Miên Miên chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng cái việc anh hai nói Triệu Minh chỉ bị giáng chức trên thực tế lại bi thảm đến như vậy.
Nhìn người thanh niên mặc áo màu xanh đầu tóc rối bời râu mọc lởm chởm khom lưng đứng trước nhà vệ sinh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cô không khỏi có chút đau lòng, đó chính là người con trai có nụ cười rạng rỡ dịu dàng như nước-Triệu Minh mà cô quen sao?
Anh hai, đây chính là hình phạt anh dành cho người đã tiết lộ chuyện cơ mật của công ty sao? Chỉ là giáng chức cực kì lưu tình như anh nói sao?
Đây chính xác là một kiểu dày vò a! Đường đường là một người đàn ông có khí chất làm sao có thể thích hợp với công việc ở góc dơ bẩn này được.
Anh hai, anh thật là tàn nhẫn, thật là máu lạnh.
Vì một chút xíu lợi ích của công ty, anh lại nhẫn tâm từng bước hủy diệt tiền đồ của một con người,ngay cả lòng tự trọng của người ta anh cũng không chút do dự mà dẫm đạp lên.
Cô núp ở trong phòng trà, nhìn bóng lưng đang khom xuống khổ sở của anh, cô cách nào cũng không thể mở miệng gọi anh ba chữ “anh Triệu Minh” được.
Triệu Minh từng là một người đàn ông khí suất, được giáo dục đàng hoàng, công việc cũng thuận lợi; anh đã từng là một con người tràn đầy nhiệt huyết, chỉ điểm giang sơn; anh đã từng mang gương mặt hạnh phúc, gương mặt kiêu ngạo hướng về phía cô cười tươi rạng rỡ. . . . . .
Người đàn ông như vậy, làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng thê thảm lúc này của mình, nhất là cô, người mà anh đã từng đối xử yêu thương như em gái (oạch, đấy là chị tự nghĩ ==’)
Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, hùng hùng hổ hổ đi đến phòng làm việc tổng giám đốc.
“Không sao, anh Triệu Minh, để làm cho nụ cười rạng rỡ của anh một lần nữa hiện hữu, cũng vì tình nghĩa ngày xưa của anh với dì nhỏ, em quyết không để cho tôn nghiêm của anh bị người khác chà đạp.”
Liếc nhìn mấy cô thư kí õng ẹo bên ngoài phòng làm việc, cô tay nắm quả đấm, hướng về phòng làm việc của anh.
“Anh hai, sao anh không nói cho em biết, anh điều anh Triệu Minh đi làm công nhân vệ sinh?” Cô ra sức mở cửa, lớn tiếng nói.
Người ở phía bên trong bị tiếng nói của cô làm cho thất kinh, ngẩng đầu lên rối rít nhìn cô.
Lúc bấy giờ cô mới phát hiện trong phòng đang có một cuộc họp, có mấy quản lí cấp cao của các công ty khác đang ngồi cùng anh hai thương thảo cái gì đó.
Thấy mặt anh không vui, trong lòng cô thầm than không tốt một tiếng, cẩn thận lui về phía sau đi ra ngoài, cười trừ mở miệng, “Ha ha. . . . . . Thật xin lỗi, đi nhầm phòng!”
Ở trong phòng, cô loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Maggie.
Chỉ chốc lát sau, cô thấy mấy người quản lí đó lục tục đi ra ngoài, trong đó có một vị nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, cúi đầu khom lưng: “Tiểu thư, tổng tài bảo cô đi vào!”
Cô nói tiếng cám ơn, sau đó bước nhanh vào trong.
“Anh hai.” Cô nhìn người con trai thần sắc lạnh lùng trước mặt, lí nhí kêu một tiếng.
Anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy đầy bão tố: “Ai kêu em không được sự cho phép của anh liền xông vào như vậy?”
“Em…..Không…Không phải, là chị Maggie….”
