa ra quá rộng.

Thứ hai, giả sử danh tính của tôi cùng Hải Minh bị bộc lộ ra bên ngoài thì tôi phải đối mặt như thế nào đây. Ở trường hợp của Hải Minh, cậu ấy có lẽ sẽ giải quyết được, dù sao lời nói của cậu ấy vẫn có một sức nặng nhất định. Nhưng tôi thì khác, trong kỳ vừa rồi tôi có “chơi dại” một chút, một vài người ở trong trường đại khái cũng đoán được tôi là người đồng tính rồi nhưng không lựa chọn nói ra bởi bọn họ cũng như vậy.

Chúng tôi chỉ vô tình quen biết nhau tại một quán Pub trong thành phố thôi nhưng cũng không tính là thân thiết, vì vậy tôi không nắm chắc được bọn họ có nói chuyện này ra không. Xem như tôi mở miệng phản bác thì trong lòng cũng nặng nề rất nhiều, về sau nếu có come out với Hải Minh thì sẽ bị cậu ấy nói là lừa cậu ấy trong suốt thời gian qua. Khoảnh khắc bị cậu ấy quay lưng là lúc tôi không muốn thấy một chút nào, tôi sợ con tim mình sẽ không chịu nổi được được cú sốc đó mất.

Suy tư một hồi khá lâu, tôi lấy điện thoại nhắn vào NINE cho anh chủ của Kitchen & Bar, ở phương diện này, anh hẳn có kinh nghiệm nhiều hơn tôi, có lẽ sẽ cho được một vài lời khuyên hữu ích.

. . .

Khoảng một tiếng sau khi nhắn, anh mới nhắn lại cho tôi, khi ấy, tôi đã sớm về đến nhà rồi nằm thẳng cẳng ra để đợi. Công việc của anh bận rộn, nhắn lại trễ cũng không sao, vừa vặn lại nằm trong khoảng thời gian kiên nhẫn của tôi.

『À, em đang nói đến bức ảnh hai đứa ngồi ở bãi biển hả? Anh có thấy rồi』

Tôi vội vàng bật người ngồi thẳng dậy rồi nhìn chằm chằm vào bên trong màn hình, thần sắc có chút vui mừng khó tả, nếu anh chủ đã biết thì có thể tìm đến được group đó rồi, tôi nhắn lại:

『Đó là group nào vậy? Anh thêm em vào được không?』

Anh chủ:『Bình tĩnh nào em trai, không có gì phải hoảng loạn đâu, group này là của dân đồng tính trong thành phố, bên trong cũng có không ít người thuộc trường em, nếu em vào thì chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này』

Thấy vậy, tôi liền đưa tay lên ngực, tiếng tim trong lồng ngực vang lên liên hồi không ngừng nghỉ. Tôi đang gấp, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, chính vì vậy nên lý trí đã bắt đầu bị lấn át. Cũng may có anh chủ cảnh tỉnh lại, nếu không tôi lại tự mình đào mồ chôn thân. Tôi nhắn lại:

『Cảm ơn anh, em bình tĩnh lại rồi, tình huống bên trong group đó như thế nào? Anh kể lại em nghe được không?』

Anh chủ:『Không phải vấn đề gì lớn đâu, bài cũng khá ít người bình luận vì group này chủ yếu là porn nên ảnh của em trôi đi khá nhanh, nên yên tâm đi, nếu có người nào từ trường em bình luận thì anh sẽ lưu ý giúp』

Tôi:『Ok anh, bữa nào em lại qua ủng hộ tiếp』

Anh chủ:『Nhớ gọi món đắt tiền một chút đấy. Tiện thể, trông hai đứa đẹp đôi lắm, hẹn hò rồi hả?』

Cầm điện thoại trên tay, tôi thở một hơi nhẹ nhõm nhưng khi thấy tin nhắn mới nhất trên NINE thì gương mặt đột nhiên nóng lên một chút, tôi quay đầu nhìn vào gương thì thấy mặt có hơi đỏ lên vì xấu hổ. Kỳ thực, cá nhân tôi cũng thấy mình … khá hợp với Hải Minh đấy, ý tôi là từ góc nhìn khách quan ấy.

Cậu ấy đẹp trai hơn nhưng tôi cũng không xấu, chưa kể vì chơi thân với nhau nên tại một số biểu cảm, chúng tôi thật sự khá giống nhau, đại khái có thể xem là có tướng phu phu. Dáng người chúng tôi rất tương hợp, ôm vừa tay, dựa vừa đầu. Tính tình lại còn hợp ý nhau không phải bàn cãi. Nhìn từ góc độ nào, tôi cảm thấy chúng tôi hợp nhau một cách không thể chối từ, đương nhiên, ở đây không tính đến tình huống cậu ấy là trai thẳng. Nhưng tạm bỏ qua chuyện đó thì anh chủ bảo chúng tôi đẹp đôi cũng xem như một loại thừa nhận đi, tôi có chút xấu hổ nhưng cũng vui mừng lắm, tôi mỉm cười nhắn lại:

