Cam Lai

Chương 102: Mát xa【H-】




Rột, rột!

Bụng Hải Minh đột nhiên kêu vang thành tiếng, tôi liền dụi đầu vào lưng anh ấy mà bật cười thành tiếng. Từ đằng sau, tôi có thể thấy rõ mang tai đỏ ửng của anh ấy, trông đáng yêu thật, tôi nhướng người lên hôn nhẹ vào nó rồi nói:

“Chúng ta ăn sáng thôi”.

Anh ấy gật đầu lia lịa, đồng thời cũng đưa tay lên vuốt nhẹ hai tai để chúng bớt đỏ đi, tôi cười cười rồi rời giường mở màng bọc trên đĩa đồ ăn ra. Thực đơn buổi sáng tương đối hợp ý tôi, là bánh cuốn. Mặc dù đã được làm từ sớm nhưng nhờ có màng bọc thực phẩm nên khi mở ra, nó vẫn còn tương đối ấm, ăn xem như vừa miệng.

Sức ăn của chúng tôi rất lớn, cho nên tôi đã đặt bốn phần, chưa kể hôm qua còn hoạt động rất kịch liệt, bản thân trở nên đói lã cũng bình thường. Thành thật, đêm qua là lần đầu tiên hai đứa tôi làm đến lần thứ ba, thường ngày làm hai lần là đủ mệt rồi, không biết hôm qua chúng tôi lấy đâu ra năng lượng nhiều đến vậy nữa. Đến tận bây giờ, thắt lưng của tôi vẫn còn cảm thấy tương đối khó chịu đây. Chính vì thế nên khi ngồi ăn, cả người tôi cứ lắc lư qua lại không yên, mặc dù không phải tôi cố tình đâu nhưng thực sự eo tôi bây giờ rất mỏi, ngồi thẳng là cả một vấn đề.

“Em không sao chứ?”, anh ấy lo lắng hỏi.

“Thắt lưng em hơi đau, chắc do hôm qua hoạt động mạnh quá thôi”, tôi đưa tay xoa bóp xung quanh phần thắt lưng của mình, lông mày thi thoảng hơi nhíu lại vì chạm chỗ đau.

Sắc mặt của anh ấy có hơi trầm xuống, ánh mắt đau lòng đến xót xa, kỳ thực, tôi vốn không định nói đâu nhưng với người cố chấp như anh ấy thì nói dối chỉ khiến anh ấy càng lo hơn thôi. Cho nên tôi mới quyết định thật lòng, đau là phải nói, có gì để anh ấy mát xa giúp là được.

“Em ngồi ăn được chứ?”.

“Đủ sức để em ăn hết bữa sáng”.

“Ừ, vậy ăn nhanh đi, lát nữa anh mát xa giúp em”, anh ấy nhẹ giọng nói.

Đấy, tôi nói rồi mà, đúng y chóc.

. . .

Vì thắt lưng quá mỏi nên tôi ăn khá vội vã, cũng may bánh cuốn trơn tuột nên chỉ cần cho vào miệng là dễ dàng nuốt xuống, không cần phải nhai quá nhiều. Sau khi ăn xong, tôi nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà tắm rửa miệng rồi lăn ra giường nằm chơi điện thoại chờ anh ấy đến “thị tẩm”.

Anh ấy ăn xong chỉ sau tôi đôi chút, kế đó liền đem khay đĩa ra để trước cửa phòng rồi đóng cửa đóng ngõ lại, đến cửa sổ cũng được anh ấy đóng kín cùng thả rèm xuống rất đường hoàng. Bây giờ lại hoá như hôm qua, người ngoài không cách nào nhìn thấy được trong thế nào.

“Anh định làm gì hả?”, tôi tò mò hỏi.

“Ừ, một lát nữa em phải cởi trần, làm sao anh lại để người ngoài thấy được”, anh ấy cười đáp, hai tay vừa lần mò trong túi áo khoác blazer, anh ấy mò khá lâu, giống như thể không nhớ đã để “thứ gì đó” ở đâu. Phải mất tầm mười lăm, hai mươi giây sau đó anh ấy mới tìm ra được.

Cởi trần?

Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ấy, sắc mặt mông lung khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, đau đầu lắm, cứ làm theo thôi, chuyện còn lại để anh ấy lo là được rồi. Tôi đẩy người lên tháo dây buộc lưng ở trước bụng ra để cởi áo khoác tắm, vừa vặn lúc này anh ấy cũng lấy một cái khăn lớn trong nhà tắm đến.

Anh ấy giúp tôi gấp áo khoác tắm lại ngay ngắn rồi trải tấm khăn lớn kia ra giữa giường.

“Em nằm sấp lên đây đi”, anh ấy cười nói.

Nghe vậy, tôi liền trườn người sang rồi nằm sấp xuống nghiêng đầu qua một bên. Cùng lúc này, anh ấy cũng leo lên quỳ gối ở hai bên người, áo khoác tắm trên người cũng vất sang một bên. Cả người tôi lập tức cứng đờ lại, tư thế này không phải giống như đang làm tình sao?

