Sau khi mây mưa cuồng bạo qua đi , Diệp Hiên Viên liếc nhìn cô gái trên giường hôn mê bất tỉnh , thở dài lắc đầu một cái, quả nhiên mình lại mất khống chế a, rõ ràng là muốn bảo vệ, nhưng là tại sao vừa nghĩ tới cô sẽ rời xa anh đi, liền tức giận không cách nào đè nén được, nở nụ cười vuốt ve cô gái ửng đỏ , Diệp Hiên Viên ôm lấy cô gái vì cô mà dọn dẹp sạch sẽ thân thể, lại lấy dược cao ra nhẹ nhàng xoa chỗ tư mật sưng đỏ cho cô .
Cuối cùng liếc nhìn cô gái nằm trên giường dù bị giày vò thế nào cũng không có dấu hiệu tỉnh lại , Diệp Hiên Viên đóng cửa lại, cơ hồ như muốn chay nạn.
Rõ ràng chỉ muốn hảo hảo thương yêu cô, rõ ràng muốn nói lời xin lỗi vì ngày hôm qua thô bạo cùng dã man, rõ ràng nói suốt đời cũng không tổn thương cô nữa, tại sao. . . . . .
Năm tháng sau này còn dài đằng đẵng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ không nên thông qua tổn thương để xác định đối phương vẫn còn ở trong ngực của mình sao? Không lẽ là anh quá nghiêm khắc hay đúng hơn là đánh giá quá cao cảm tình của cô đối với anh ?
Vừa nghĩ tới cô gái mềm mại có thể sẽ không thuộc về mình không thương mình, Diệp Hiên Viên trong mắt bỗng nhiên bốc lên một mảnh âm lãnh đến kinh người .
Lắc đầu, Diệp Hiên Viên hung hăng khởi động xe, chạy ra ngoài.
Cách đó không xa, nhà Lăng Thịnh .
Lăng Thịnh nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên quầy bar uống rượu , thở dài một cái. Người đàn ông này nửa giờ trước còn hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ nhào tới nhà anh , tự nhiên lấy ra chai rượu ngon quý giá của anh ta liền bắt đầu mãnh liệt rót uống. Đáng thương cho mỹ tửu anh ta đã trân quý mấy chục năm a.
Đứng dậy đỡ lấy người đàn ông đang đưa tay sờ loạn tìm kiếm chai rượu , Lăng Thịnh đánh một cái vào trán, đáng thương nói: " Đại ca, cậu đã muốn đem hầm rượu của mình uống sạch sẻ!"
Diệp Hiên Viên, liếc mắt nhìn Lăng Thịnh, không chút lưu tâm đem oán trách của dối phương để ở trong lòng, chẳng qua là không nhịn được đẩy Lăng Thịnh ra, lại tự rót một ly rượu.
"Này, đại ca." Lăng Thịnh kêu lên: "Cậu cho mình là không khí sao? Tới lâu như vậy không nói câu nào, cậu có biết hay không thời gian là vàng bạc, thời gian chính là sinh mạng a! cậu có biết hay không cậu đã lãng phí của mình hết bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu sinh mạng! Mình cho cậu ba phút, có chuyện mau nói có rắm mau thả, mình không có thời gian!"
Diệp Hiên Viên lù lù bất động, chẳng qua là câu được câu không uống nốt phần rượu còn sót lại trong ly .
Lăng Thịnh cầm lên áo khoác trên ghế sa lon , làm bộ đi ra ngoài cửa, "Mình đi nha."
Không trả lời, lại là một mảnh trầm mặc.
"Mình thật sự bỏ đi a!" Lăng Thịnh vừa bước tới ba bước vừa quay đầu lại,cách năm bước dừng một chút.
Diệp Hiên Viên như cũ vững như bàn thạch.
Cuối cùng, Lăng Thịnh đi tới cửa, chấp nhận lắc lắc đầu, trở lại bên cạnh Diệp Hiên Viên, vỗ vai, "Là chuyện tình với kẹo bông phải không ?"
Diệp Hiên Viên hơi sững sờ, không có phủ nhận.
Lăng Thịnh ở một bên tìm chỗ ngồi xuống, cầm lên một cái ly cũng tự mình rót một ly rượu, " biết ngay là bởi vì kẹo bông rồi, nhớ cái lần một năm trước thời điểm kẹo bông duy trì chuyện với triệu minh cậu cũng có dáng vẽ đáng chết này, nói đi. Lần này lại là ai?"
