Cam Lai

Chương 103: Tiến về tương lai




Thứ ba, giữa tháng sáu.

Mùa hè đã đến, một mùa không mấy người ở độ tuổi chúng tôi mong đợi, bởi mùa này, ngày này, chúng tôi tốt nghiệp. Sau ngày hôm nay, chúng tôi đã không còn là sinh viên, đã không thể ngồi tại ghế nhà trường để nghe giảng nữa, chúng tôi phải bước vào vòng xoáy cơm, áo, gạo, tiền như bao người. Cá nhân tôi cùng Hải Minh không quá mong chờ ngày này đến, nhưng rốt cuộc, nó vẫn đến.

Lễ tốt nghiệp của chúng tôi được tổ chức khá long trọng, không khí không phải dạng tiếc nuối như hồi lễ trưởng thành của trường cấp ba mà thay vào đó là sự nghiêm túc – Nghiêm túc với bản thân mình, nghiêm túc với chính tương lai mình. Quá trình tổ chức lễ không có gì rườm rà, chỉ đơn giản làm mấy “thủ tục” thông thường rồi trực tiếp tuyên bố khen thưởng.

Cô Liên trưởng khoa từ trước đến nay vẫn luôn mang phong cách trực diện như vậy, cá nhân tôi khá thích vì nó sẽ không mất thời gian. Đương nhiên, dù bỏ qua nhiều “công đoạn” nhưng không thể thiếu phần phát biểu của đại diện sinh viên được. Không ngoài dự đoán, năm nay, Thanh Hoa đại biểu sinh viên thuộc khoá tôi phát biểu cảm nghĩ của mình.

Phong thái của Thanh Hoa vẫn như thường ngày, cô nàng luôn tự tin như vậy, cho dù phía dưới có là các bậc phụ huynh hay ban giám hiệu nhà trường thì cũng không có chút ảnh hưởng nào với cô. Thanh Hoa hiểu cô Liên nên bài phát biểu của cô không dài một chút nào, ngược lại còn tinh gọn và đầy đủ những tâm tư sinh viên chúng tôi muốn gửi gắm đến các giảng viên đã giúp đỡ trong bốn năm học qua.

“Thanh Hoa nói hay thật đấy, không biết ngày sau cậu ấy sẽ làm gì nhỉ?”, tôi nghiêng đầu sang hỏi Hải Minh ở bên cạnh.

“Nghe bảo cậu ấy được nhận vào một tập đoàn truyền thông đa quốc gia như em, còn cậu ấy nhận lời hay không thì anh không biết”, anh ấy nghiêng người về phía tôi rồi đáp lại, giọng rất nhỏ, tựa như sợ người khác sẽ nghe được vậy. Mà cũng đúng thôi, chúng tôi đang ngồi giữa biển người, ai muốn nói chuyện hầu hết đều nói nhỏ, nếu nói to hơn một chút thì cả hội trường sẽ chú ý mất.

Trong kỳ thực tập vừa qua, tôi và anh ấy vượt qua phần luận văn thực tiễn tương đối dễ dàng, dù sao cả hai đứa đã chuẩn bị trước một năm rồi nên không gặp quá nhiều khó khăn. Nếu nói tiếc nuối ở đâu thì điểm GPA của tôi không đủ để tốt nghiệp bằng xuất sắc, còn thiếu không chấm một mới đủ, đến các giảng viên cũng thấy tiếc nuối vô cùng. Nhưng thôi, không chấm một đó là cả một vấn đề, không phải học lại một, hai môn là có thể cải thiện được. Chưa kể, những môn có thể cải thiện trong kỳ hầu hết tôi đều đạt điểm A, nói một cách tâm linh thì số trời sắp sẵn, tránh không được.

Anh ấy cũng không khác gì tôi, nhưng đỡ tiếc nuối hơn vì còn thiếu tận không chấm ba. Có điều, tốt nghiệp bằng giỏi là đủ rồi, còn khối sinh viên trong khoa chỉ ao ước bằng khá thôi còn không được nữa kìa. Dù sao lúc đi xin việc, ngoại trừ bằng cấp, kinh nghiệm làm việc vẫn quan trọng hơn.

“Tiếp sau đây là phần trao thưởng cho các sinh viên đã có thành tích …”, thanh âm của cô Liên đột nhiên vang lên từ trên sân khấu, chúng tôi mãi nói chuyện với nhau mà không để ý đến chuyện Thanh Hoa đã phát biểu xong rồi. Nghe cô nói xong, hai đứa chúng tôi ngay lập tức rời ghế ra đường luồng ở giữa đứng xếp hàng, tiện thể chỉnh trang lại bộ đồ tú tài cho ngay ngắn rồi bước lên sân khấu nhận bằng khen.

