Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 9: Huyền bí 1




Theo như vú Lâm nói lại, sau sự kiện bắt cóc lần đó, thần trí cũng như nhận thức của cô bị rối loạn, hầu như không lúc nào bình thường, tình trạng đó kéo dài đến ba tháng. Bản thân cô thì chỉ nhận thức mỗi mình anh hai, cũng chỉ để ý tới anh hai, mỗi ngày mặt dày mày dạn quấn lấy anh, ăn uống cũng là cùng nhau, ngủ cũng muốn anh ôm mới có thể ngủ yên ổn, ngay cả khi tắm cũng muốn anh đứng ngoài cửa canh chừng mới yên tâm. (==’ Sức chịu đựng của anh thật tốt).

Miên Miên cắn một miếng bánh pudding mềm mềm, có chút nghi ngờ, cô lại là một người ưa gây phiền phức như vậy ư? Anh tại sao lại không có tức giận ném cô ra khỏi phòng như ngày xưa?

Nhớ tới thời điểm trước năm mười ba tuổi, cô mỗi ngày đều cùng anh ngủ chung, cho đến một buổi sáng nọ, anh vác một bộ mặt u ám đen thui thẳng tay xách cô ra ngoài cửa, phán xuống một câu xanh rờn rằng buổi tối không cho phép cô tới phòng anh ngủ nữa.

Làm cho cô luôn mang bộ mặt ngây thơ vô tội chạy theo anh hỏi lí do, khiến người luôn luôn tỉnh táo như anh lại phản ứng giống như là con mèo bị giẫm đuôi, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, lớn tiếng quát: “Không được chính là không được! Không có lí do gì hết!” (hắc hắc anh mờ ám nha)

Nói xong còn nhẫn tâm đóng cửa cái rầm trước mặt cô.

Cô bởi vì đôi chân trần đang chạm vào sàn nhà lạnh như băng mà cảm thấy tâm có chút lạnh lẽo, nghĩ cách nào cũng không thể giải thích được, anh hai rốt cuộc tại sao lại đột ngột đuổi cô ra khỏi phòng như vậy, phải biết thói quen đôi khi cũng không phải là điều tốt, bởi vì nó mà cả đêm dài đằng đẵng cô không thể nào chợp mắt được.

Từ đó về sau, cô luôn luôn ngủ cùng vú Lâm, dụi dụi vào khuôn ngực mềm mại thơm ngát của vú Lâm, cô mới có thể từ từ tiến vào mộng đẹp.

Nhưng cuộc sống đó chỉ kéo dài cho đến khi có một lần anh nhìn thấy cô đang còn ngái ngủ bước ra từ phòng vú Lâm.

Anh đen mặt lớn tiếng chất vấn vú Lâm tại sao không để cô tập sống tự lập cho quen. Vú Lâm ấp úng nửa ngày, đến tột cùng cũng không thốt ra được một tiếng, vì vậy cô đành ôm con thỏ bông lớn để ngủ giống như lúc cô tám tuổi trở về trước.

Sau đó, thỉnh thoảng lúc trời mưa sấm sét vang dội, anh cũng sẽ qua ngủ chung với cô một lát, nhưng là địa điểm đều chỉ giới hạn ở phòng của cô, thời gian lại không lâu, nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ. Cho nên đối với việc anh cho cô tự do ngủ cùng mình ba tháng cô rất là kinh ngạc, lúc đó cô thần trí cô không rõ ràng, đã gây ra chuyện gì xấu, bây giờ cũng không có cách nào nhớ lại được.

Chẳng qua là không nghĩ nửa tháng sau, cô lại có thể biết chủ động rời xa phòng ngủ của anh.

Nguyên nhân dẫn đến sự việc đó là do ở trường cô được người bạn tốt duy nhất Nữu Nữu cho xem một quyển tạp chí.

