Cam Lai

Chương 24: Dấu mũ đôi




Ngày nhập học rất nhanh đã trở lại, tiết trời dần chuyển đến cuối hè nhưng cái nóng vẫn còn tiếp diễn đến không biết bao giờ mới ngừng lại. Sinh viên từ khắp nơi trên cả nước dần dần phải đổ về các thành phố lớn để bắt đầu một học kỳ mới, đương nhiên, thành phố của tôi cũng không ngoại lệ. Thậm chí, trên dải đất duyên hải này, thành phố của tôi còn là nơi tề tụ sinh viên đông nhất.

Mỗi người trở lại trường học thường mang theo rất nhiều biểu cảm khác nhau, có người phấn khích, có người mong chờ nhưng cũng có người chán nản cùng nhớ nhà. Tôi là người bản địa, tự nhiên không hiểu được cảm giác đi học xa nhà như thế nào, nhưng tôi hiểu cảm giác tiếc nuối của mùa hè ra sao, nhất là qua đợt nghỉ vừa rồi.

Đổi lại như mọi năm, có lẽ tôi sẽ trông mong một học kỳ mới tốt đẹp hơn bởi tôi không có chuyện gì để làm trong mùa hè trừ bỏ tập Kendo, tập gym cùng đi thực tập trải nghiệm. Nghe thì có vẻ “rất có chuyện để làm” nhưng thực chất những chuyện này với tôi lại khá gắn bó với đời thường rồi, cho dù không phải mùa hè thì sinh hoạt của tôi cũng sẽ như thế thôi.

Chỉ là trong đợt nghỉ hè qua, tôi quen biết được với Hải Minh nên tự nhiên đã có việc để làm, hơn nữa tôi còn rất “nghiện” loại “công việc” này. Đáng tiếc, chơi đùa còn chưa đủ thì phải nhập học lại rồi. Mặc dù tôi cùng cậu ấy học chung khoa nhưng kỳ diệu ở một chỗ là chúng tôi còn chưa từng học chung với nhau một môn nào. Cái này phải nói lịch học của chúng tôi xung khắc với nhau khá nhiều, chưa kể càng học vào chuyên ngành càng xung khắc.

Tại trường tôi, trước khi vào chuyên ngành thì sinh viên tự lựa chọn học theo tín chỉ của mình, muốn học môn nào trước cũng được, số lượng giảng viên đứng lớp cũng nhiều nên ai muốn học người nào thì cứ chọn. Nhưng một khi đã vào chuyên ngành thì chỉ có học với giảng viên trong khoa. Hiện nay, đại đa số giảng viên trong khoa tôi đều đang tu nghiệp ở nước ngoài chưa về nước nên số lượng người trong khoa cũng tương đối thấp. Một người phải kiêm nhiệm tận hai đến ba môn, đồng nghĩa số lượng sinh viên trong khoa khi học chuyên ngành cũng sẽ bị phân vào các lớp với khung giờ khác nhau.

Để tiện cho việc chia lớp học thì ai ở lớp nào sẽ học theo lớp nấy, tôi thuộc lớp một, tự nhiên học theo thời khóa biểu của lớp một. Hải Minh thuộc lớp hai, đương nhiên phải theo lớp hai. Từ đó dẫn đến việc chúng tôi không đời nào chạm mặt nhau tại trường trừ các buổi thi cuối kỳ. Nói ra thì nghe đau đớn nhưng sự thực còn đớn đau hơn thế nhiều. Tôi thực sự rất muốn khiếu nại khoa nhưng mọi người biết đấy, sức một người chẳng thể nào xoay chuyển được tình thế.

Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau ngoài giờ học thôi.

. . .

Thứ tư, cuối tháng tám.

Hôm nay đã là ngày thứ ba tôi trở lại trường, vừa vặn hôm nay lại là ngày học phải môn đáng sợ nhất trong tất cả các học phần của trường Đại học – Phương pháp nghiên cứu khoa học. Tôi nghe những anh chị khóa trên nói lại rằng đây là môn có thể biến những sinh viên hạng A thành hạng D và F chỉ trong một nốt nhạc chớp nhoáng, đồng thời đây cũng là môn có tỷ lệ học lại cực kỳ cao.

Tuy rằng tôi học khá ổn nhưng sau nghe những lời đó, trong lòng cũng có chút hồi hộp, quả nhiên, sau khi nghe cô Liên trưởng khoa dạy qua một buổi thì tôi đã biết môn này khó nhằn đến mức nào rồi. Xem như môn này cô có cho làm bài tập cá nhân thì tôi cũng chưa chắc đã qua nổi, nếu có qua thì toàn thân cũng tàn tạ mình đầy thương tích thôi.