“Maggie luôn luôn trung thành với cương vị công tác, sẽ không làm ra loại chuyện vượt quá khuôn phép này!” Anh cáu kỉnh cắt lời cô.
Trong lúc nhất thời,cô nhìn anh, đây là người anh trai vô cùng quen thuộc của cô a, nhưng anh lại vì người ngoài mà không thèm nghe cô giải thích lấy một câu, cứ một mực đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, không hề có nửa điểm tín nhiệm cô, cũng không có lấy nửa điểm ôn nhu. Đó chính là người thân, cũng là người đàn ông duy nhất yêu thương cô, cho cô dựa dẫm vào hay sao?
Lại thấy anh dùng một lực lớn ném tập văn kiện trên tay xuống trước mặt cô, cho đến khi những tờ giấy trong văn kiện hết bay lả tả, trong phòng lại tràn ngập một mảng yên tĩnh.
“Em đừng có ỷ danh người nhà mà khiêu chiến quyền uy của anh ở công ty! Diệp Hiên Viên anh đây luôn luôn ghét nhất là người sống mà không tuân theo quy củ!”
Cô cúi đầu, không có trả lời.
Cuối cùng, nhìn cô bộ dạng trầm mặc, anh cũng không có nói gì nữa, chỉ đơn giản hỏi cô, “Tìm anh có chuyện gì?”
Cô ổn định tâm tình rối bời của mình: “Em..em là muốn nói…anh Triệu Minh. . . . . .”
“Không cần thử nghiệm sự nhẫn nại của anh!” Anh cắn chặt răng, gằn từng chữ từng chữ hung ác nói.
“Diệp Hiên Viên ta không có nuôi dưỡng một người vụng về hậu đậu phiền phức như vậy!”
Chỉ một câu này thôi, cô sức lực cạn kiệt.
Nhìn lên gương mặt lạnh lùng của anh, người tuyệt tình thốt ra những lời kia, cô lại lần nữa mờ mịt, anh hai máu lạnh như vậy chính là người mỗi đêm dịu dàng vuốt ve dỗ cô ngủ đấy sao? Đó là người anh mặc dù không có nụ cười đáng yêu nhưng vẫn ân cần quan tâm đến từng bữa ăn của cô đấy sao?
Dịu dàng, lạnh lùng, bá đạo, nghiêm nghị, máu lạnh. . . . . .
Đâu mới thực sự là anh hai?
Cái câu “Diệp Hiên Viên ta không có nuôi dưỡng một người vụng về hậu đậu phiền phức như vậy!”…có phải hay không ai cũng nghĩ cô như vậy?
Lắc đầu một cái, cô lẳng lặng đi ra khỏi công ty, bên tai vẫn còn vang lên câu nói tàn khốc của anh.
“Nếu em còn đi tìm Triệu Minh một lần nữa, ngay cả công việc cuối cùng e là hắn cũng không giữ nổi đó!”
Sự tồn tại của cô là một điều phiền phức sao?
Bởi vì cô, mẹ cô mới xuất huyết mà mất; bởi vì cô, dì nhỏ mới phải gả cho người mình không thích là cha cô; hiện tại, cũng bởi vì cô, mà người thanh niên nho nhã, dịu dàng Triệu Minh phải rơi vào tình cảnh bi thảm.
Cô nỗ lực để bản thân không phải là người phiền phức, yếu đuối, nhưng là tại sao cô lại luôn vô ý mang lại phiền phức cùng đau thương cho những người xung quanh mình vậy?
Từ sau sự kiện lần đó, cô trở nên trầm mặc hơn và mọi việc cô đều nhất nhất nghe lời anh; anh bảo cô không được đi tìm Triệu Minh thì cô cũng nghe lời không đi tìm, giống như là Triệu Minh chưa hề tồn tại vậy; Anh bảo cô từ chối hết các hoạt động của lớp, cô cũng không nói hai lời liền lập tức cự tuyệt; cho dù là anh muốn cô làm bất cứ việc gì, cô cũng không có lộn xộn, ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cô chỉ đơn giản là không muốn làm người phiền phức, vả lại anh là người mà cô kính trọng nhất, cô không muốn bị anh bỏ rơi, anh là người thân duy nhất còn lại của cô.