Từ trên đài cao, tôi có thể thấy được bóng dáng của bố mẹ ở bên dưới, mẹ tôi còn chuẩn bị sẵn một cái máy ảnh từ trước, tôi vừa cầm được bằng khen là mẹ đã bắt đầu chụp tới tấp. Bố phát hiện tôi nhìn xuống nên liền mỉm cười đưa tay vẫy chào, sau đó lại nghiêm mặt lại liếc nhìn người yêu tôi ở bên cạnh. Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy đến từ anh ấy nhưng vẫn cố nặn nụ cười cho bên bộ phận truyền thông chụp ảnh kỷ niệm.

Lúc quay lại chỗ ghế ngồi, tôi nghiêng đầu thấp giọng an ủi:

“Bố em làm anh sợ rồi hả?”.

“Không đâu, anh chỉ hơi hồi hộp thôi”, anh ấy vuốt ngực đáp, nụ cười vẫn giữ trên miệng nhưng độ miễn cưỡng lại rõ ràng như ban ngày.

Tôi: “…”

Xem anh kìa, nói dối cũng phải chọn từ nào hợp hơn chứ.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời vỗ lưng trấn an anh ấy đôi chút, lát nữa còn phải lên nhận bằng, kiểu gì cũng bị bố tôi lườm tiếp cho coi, muốn trốn cũng không được.

“À quên mất, bố mẹ anh ngồi ở đâu vậy?”, tôi che miệng hỏi nhỏ. Anh ấy đã biết mặt gia đình tôi rồi nhưng tôi thì chưa, anh ấy cũng chưa bao giờ đưa ảnh gia đình cho tôi xem nên tôi khá tò mò. Ban đầu tôi còn nghĩ vì gia đình không được êm đẹp nên anh ấy mới không nói, về sau trò chuyện với Vân Anh mới biết được, gia đình anh ấy hạnh phúc lắm, hai bác còn thường xuyên đi du lịch với nhau như một cặp vợ chồng son nữa kìa. Anh ấy không nói chẳng qua vì … tôi không hỏi đến thôi.

Anh ấy thở ra một hơi rồi thấp giọng đáp lại:

“Họ … đang ngồi cạnh bố mẹ em đấy”.

Nghe vậy, cả người tôi có hơi cứng đờ lại, vì bố mẹ tôi ngồi ngay bên đường luồng nên chỉ có duy nhất một cặp phụ huynh ngồi bên cạnh, tôi giả vờ quay đầu ra sau vẫy tay chào bố mẹ rồi đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Sau khi quay người lại, miệng tôi còn chưa thể khép lại như cũ, bây giờ tôi đã hiểu tại sao anh ấy đẹp trai đến mức diễn viên rồi.

“Mẹ anh đẹp thật đấy, ngày trước bác ấy có thi hoa hậu hả?”, tôi cúi đầu hỏi nhỏ.

“Ừ, nghe bố nói ngày trước có đi thi, cũng vào được nhóm mười người đẹp nhất. Giỏi lắm đúng chứ?”, anh ấy cười đáp lại.

“Giỏi cái gì? Quá xuất sắc mới đúng”.

Tôi gật gù trầm trồ, cũng không ngạc nhiên lắm, mẹ anh ấy ở độ tuổi trung niên mà vẫn đẹp như vậy thì khi còn trẻ tuyệt đối sở hữu “nhan sắc vạn người mê”. Bên cạnh sự trầm trồ về nhan sắc của “mẹ chồng” thì nói thật, trong lòng tôi cũng thấp thỏm lắm, không biết bố mẹ anh ấy có nhìn ra chỗ nào khác lạ giữa hai đứa chúng tôi không nữa. Bố mẹ tôi đã biết anh ấy từ sớm nên dù không tiếp xúc vẫn sẽ bị để ý như thường nhưng phía bố mẹ anh ấy lại khác.

Rắc rối thật đấy.

Tôi thầm nghĩ.

“Em đang lo hả?”, anh ấy nghiêng người hỏi nhỏ.

“Ừ, lo chứ, tuy rằng đã hạn chế gặp mặt gia đình nhau nhưng đến cuối vẫn không tránh được. Em sợ … bố mẹ anh sẽ không thích em”, tôi gật đầu đáp, đồng thời, tay trái vô thức đưa lên sờ lấy khuyên tai trái của mình.

“Bố mẹ anh không để ý đến chuyện đó đâu, đến việc anh xăm hình cả hai người còn không nói gì mà, thậm chí mẹ còn giúp anh sát trùng nữa. Em đừng lo lắng quá, không lát nữa chụp ảnh lại mếu máo cho xem”, anh ấy nắm lấy tay tôi, tiện thể lấy tấm bằng khen che đậy bên trên nên không lo sẽ có người thấy được.