Cuối giờ học, cô cầm hết đống tài liệu dạy của mình xếp lại cho thẳng hàng rồi nói với cả lớp:

“Trước khi kết thúc, cô có hai chuyện muốn nói với các em. Đầu tiên, môn này các em chỉ có một cột điểm, đó là làm một bài nghiên cứu khoa học, chủ đề liên quan đến chuyên ngành, các em chọn sao cũng được nhưng nhớ không được trùng nhau. Thứ hai, để cho nhóm nghiên cứu có nhiều sự lựa chọn về thành viên thì cô sẽ để các lớp do cô đứng lớp tự lập nhóm với nhau. Một nhóm có tối thiểu ba người, tối đa năm người, hạn cuối nộp danh sách nhóm là mười giờ tối mai. Các em còn ý kiến gì nữa không?”.

“Dạ, không ạ”, cả lớp đồng thanh đáp, bộ dạng uể oải không cách nào diễn tả nổi, hơn hai tiếng vừa rồi chắc đã vắt kiệt hết sức lực của cả lớp rồi, không biết có còn ai nghe rõ lời dặn dò của cô ban nãy không nữa.

Nhưng ở dưới lớp, tôi đã nhịn không được nở một nụ cười tươi hết sảy rồi. Kỳ này cô Liên trưởng khoa chỉ dạy hai lớp phương pháp nghiên cứu khoa học, là lớp tôi và lớp hai của Hải Minh. Bây giờ cô cho phép được lập nhóm kết hợp thì sao tôi lại không nắm bắt lấy cơ hội này được. Tôi vội vàng cất hết sách, vở vào bên trong ba lô rồi lấy điện thoại ra vào NINE nhắn cho cậu ấy.

『Sáng mai cậu có tiết phương pháp nghiên cứu khoa học của cô Liên phải không?』

Không qua mấy giây, tiếng chuông báo hiệu tin nhắn của tôi vang lên. Tôi có hơi giật mình, cậu ấy nhắn lại nhanh hơn tôi nghĩ.

Hải Minh:『Ừ, tớ có tiết sau, nhưng có chuyện gì không?』

Tôi:『Cô bảo được lập nhóm kết hợp giữa hai lớp, cậu vào chung nhóm với tớ không?』

Hải Minh:『Vậy hả? Thế thêm tớ vào đi ^^』

Nhìn thấy tin nhắn mới, tôi có chút đứng hình lại, thậm chí là còn nghi ngờ có người nào đó vừa cầm lấy điện thoại của cậu ấy. Bình thường khi nhắn tin với tôi, cậu ấy chẳng bao giờ dùng icon hay emoji để biểu lộ cảm xúc đâu, bây giờ đột nhiên xuất hiện dấu mũ đôi thế này thật khiến tôi không biết đâu mà lần.

Tôi:『Trong nhóm có thêm cả Nhu Vân nữa, bên cậu có cần thêm người nào không?』

Tuy nói tôi có tình cảm với Hải Minh nhưng không có nghĩa tôi sẽ mù quáng không lý trí. Môn này rất khó, tôi phải đảm bảo bản thân không thể bị rớt môn, nếu không sẽ trễ tốt nghiệp một năm mất. Cho nên thành phần tham dự nhóm phải là những người thật sự giỏi hoặc có nhiều kinh nghiệm thực tế.

Hải Minh không cần phải nói, cậu ấy là người tôi yêu, đồng thời cũng là một gương mặt quen thuộc trong danh sách nhận học bổng học tập qua các kỳ, sức học của cậu ấy không có gì phải bàn cãi. Nhu Vân học hành không tính là tốt nhưng bù lại có tinh thần trách nhiệm rất cao, việc gì cô đã nhận thì sẽ làm đến cùng và rất bài bản. Tôi cùng cô có thể nói là đôi bạn thân hiếm hoi vừa hợp tính chơi đùa, vừa hợp tính làm việc.

Để làm nghiên cứu khoa học thì đội hình này có lẽ cũng đủ rồi nhưng tôi cũng phải hỏi ý Hải Minh thử xem cậu ấy có muốn thêm ai vào nữa không. Nếu người ấy có năng lực thì tôi cũng chẳng ngại thêm vào đâu, nhiều người được việc thì công việc mỗi người nhận được sẽ giảm lại một chút mà.

Ting!

Tiếng chuông thông báo vang lên, tôi nhìn vào màn hình điện thoại một chút rồi mỉm cười.

Hải Minh:『Chắc không cần ai nữa đâu, ba người chúng ta là đủ rồi』

Đúng rồi, không emoji, không icon, đây mới đúng là cậu ấy.

