Đang lúc ngây ngô, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "Bang bang. . . . . ." .
cô giật giật thân thể, đau quá. Quả nhiên là vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
" vào đi ." cô mở miệng, thanh âm yếu ớt cùng khàn khàn.
Người tới nghe tiếng trả lời khàn giọng yếu ớt cho phép,liền đẩy cửa đi vào.
Cô thở phào một cái, thì ra là má Lâm.
Má Lâm đi tới, xem bộ dáng yếu ớt của cô, lại không nhịn được mà kêu lên một tiếng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Nhìn cô má Lâm khẽ động đôi môi nhẹ nhàng cười cười, bày tỏ an ủi. Cho tới nay ,má Lâm đều là một người hiền lành thiện lương, cô không hy vọng bà vì cô mà lo lắng.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi má Lâm , lại đến thời gian ăn cơm rồi sao.
"Liễu mạch tiểu thư gọi cho cô, muốn tôi đem điện thoại lên đây không?" má Lâm hỏi.
Nữu Nữu? Đúng rồi, bây giờ là thời gian lên lớp bình thường, cô không có đi học, cô ấy nhất định sẽ lo lắng.
Cô gật đầu một cái, "Kia má Lâm , má giúp con đem lên đi!"
Sự thật chứng minh, má Lâm thật sự là một người săn sóc tốt siêu cấp ,sau khi giúp cô tiếp điện thoại, lại đem tới cho cô một ly sữa tươi lớn còn nóng hổi, còn có một cái đùi gà cô thích ăn.
"Này, Miên Miên, làm sao cậu lại bị bệnh vậy ?" Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng lớn của Nữu Nữu .
"Mình. . . . . ."
"Oa, cậu ngã bệnh thật nghiêm trọng a, thanh âm cũng khó nghe như vậy. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Có chút. . . . . ." Cô ở bên này đường dây điện thoại vô lực cười khan, "Hí. . . . . ." Tiếng cười làm động tới bắp thịt đau nhức, cô thở nhẹ một tiếng.
Bên đầu điện thoại kia Nữu Nữu cũng đã nhận ra cô có cái gì không đúng, quan tâm hỏi: "Miên Miên, cậu không sao chớ?"
Cô hút miệng sữa tươi, ở đầu điện thoại này không nói gì gật đầu. Đúng vậy, cô cả người vô lực, ngay cả bưng một ly sữa tươi cũng không có hơi sức . Chỉ là, thật may là có má Lâm săn sóc, bắt hắn lại cho cô thói quen,cô nói lớn tiếng qua điện thoại .
"Không có sao, không có sao, chẳng qua là hơi mệt!" cô cẩn thận giải thích cho Nữu Nữu, có một số việc, cô vẫn là không muốn để cho người khác biết.
"Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi! Dù sao ở trường học cũng không có chuyện gì lớn , cậu dưỡng bệnh cho tốt , sớm ngày hồi phục! Đúng rồi, thầy Tần gọi tớ bảo tớ thay mặt thầy hỏi thăm sức khỏe cậu !"
Tần Nhật Sơ? Cậu nhỏ sao? Anh biết cô ngã bệnh, hay anh ta đã biết chuyện của anh hai với cô.chắc là biết chuyện của anh hai với cô rồi đi,tiệc sinh nhật ngày đó của Nữu Nữu là hắn đưa cô về nhà , cộng thêm thái độ hết sức mập mờ đối với cô,một người đàn ông thông minh như vậy , làm sao mà không biết được.
Nhưng biết thì thế nào cũng không phải là nhắm một mắt mở một mắt sao, làm như không thấy không biết gì hết , đây là một người đã từng thề phải chăm sóc thật tốt cho cô,người đàn ông muốn lấy danh nghĩa kết hôn bảo vệ cho cô sao?
Trong nháy mắt, giống như tất cả đều đã thay đổi , anh hai không còn thương cô yêu cô là một người anh trai tốt , cậu nhỏ cũng không phải là yêu cô nói muốn lấy cô một người đàn ông tốt . Giả, đều là giả. . . . . . những chuyện đã từng trải qua trong đời cô giống như Hải Thị Thận Lâu ( cái này ý muốn nói giống như một ảo ảnh một giấc mộng không có thật ), xinh đẹp phi phàm, nhưng cuối cùng lại hư vô mờ mịt.
"Đã thức chưa?" Không biết từ lúc nào anh hai đã tà tà tựa tại cửa ra vào, nhìn cô cười như không cười.
"Anh. . . . . ." Làm sao lại tới nữa .
Thành thật mà nói, mấy ngày nay anh hai để cho cô cảm thấy sợ hãi , coi như hắn cách cô rất xa, nhưng là chỉ cần hắn xuất hiện ở trong phạm vi nhìn thấy của cô, cô đều sẽ cảm thấy sợ hãi , toàn thân rét run.
"Thế nào? Ngủ cả một ngày còn chưa muốn đứng lên sao?" Lại là cái giọng chế giểu cùng nhạo báng, rõ là. . . . . . Thật là làm cho người ta tức giận.
Cô không trả lời, cũng không có nhìn anh, chỉ có cặp mắt nhìn lên nóc nhà mà ngẩn người.