Nhìn những trang báo rực rỡ đầy màu sắc, một vài bức hình của những thanh niên đang õng ẹo làm dáng trong những bộ quần áo thiếu vải, cô có chút tò mò chỉ vào một bức hình của một người đàn ông chỉ mặc độc một chiếc quần lót nhỏ màu đen, ngây thơ đặt câu hỏi: “Cái này là cái gì?” (chị chính thức bị đầu độc).

Lúc đó, Nữu Nữu nhìn cô như người ngoài hành tinh, trợn tròn mắt một lúc mới ảo não nói: “Tớ nói này, Miên Miên, không phải cậu ngay cả kiến thức hiểu biết thông thường cũng không biết đấy chứ?” nói xong lại còn trưng ra loại ánh mắt “tớ khinh thường cậu” nhìn cô.

Cô có chút áy náy sờ đầu một cá: “Cái đó, thường thức cơ bản? Tớ nhất thiết phải biết đó là cái gì sao?”

Nữu Nữu lại trưng ra bộ dáng “tớ thật không chịu nổi cậu”, liếc cô một cái thật sắc: “Cứ coi như cậu chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy heo chạy sao? Thậm chí bộ phận cốt cán của đàn ông cũng không biết sao? Thật là phục cậu rồi, không, tớ phục hơn chính là gia đình của cậu! Thật tò mò, là tầng lớp gia đình nào mà có thể giấu hết tầng tầng lớp lớp sách báo tranh ảnh cấm, phim người lớn hay những bìa quảng cáo in cho mòn giấy trên báo hằng ngày”. (thật phục ngôn từ của chị này).

Nữu Nữu hắng giọng một cái, cố làm ra vẻ nghiêm túc ngồi trước mặt cô: “Hôm nay, Nữu Nữu ta đây sẽ đặc biệt bổ sung cho cậu một ít kiến thức thường thức quý báu.”

Thế là trong sân trường giữa trưa vắng vẻ ít người, có một thiếu nữ đỏ mặt ngồi nghe một cô gái đang hăng hái truyền thụ cho bạn mình kiến thức cơ bản về giới tính.

Hôm đó, về đến nhà, Miên Miên một đêm cũng không có dám nhìn thẳng mắt anh hai.

Thì ra là, cái kia của đàn ông, khi lớn lên sẽ có “cỏ hoang” mọc che lại trông hết sức đáng yêu (cái cô kia dạy nàng kiểu gì z trời *ngất*). Còn có lúc nóng lên thì sẽ vô cùng tráng kiện to lớn, “vận sức” chờ thời cơ phát tiết, vật khổng lồ tráng kiện đó còn có thể bắn ra chất lỏng màu trắng. =.=’

Ách, cô đỏ mặt càng lợi hại, thì ra anh hai đã sớm trưởng thành, là một người đàn ông đích thực, chỉ có mỗi cô ngây thơ luôn cho rằng anh vẫn còn là thiếu niên đẹp trai anh tuấn trong kí ức thưở nào.

Không nhịn được, cô len lén liếc mắt nhìn trộm anh ngồi đối diện một cái, ngũ quan của anh rõ ràng, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt đen to thâm thúy lộ ra dưới cặp lông mày kiên định nghiêm túc, đôi môi quyến rũ lúc khẽ nâng lên sẽ dẫn ra một nụ cười tà mị, câu hồn đoạt phách…

“Miên Miên, em đang nhìn cái gì?” Giọng trầm thấp của anh đột nhiên vang lên.

Cô nuốt nước bọt nhịn để ý nghĩ của mình không phun ra thành lời nói: “Ôi trời, ngay cả giọng nói của anh cũng quyến rũ như vậy sao!”

Không dám nhìn ánh mắt nghi hoặc của anh, cô vội vã ăn vài muỗng cơm, nói: “Em ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn tiếp!”, nói xong liền phóng như bay lên phòng.

Cho đến khi cô đã yên vị trong phòng của mình, vuốt hai má nóng bừng, mới dám lớn tiếng thở hổn hển.