『Bọn em không phải người yêu, em còn đang mong đây』

Anh chủ:『Sao cũng được nhưng đến lúc thất tình thì đừng có chạy đến chỗ anh khóc lóc uống rượu, anh đây không hơi đâu gọi điện về nhà em nữa đâu. Lần trước xém chút nữa là bị anh trai em hiểu lầm thành lừa đảo rồi』

Tôi:『Chuyện còn chưa bắt đầu mà anh đã rủa rồi, thôi em tắt máy đây』

Anh chủ:『Anh chỉ cảnh báo thôi, yêu trai thẳng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu, Tử Duy. Nếu em chơi đùa thì anh không nói nhưng nếu nghiêm túc thì phải chuẩn bị tinh thần thật tốt』

Tôi:『Được rồi, em sẽ lưu ý, em tự biết nên chọn cách nào là tốt cho mình mà』

Anh chủ:『Tùy em, lần sau nhớ ghé quán đấy』

Tôi:『Em biết rồi, anh đi làm đi』

Nhắn lại cho anh xong, tôi liền tắt màn hình rồi ném điện thoại sang một bên, còn bản thân thì vùi mặt vào trong một cái gối. Thành thật thì anh chủ nói không sai, yêu trai thẳng chưa bao giờ là một lựa chọn tốt, đến cuối cùng, người tổn thương vẫn sẽ luôn là tôi thôi. Nhưng biết sao được, tôi sa đà quá rồi, bây giờ tôi đã không thể dứt hình bóng của Hải Minh ra khỏi đầu, cậu ấy cứ như một con “ký sinh trùng” bất tử được cấy vào bên trong đầu tôi. Bất cứ tâm trạng tôi vui, buồn, chán nản hay phấn khích thế nào thì tôi vẫn luôn nghĩ đến cậu ấy ở trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến cậu ấy, mỗi khi vui, tôi sẽ càng vui hơn, mỗi khi buồn, tôi sẽ thấy nỗi buồn được vơi đi, cậu ấy chính là liều thuốc tâm trạng tốt nhất đối với tôi và cũng là điểm neo mà tôi có thể nắm lấy mỗi khi cảm thấy chênh vênh không yên lòng.

Vừa nằm trên giường, tôi vừa nghĩ lấy hình ảnh của cậu ấy lúc ở bên cạnh tôi, không biết lúc ở cùng với người khác, cậu ấy có được vui vẻ như vậy không nhỉ?

Hay là phải luôn kìm nén bản thân mình rồi thể hiện một mặt hòa đồng ra bên ngoài?

Tôi không biết được. Nhưng tôi lại tò mò đến chết đi mất, tôi hận không thể học cùng lớp với cậu ấy, cùng cậu ấy trải qua những ngày tháng tốt đẹp nhất của sinh viên thời đại học. Tôi quằn quại lăn qua lăn lại ở trên giường, hai chân đạp loạn xạ làm rối tung hết cái chăn được xếp gọn gàng ở cuối giường.

“Em làm cái gì mà vùng vẫy như con cá chạch vậy?”.

Anh trai tôi khoanh tay đứng tựa vào cửa phòng, hai mắt nhìn tôi đầy khó hiểu. Trên người anh ấy ăn mặc rất chỉnh tề, quần tây áo sơ mi đóng thùng đầy đủ, là một bộ dạng vô cùng quen thuộc của dân văn phòng chính hiệu.

Nghe thấy giọng anh ấy, tôi giật bắn người rồi ngồi thẳng dậy lớn tiếng mắng:

“Sao anh không gõ cửa?”.

Dường như bị giọng nói của tôi ảnh hưởng, anh ấy liền giật mình làm rơi luôn túi tài liệu đang cầm ở trên tay. Anh ấy cúi người cầm túi tài liệu ấy lên rồi nói:

“Phép tắc đơn giản như vậy anh đương nhiên biết, vấn đề ở đây là em không nghe”.

Giọng của anh tôi rất bình bình, không quá hay nhưng cũng chẳng khó nghe, giọng anh ấy vẫn luôn bình thản ở một mức độ như thế này. Bất kể trong người có tâm sự gì thì giọng của anh ấy cũng không có chút nào thay đổi, ngày trước tôi thường hay gọi anh ấy là giọng đơ. Nhưng kể cả thế thì anh ấy vẫn rất cưng chiều tôi, tôi muốn gì thì anh ấy đều cho cả, chỉ cần trong khả năng tài chính cho phép là được. Đương nhiên, tôi cũng không phải là người hay đi “vơ vét” túi tiền của anh ấy đâu, mẹ sẽ đánh chết tôi mất.

Nghe anh nói vậy, tôi liền cảm thấy hơi chút có lỗi, nên bèn hắng giọng lại nói:

“Được rồi, là lỗi của em không nghe thấy nhưng sao anh lại ở nhà vào giờ này?”.