Tôi còn đang định quay người lại thắc mắc thì bỗng dưng, một cảm giác lành lạnh của chất lỏng đặc sệt bất chợt phủ lên trên lưng, tôi khẽ rên lên mấy tiếng trầm thấp, cả mặt liền đỏ ửng lên vì xấu hổ. Cơ thể tôi dạo này nhạy cảm thật đấy, chỉ cần động chạm chênh lệch nhiệt độ một chút thôi là cả người trực tiếp nhận lấy kích thích rồi.

Cảm giác lành lạnh đó xuất hiện không đến vài giây thì ngay sau đó, nó đã chuyển thành nóng ấm. Anh ấy bắt đầu chà tay lên lưng tôi rồi trải đều số chất lỏng đó đi khắp cơ thể. Từ lưng, bàn tay anh ấy dần dần mát xa lên cổ rồi vuốt dọc đến hai tay, kế tiếp lại vuốt thẳng xuống dưới eo rồi xoa nắn, hết eo lại đến mông mà xoa bóp xuống tận đùi, đến cẳng chân rồi lại đến bàn chân. Trong thời gian ngắn, cả người tôi đã bị phủ lên một loại chất lỏng nhớt nhớt tựa như dầu.

“Anh đổ gì lên người em vậy?”, tôi hỏi.

“Là dầu mát xa đấy, sẽ giúp em dễ chịu hơn”, anh ấy cười đáp, đồng thời không quên ra sức xoa bóp từng bộ phận cơ thể giúp tôi.

“Em mới tắm khi sáng xong”.

“Không sao, trong phòng có bồn tắm, lát anh chuẩn bị nước ấm rồi tắm cho em”, anh ấy nhẹ giọng nói, nghe thật ấm lòng.

Mặt khác, tư thế của tôi bây giờ trông khá giống với mát xa kích dục trong mấy GV từng xem ngày trước, chẳng trách anh ấy lại kéo rèm hết lại như thế. Loại mát xa này trông bên ngoài chẳng khác gì chuyện phòng the đôi lứa, người ngoài sẽ hiểu lầm mất. Đương nhiên, tôi nghĩ vậy thôi chứ cũng không nghĩ quá xa đâu, anh ấy đã nói là mát xa, vậy nó là mát xa.

Anh ấy rất chuyên nghiệp, từng lực nhấn, lực bóp hay lực xoa đều dùng vừa đủ, không quá mạnh gây đau đớn hay quá nhẹ không tạo ra hiệu quả gì. Tôi có thể cảm nhận được mạch máu mình càng ngày càng lưu thông, tinh thần cũng thoải mái hơn trước khá nhiều. So với những lần được anh ấy mát xa trước đây thì bây giờ chắc chắn sướng hơn hẳn, chênh lệch đẳng cấp thực sự rất xa.

Giữa lúc này, trong đầu tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, tôi liền lấy điện thoại lên mạng tìm một bài nhạc nào đó cho phù hợp với khung cảnh. Nhưng tiếc là tìm cả buổi không được bài nào cả, nên đành chọn lại bài Chasing Inspiration quen thuộc ngày nào.

“Em hiểu anh thật đấy, anh còn đang định bật bài này”, anh ấy ép người xuống cười nói, hai tay vuốt dọc hai cánh tay tôi để mát xa. Tôi khẽ rên mấy tiếng thoải mái, cả người lập tức bị anh ấy kéo ra phía sau theo tư thế rắn hổ mang “nửa vời”. Eo tôi bây giờ tuy vẫn còn mỏi nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, kỹ thuật của anh ấy tốt thật đấy.

“Anh học kỹ thuật mát xa này được bao lâu rồi? Sao trước đây em chưa từng thấy bao giờ vậy?”, tôi nghiêng đầu hỏi.

“Mới gần đây thôi, trông em bận rộn vậy, ăn uống, ngủ nghỉ lại thất thường, đến thời gian dành cho mình còn không có nên anh tranh thủ đăng ký học một khoá rồi về mát xa cho em. Tay nghề của anh được chứ?”, anh ấy cười đáp.

Tôi đưa hai ngón tay cái lên cười nói:

“Quá tốt … mà anh đừng khiêu khích kiên nhẫn của em nữa, em chịu không nổi nữa đâu”.

“Em nói chỗ này hả?”, anh ấy đáp, khoé miệng có hơi nhếch lên đầy gợi tình, pha lẫn trong đó còn là một mùi lưu manh cực kỳ rõ. Vừa nói, anh ấy còn cố tình đưa đẩy hông về phía trước, chỗ đó liền cọ dọc kẽ mông tôi. Cả người tôi bây giờ đều dính dầu, vừa vặn lại tác thành cho hành động kích dục này của anh ấy.