Đem so với những người đàn ông trên tạp chí thì bên cạnh cô không thiếu kiểu người nào cả, yêu mị thì có Lăng Thịnh, dịu dàng như nước là anh Triệu Minh, còn kiểu đàn ông lạnh lùng tà mị mê hoặc điên đảo chúng sinh thì chắc chắn là anh hai rồi. (hắc, tâng bốc anh dữ)

Đợi chút. . . . . . Cô đã nhớ ra một chuyện rất là quan trọng.

Đúng rồi, Triệu Minh, người con trai dịu dàng trong sáng như nước đó từ sau vụ bắt cóc tại sao còn không có liên lạc với cô?

Đấy cửa bước vào thư phòng, cô nhìn anh hai đang ngồi sau máy tính ngay bàn sách, ngón ta lướt như bay trên bàn phím.

Thấy cô đến, anh cũng không có dừng lại động tác tay, chẳng qua là ngẩng đầu lên, hỏi: “Có việc gì thế?”

Nhìn đến người đàn ông đeo kính nghiêm túc chăm chỉ làm việc trước mặt, trong lòng cô liền cảm thấy như có cái gì đứt rời, ngây ngốc mở miệng thốt lên: “Anh hai, anh thật là đẹp trai!”.

Nói xong, cô mới ý thức được bản thân mới vừa nói cái gì, hai má liền đỏ bừng bừng, vội vàng khoát tay, lấp liếm: “Anh hai…..không…không phải…chẳng qua là…” nhìn anh nhướn cặp lông mày trong mắt ngập tràn ý cười không chút che giấu, cô quanh co cả nửa ngày cũng chỉ nói được hai chữ: “Không sao!”

“Em đến tìm anh chỉ để khen anh đẹp trai thôi sao Miên Miên?” Không biết từ lúc nào, anh bất giác đã đi đến trước mặt cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em….em….em muốn…”

“Hửm? Nghĩ muốn cái gì? Miên Miên của anh?”

Nghe thanh âm trầm thấp mị hoặc của anh, lòng cô khẽ chấn động một cái, tinh thần có chút nhộn nhạo, mất hồn mất vía. Cô nghiêng mặt, có chút không tự nhiên muốn tránh ánh mắt ngăm đen thâm thúy đang nhìn mình chằm chằm kia của anh.

Anh giữ chặt cằm của cô, từ từ cúi nghiêng người xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trên gương mặt đỏ bừng của cô, giây phút đó, hơi thở ấm áp mập mờ của anh làm cho từng tế bào trên mặt cô kích thích, từng sợi lông tơ thật nhỏ của cô đều run rẩy, từng mạch máu nhỏ xíu vì thế mà sôi trào…

Cô đã không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì….

Mà mặt anh lại ngày càng gần sát mặt cô, rốt cuộc cô thật sự đã rất khó thở, chỉ có thể nhắm mắt lại để trốn tránh.

Không biết sau bao lâu, cô nghe thấy tiếng anh cười vọng đến từ trên đỉnh đầu mình.

“Miên Miên, em đang nghĩ anh làm gì đó?” giọng của anh mang theo cả chút chế nhạo.

Trong trí nhớ của cô, anh hai cười nhẹ nhàng và thoải mái như vậy là rất ít. Vì thế một lần nữa cô lại để cho tiếng cười này của anh làm cho thất thần.

Anh nhìn thấy cô sững sờ, cũng sảng khoái cười một tiếng.

Cô hồi phục lại tinh thần, dùng sức đẩy anh ra, chu miệng lên uất ức nói: “Em chỉ muốn biết tin tức của anh Triệu Minh thôi mà!”

Hai chữ Triệu Minh giống như là một dạng ma chú vậy, sau khi anh nghe thấy cái tên đó, tiếng cười của anh cũng lập tức vụt tắt hoàn toàn, gương mặt cũng từ từ trầm xuống.

“Em hỏi hắn làm gì?”