Vốn là tôi an ủi anh ấy, cuối cùng lại đảo ngược, sự đời khó lường thật, tôi vô thức bụm miệng mà bật cười, đồng thời cũng liếc xéo anh ấy. Anh ấy mỉm cười nháy mắt đưa tình rồi quay đầu lại tập trung lên sân khấu. Anh ấy không buông tay tôi ra, trong lòng tôi liền ấm áp vô cùng. Hai chúng tôi cứ vậy mà nắm tay đến tận lúc phát bằng.

Thông thường, số lượng sinh viên tốt nghiệp đúng hạn vốn không nhiều, khoá của tôi cũng không ngoại lệ, áng chừng có lẽ tầm gần một nửa thôi. Vì tôi và anh ấy ở hai lớp khác nhau nên lúc đọc tên lên nhận bằng, hai đứa phải tạm “xa cách” một khoảng thời gian khá xa. Nhưng không được bao lâu, hai đứa lại có thể đứng cạnh nhau như cũ để cùng chụp bức ảnh tốt nghiệp của khoá.

Chúng tôi vốn muốn đứng xa trung tâm một chút để có được cơ hội gần gũi nhưng đen đủi là cả hai đứa đều là “người của công chúng”, thành thử không thoát khỏi phận đứng giữa. Anh ấy thì thôi, trước giờ vẫn luôn nổi tiếng, riêng tôi trong suốt mùa thực tập vừa qua bỗng dưng “đùng” một cái lại trở thành “người của công chúng” từ lúc nào không hay, thậm chí trên các group kín, lượt tương tác trong những bài liên quan đến tôi còn nhiều gấp mấy lần anh ấy.

Ban đầu tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nhu Vân đã gửi sang một tấm ảnh. Tấm ảnh đó không đâu xa lạ, là tấm tôi chụp cho anh ấy tại “cốp xe quà tặng” hôm sinh nhật, trông đẹp trai phải biết. Đương nhiên, khi bức ảnh được đưa lên, anh ấy đã cố tình làm mờ mấy tấm ảnh treo trên dây sau lưng rồi nên không ai biết được anh ấy đang hẹn hò với ai.

Tôi không dùng mạng xã hội được một thời gian nên không biết anh ấy đã đăng bức ảnh này lên, khi đó, tôi có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Anh ấy làm vậy cũng tốt, vừa thông báo đang có người yêu, vừa cắt đi được mấy “cái đuôi” theo đuổi năm này qua tháng nọ. Anh ấy không nói cụ thể nhưng từ hồi còn làm bạn, tôi biết rõ, người tán tỉnh anh ấy không ít đâu, gần như ngày nào cũng có người nhắn tin tỏ tình.

Chính vì thế cho nên khi anh ấy đăng ảnh lên mạng xã hội, đại đa số mọi người đều khá sốc, thậm chí còn có người viết một bài đăng mùi mẫn tiếc nuối dài dằng dẳng lên trên trang cá nhân. Kinh dị hơn là đến bây giờ, mọi người vẫn còn đang đồn anh ấy hẹn hò với phụ nữ lớn tuổi nữa kìa, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cái xe ô tô.

Từ ngày bài đăng đó được đăng lên, lượng người hâm mộ của anh ấy bắt đầu giảm, còn của tôi lại tăng cao đến chóng mặt, số người nhắn tin đến tán tỉnh cũng không ít. Nhưng đen cho bọn họ là tôi đã “kiêng” mạng xã hội hơn hai năm rồi, nên dù có nhắn nhiều đến đâu, tôi cũng tự động tắt thông báo đi hết.

Không biết nếu một ngày nào đó, bọn họ biết tin hai chúng tôi hẹn hò thì biểu hiện sẽ như thế nào nhỉ?

Chắc phải bàng hoàng lắm đây.

Mấy giảng viên cố tình nhường chỗ đẩy chúng tôi vào đứng giữa nhưng may không bắt đứng hàng đầu mà lại đứng tại vùng trung tâm, nên vẫn có cơ hội gần gũi nhau được. Mặt khác, anh ấy nhanh trí cực kỳ, chủ động điều chỉnh áo tú tài lại sao cho nó có thể che phủ hết nếu nhìn từ phía sau, đồng thời cũng kêu gọi mọi người đứng sát vào để không một ai bị rơi ra khỏi khung hình.

“Ba … hai … một, cười nào!”, tiếng anh phó nháy kêu lên.

Chúng tôi ngay lập tức ném mũ tú tài của mình lên trời, người nào người nấy đều nở một nụ cười rất tươi. Tôi và anh ấy cũng không ngoại lệ, thậm chí, chúng tôi còn tươi hơn hẳn mọi người xung quanh, hai mắt đong đầy hạnh phúc, bên dưới tay nắm chặt tay không buông.

Tốt nghiệp rồi, chúng ta cùng nhau nắm tay tiến về tương lai, anh nhé!