Chỗ đó của anh ấy lớn thật, lại còn nóng hổi nữa, mỗi lần anh ấy di chuyển là nó lại đưa lên đẩy xuống rất nhịp nhàng, đến mức đầu óc tôi bây giờ muốn trong sáng cũng không trong sáng được. Mà nói thật, tôi … khá mong chờ đấy nhưng tôi biết, chuyện đó không thể nào đâu. Nếu như bây giờ cả hai chúng tôi phát sinh chuyện giường chiếu ngay tại chỗ thì nhiều lắm chỉ có hôn thôi, hôm qua làm tận ba lần, anh ấy nỏ mạnh hết đà rồi.

Đương nhiên, tôi sẽ không nói thẳng ra ngoài, cùng là con trai, tôi biết nói câu đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lòng tự tôn của anh ấy, sau đó anh ấy thể nào cũng sẽ bị ám ảnh chuyện “không thoả mãn” được tôi cho xem. Tính tình anh ấy bên ngoài trông lạc quan yêu đời đấy nhưng một khi để anh ấy chú tâm vào thứ gì rồi thì rất dễ bị ảnh hưởng bởi những phán xét xung quanh. Dùng đúng từ thì anh ấy mỏng manh lắm, cần phải được tôi yêu thương và bảo bọc.

Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi vòng tay ra sau nắm lấy thứ đó của anh ấy mà cười cười.

“Hông em còn đau lắm, để bữa khác đi, em sẽ bồi thường anh sau”.

Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi rồi cố tình đưa đẩy hông để thứ đó nằm hẳn trong lòng bàn tay, cổ họng tôi khô khốc, bờ môi khẽ run nhẹ lên. Hành động này của anh ấy ngoài ý muốn thật đấy, tay tôi vô thức nắm lấy nó rồi cẩn thận an ủi, hơi thở của anh ấy bắt đầu mạnh dần, thứ đó càng lúc càng căng trướng lên. Tôi nhìn lên anh ấy, vẻ mặt của anh ấy bây giờ thật thoả mãn.

Ực!

Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, không lẽ bây giờ phải làm thật?

Giữa lúc này, anh ấy đột nhiên thả tay tôi ra, gương mặt mỉm cười như ánh nắng mùa xuân, thật ấm áp.

“Em nhớ đấy, bữa sau anh đòi”, anh ấy nói.

Nghe vậy, tôi liền quay đầu lại bật cười, khóe mắt có hơi ngấn nước nhẹ, buồn cười thật đấy, anh ấy diễn tốt thật, không đi làm diễn viên thì phí quá.

. . .

Tiếp theo, anh ấy quay lại với chuyên môn của mình, còn tôi lại tiếp tục nằm hưởng thụ. Sau khi mát xa xong, anh ấy còn bế tôi lên theo kiểu công chúa đi thẳng vào nhà tắm để rửa ráy cùng tắm lại thêm một lần nữa. Nước trong bồn tắm đã sớm chuẩn bị từ trước, độ ấm vừa phải, cả hai đứa ngồi ngâm thật sự rất thoải mái. Cả buổi sáng ngày hôm đó, chúng tôi không đi đâu hết, chỉ quanh quẩn trong phòng tận hưởng không khí yêu đương này thôi.

Đến trưa, tôi cùng anh ấy mang lại quần áo của mình rồi đi trả phòng, quần lót của tôi bị xé rách nên không tiện đứng trước mặt người khác quá lâu, tôi để nhiệm vụ trả phòng lại cho anh ấy, riêng phần mình đi lấy xe trước. Ông anh Bartender tựa hồ phát hiện được gì đó nên khi tôi đến đánh xe đến, anh ấy lại nở một nụ cười đầy ý vị, đoán chừng đã phát hiện quần lót của tôi ở trong bao rác trước cửa phòng rồi.

Hiển nhiên, anh ấy không nói toạc chuyện này ra, chỉ giữ im lặng rồi tặng tôi mấy tấm voucher giảm giá phòng cho những lần sau, bên trên không có hạn sử dụng, muốn dùng lúc nào cũng được.

Lúc đó, tôi mới biết được, thì ra Windy Pub là “tài sản riêng” của anh ấy. Dù không công nhận chính thức nhưng tôi phải thừa nhận, gu của anh chủ Kitchen & Bar không phải tầm thường đâu, khẩu vị của anh ấy cao phải biết. Hơn nữa, trông hai người khá hợp nhau, nếu cả hai chưa tìm được bạn đời thì cân nhắc nhau cũng không phải ý tưởng tồi.

“Em ngẩn người ra suy nghĩ gì vậy?”, ngồi trong xe, Hải Minh hỏi.

“Em suy nghĩ vẩn vơ thôi, anh thu dọn xong rồi chứ?”, tôi lắc đầu cười đáp.

“Xong hết rồi, chúng ta về nhà thôi”, anh ấy đưa tay lên xoa má tôi đầy dịu dàng rồi mỉm cười nói.

Tôi bật cười đáp lại:

“Ừ, về nhà”.