Anh hai bước tới, trực tiếp ngồi ở đầu giường, ngón tay thon dài khơi lên một luồng tóc dài đen mượt của cô , tiến tới chóp mũi nhẹ nhàng hôn một cái, " không nghe thấy lời anh nói sao ?"
Anh hai thấy cô không có phản ứng, tiếp tục mở miệng nói: "Anh đã từng nói, anh Diệp Hiên Viên không nuôi người vô dụng, em có thể lựa chọn làm em gái bình thường của anh, sau đó gả cho Đằng Minh để củng cố thế lực Nguyễn thị , còn một lựa chọn nữa . . . . . . Chính là trở thành người con gái của anh , bồi ở bên cạnh anh."
Đằng Minh là người nào? Cái tên này giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi.
Anh hai giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô, tà mị cười một tiếng, "Chính là người đàn ông lần trước ở bửa tiệc sinh nhật bạn học em chuẩn bị Bá Vương ngạnh thượng cung với em đó’’
Là hắn, trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của cô là hình ảnh người cùng maggie dây dưa lẫn nhau cười đến thật quỷ dị , cuồng tiếu. . . . . . Là hắn a, nếu như mà cô chỉ là anh em bình thường cùng anh cũng chỉ có thể bị dùng như món hàng mà làm giao dịch cưới xin sao? Không, cô không cần, vừa nghĩ tới sắc mặt của người đàn ông ghê tởm đó, cô liền hận không lập tức trốn đi thật xa, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Sợ sao?" Anh hai cười lạnh một tiếng, " con gái của gia tộc giàu có không có tác dụng đặc thù gì khác, ngoài việc dùng để củng cố lợi ích của gia tộc . Mẹ em Tần Yên cũng vậy, dì nhỏ của em Tần Thù Bối cũng là vậy , chẳng lẽ em cũng muốn vì sự hưng thịnh của Nguyễn thị mà cống hiến. . . . . ."
"Anh. . . . . . Anh đừng nói vậy !" Cô uất ức khóc thành tiếng, "Em là em ruột của anh , anh cũng muốn đem em đưa cho người khác sao?"
Anh hai cười nhạo một tiếng, "Tần Thù Bối hay Tần Yên cũng là con gái bảo bối của Tần gia đấy thôi, cũng không phải là bị Tần gia làm như quà tặng mà đưa cho Nguyễn diệp thành sao, khoan hãy nói em. . . . . . Nguyễn Miên Miên, em cũng chỉ là em gái cùng cha khác mẹ của anh mà thôi. Đối với anh mà nói, trên cái thế giới này, phụ nữ cùng bàn chãi đánh răng là hai thứ anh tuyệt không cùng người khác xài chung!"
Thấy cô sững sờ không trả lời ,bộ dạng ngây ngô, anh hai thở dài, đột nhiên cúi người, bàn tay giữ chặt vai của cô,mắt to ngăm đen thẳng tắp ngưng mắt nhìn cô, giọng nói cũng vạn phần êm ái, "Lựa chọn đi, trở thành người của anh, cả đời không cần phiền não chuyện hôm nay, hoặc là trở thành người của đàn ông khác, bất kể con đường kia hay là gì, cũng sẽ không có cách nào quay đầu lại!"
"Không cần. . . . . . Anh hai. . . . . . Buông em ra. . . . . . Anh hai, bởi vì. . . . . . anh là anh hai của em. . . . . . Là anh của em. . . . . ." Cô giùng giằng, khóc.
Anh chán nản buông cô ra, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Thật lâu, mới sâu kín mở miệng, "Như vậy là em lựa chọn trở thành vật mua bán cưới xin vì lợi ích Nguyễn gia sao?"
Cô lắc đầu một cái, không cần ,cô không muốn gả cho người đàn ông đáng ghét đó, cô cũng không muốn xa cách anh hai. . . . . . Đợi chút, cô đang nói cái gì. . . . . . Không muốn xa cách anh hai ,cô không muốn rời xa anh hai ?
Cô tại sao sau nhiều chuyện anh hai làm với cô như vậy, mà vẫn còn muốn ở bên cạnh anh , không muốn rời xa anh, hơn nữa từ sâu thẳm trong nội tâm tản mát ra một nỗi sợ không phải là sợ anh hai đối với cô làm chuyện thô bạo dã man nào, mà là sợ anh hai sẽ vứt bỏ cô, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì , cô rốt cuộc bị làm sao rồi. . . . . .
Một hồi lâu anh hai không có nghe được câu trả lời của cô, tự giễu cười một tiếng, từ từ ngồi dậy, đi ra cửa đi.
Cô nhìn bóng lung anh hai từ từ biến mất, trong nội tâm chợt dâng lên một loại khủng hoảng không nói nên lời , hé miệng, cômuốn nói gì, nhưng mà thế nào cũng không phát ra được thanh âm nào, giống như ở trong cổ họng bị nhét một khối vải rách , ấp úng không cách nào phát ra một từ .
cô thất hồn lạc phách nằm ở trên giường, thân thể đau đớn đã từ từ biến mất, thay vào đó là đau nhói bén nhọn trong lòng.
Đêm thì dài đằng đẵng, cô cả đêm vẫn chưa chợp mắt được.