Tôi:『Ok, vậy để tớ lên danh sách』

Hải Minh:『Ừ, tiện thể tối nay đi với tớ đến một nơi đi』

Tôi:『Đi đâu vào tối muộn vậy?』

Hải Minh:『Cái này là bí mật ^^』

Nữa, lại đến, là cái ký hiệu mũ đôi đáng ngờ đó. Cậu ấy đang muốn làm gì vậy?

Tôi tự hỏi.

Nhưng không quản đó là gì, có vẻ như tôi cũng nên đi một chút cho biết, tiện thể hỏi xem bí mật ẩn đằng sau dấu mũ đôi đó là gì.

Tôi:『Được, tớ sẽ đi』

Hải Minh:『Ok, đúng 7h tớ sang đạo trường đón cậu ^^』

Tôi chớp chớp mắt nhìn vào dấu mũ đôi đó thêm một lần nữa, tôi tự hỏi có khi nào cậu ấy dùng loại icon này đến nghiện rồi không. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi đưa tay lên gãi đầu một chút, cảm thấy thật khó hiểu nhưng cũng cảm thấy rất tò mò, tôi thật đợi không được đến buổi tối nay mất.

Tôi cất điện thoại vào trong túi áo khoác rồi mang ba lô đi về, lúc ra khỏi cửa lớp thì một bóng đen bất chợt va vào tôi. Tôi chỉ nghe được một tiếng “á” của nữ nên nhanh chóng vươn tay ra đỡ. Có lẽ vì tôi luyện Kendo được nhiều năm nên trọng tâm của tôi rất vững vàng, không dễ gì bị ngã từ một cú va chạm bất chợt như thế này nên tôi cũng nhanh chóng đỡ cô lại được.

Người va vào tôi là một cô gái lạ mặt, cô có một gương mặt khá dễ thương, dáng người lại nhỏ nhắn nữa nên gần như nằm hẳn ở trong vòng tay của tôi. Cô có vẻ ngại nên vội vàng đẩy người tôi ra, gương mặt có hơi phớt chút hồng. Thấy vậy, tôi liền cúi người giúp cô nhặt đồ rồi mỉm cười nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi, cậu không sao chứ?”.

“À, xin lỗi đã va phải cậu, mình không sao, cảm ơn cậu”, cô vội vàng khom người vừa cảm ơn vừa xin lỗi, bộ dạng có chút bối rối. Tôi cũng không trách gì cô, chắc cô đang bận nên vội thôi, cũng không phải là cố ý va phải tôi.

Tôi giúp cô nhặt hết mấy thứ ở dưới đất lên, vừa vặn nhìn thấy được màn hình điện thoại của cô là một bài đăng trong một nhóm kín nào đó có tên của thành phố tôi đang sống. Bài đăng bao gồm một đoạn ngắn không biết là viết gì nhưng hình ảnh đi kèm khá thơ mộng, là một cặp đôi đang ngồi dựa vào nhau ngắm bãi biển đêm.

Tôi không để ý quá nhiều, nhìn chằm chằm vào điện thoại của người khác như thế thật mất lịch sự nên tôi nhanh chóng trả lại mấy thứ này cho cô nàng. Cô nàng liền cảm ơn tôi ríu rít không ngừng. Tôi cũng không muốn mất thời gian ở đây nên bảo có chuyện cần đi trước, đồng thời cũng không quên dặn cô nhớ nhìn đường cho kỹ, không phải ai cũng dễ tính như tôi đâu. Chứ nếu cô vô tình va phải một người đang cầm ly nước hoặc chai nước đang mở nắp thì đúng thật là không dễ nhìn một chút nào.

Tiếp theo, tôi kiểm tra lại trên người mình xem thử có đánh rơi thứ gì không rồi mới bước chân đi tiếp, trong đầu vẫn cứ nghĩ đến bức ảnh hồi nãy bên trong màn hình điện thoại kia. Không hiểu sao tôi có cảm giác hơi quen quen khi nhìn vào đó nhưng lại không nhớ ra được là thứ gì. Cho đến khi tôi bước ra đến bãi đỗ xe thì hai chân đột nhiên dừng lại giữa đường, toàn thân bất định không hề di chuyển lấy một li.

Bãi biển đêm, hai người dựa vào nhau, một áo trắng, một áo xanh, người áo xanh đang nghiêng đầu dựa vào vai người áo trắng. Dữ kiện đã đầy đủ, một đoạn ký ức ngắn của tuần trước ngay lập tức ùa về như lũ quét.

Đợi một chút, không phải người trong bức ảnh là tôi và Hải Minh sao?