Chẳng qua loại nhu thuận này cũng không giúp cô tìm lại được sự ấm áp như ban đầu.
Cho dù là thân thể có dán chặt vào anh, cả người tự nhiên cũng sẽ phát rét…
Diệp Hiên Viên nhìn vào cô gái đang đi ở dưới lầu, thân hình tròn tròn khẽ nghiêng như muốn ngã làm cho ai thấy cũng thương, anh đưa ngón tay thon dài ra có chút ảo não nắm tóc. Anh rất muốn nói cho cô biết, là vì anh ăn dấm chua khi nghe cô nhắc đến Triệu Minh nên mới lớn tiếng với cô như vậy. Anh trách móc cô, chẳng qua là vì không muốn nghe thấy từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô phát ra tên người đàn ông khác ngoài anh, anh chẳng qua là vì không muốn, vô cùng không muốn thấy cô vì tên đàn ông khác mà tức giận với anh.
Lắc đầu một cái, Diệp Hiên Viên không thể làm gì ngoài cười khổ.
Đến khi nào thì mới có thể nói cho cô biết rõ tường tận mọi chuyện đây?
“Bang bang. . . . . .” Bên ngoài truyền đến hai tiếng tiếng gõ cửa,sau đó thấy Maggie đi vào.
“Diệp tổng,đây là bản dự án hợp tác với Đằng Vân.”
Diệp Hiên Viên quay đầu lại, trên gương mặt đã không còn sự ôn nhu dịu dàng cùng ý thương xót ban nãy, nhìn lên gương mặt được trang điểm kĩ càng, như nhớ đến điều gì đó, đáy mắt anh thoáng ánh lên một tia buồn bã, ngay sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Từ hôm nay cô có thể chuyển qua làm trưởng phòng kế toán, không cần làm thư kí cho tôi nữa !”
Maggie hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu ngay ý anh là muốn cô cuốn gói khỏi đây, đôi mắt to đen có chút không cam lòng: “Diệp tổng, em không hiểu rõ mình làm sai cái gì?”
Diệp Hiên Viên từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc Maggie một cái, nhưng con ngươi tĩnh mịch kia lại làm cho người ta lạnh cả gáy: “Cô đi theo tôi đã năm năm, thế nên đừng ép tôi nói chuyện tuyệt tình!”
Maggie nếu không hiểu ý anh thì sao có thể được anh để ở bên cạnh mình làm việc năm năm,cô ngẩng mặt cười khổ, “Ngài cứ như vậy tin tưởng nha đầu béo mập kia sao?”
Diệp Hiên Viên đóng lại văn kiện, “Ta chỉ là tin tưởng chính mình!” Miên Miên là bảo bối do một tay anh nuôi lớn, không lẽ tính tình của cô thế nào anh còn không rõ.
Maggie cuối cùng liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế da chăm chỉ làm việc , cũng là người mà cô đã yêu thầm vọng tưởng năm năm, thở một hơi, Maggie mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, người nọ lại nhàn nhạt mở miệng, “Đợi chút. . . . . .” .
Maggie có chút mừng rỡ dừng bước lại, anh quả nhiên là muốn giữ lại mình sao?
Lại nghe thấy anh nhẹ nhàng nói ra từng chữ: “Bảo bối không mập, tôi không thích có người gọi cô ấy là nha đầu mập!”
Trong lúc nhất thời, Maggie cảm tưởng như nếu ban nãy bản thân đang ở giữa khối băng và hầm lửa, thì cuối cùng rốt cuộc bởi vì câu nói này, cô thấy mình không chút do dự rơi vào trong địa ngục hàn băng rét lạnh thấu xương.