"Đợi chút. . . . . . Để cho mình đoán một chút, mấy ngày trước các người còn ngọt ngọt ngào ngào cùng tắm suối nước nóng uyên ương , thanh âm kẹo bông mềm nhũn nũng nịu làm cho mình xuân tâm lộn xộn. . . . . . Này này, mình nói chơi mà thôi, cậu đừng trừng. . . . . . Mấy ngày ngắn ngủi thì có mâu thuẫn, chỉ sợ là ý thức đạo đức của kẹo bông thức tỉnh thôi ?"
Diệp Hiên Viên há miệng, bất động hồi lâu, rốt cuộc khạc ra một câu: "cô ấy cảm thấy cùng mình ở chung một chỗ rất ghê tởm!"
"Mẹ nó, " Lăng Thịnh nhẹ nhàng nện một cái xuống quầy rượu , khẽ làm rung ly rượu , "Có chút dính dáng đến luân lý đạo đức mọi người đều sẽ cảm giác chút ghê tởm có được hay không!"
Diệp Hiên Viên liếc nhìn Lăng Thịnh, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly, thấp giọng mà nói ra: "Phải không?"
"Ai kêu cậu dục hỏa đốt người sớm như vậy liền đem người ta ăn sạch sành sanh! Nhìn cái gì vậy. . . . . . đúng là cậu chứ gì nữa ! mình còn chưa nói kẹo bông người ta chỉ mới có mười bảy tuổi, đối với mấy cái vấn đề này chưa bao giờ biết đến , ở trên giường bị cậu phục vụ hảo hảo , đoán chừng còn tưởng rằng đây chỉ là một trong những việc từ thiện mà một đứa em gái nên làm nửa ! Hơn nữa một cô bé ở tuổi tác này dễ dàng động xuân tâm nữa, hơi cho một chút ngon ngọt, cô bé sẽ thề chết sống mà theo sát cậu , thế nhưng loại tình cảm non nớt này là rất không ổn định , nếu như gặp phải người ngon ngọt nhiều hơn, vậy thì sẽ dễ dàng thống hận trước kia mình ngu ngốc đến cỡ nào khi không ở trong lồng ngực ngon ngọt kia !"
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Lăng Thịnh?"
"Ý của mình cậu vẫn không rõ sao? Cậu cứ như vậy mà đã xác định kẹo bông đối với cậu là tình cảm của nam và nữ, mà không phải bởi vì thời gian dài cứu giúp trong lúc hoạn nạn dành dụm thành thân tình cùng lệ thuộc vào?"
"Mình. . . . . ."
Uống một hớp rượu, Lăng Thịnh run run cổ họng, nói tiếp: "Lại nói, người ta đột nhiên đùng một cái biết cùng mình lên giường là người vĩnh viễn không thể đụng vào là phạm vào cấm kỵ thì khó tránh khỏi sẽ có thái độ kịch liệt cỡ nào ,thời điểm lúc cậu leo lên giường của cô ấy , chẳng lẽ cũng không có nghĩ tới ngày nay sao?"
"Mình không muốn để cho cô ấy biết những chuyện này!" Diệp Hiên Viên nhàn nhạt mở miệng.
"Xem một chút. . . . . . Cậu xem một chút cái cách cậu vừa nói thật là đáng đánh đòn , ‘ mình không muốn để cho cô ấy biết những chuyện này ! ’" Lăng Thịnh chu mỏ, bắt chước giọng điệu của Diệp Hiên Viên .
Nhìn mặt Diệp Hiên Viên giống như ăn phải ngàn vạn con ruồi mà xanh mét, Lăng Thịnh nhìn có chút hả hê mà nói: "Như thế nào? Kinh ngạc đi! Năm đó cậu cũng là vì bộ dạng cùng giọng điệu này mà đuổi kẹo bông đi , làm hại cô ấy lạc đường gặp phải tên côn đồ cắc ké. . . . . ."
Gặp đối phương mặt tái nhợt thì Lăng Thịnh vội thu lại vẻ mặt trêu chọc, ngừng nói, "Mình không phải cố ý muốn nhắc tới chuyện này. . . . . ."
Diệp Hiên Viên khoát tay áo, chán nản cúi đầu, "Có một số việc, coi như cố ý bỏ đi, nhưng mà nó đã là chuyện đã xảy ra rồi!"
Lăng Thịnh á khẩu không trả lời được, nhất thời, bên trong phòng một mảnh trầm mặc.
Cuối cùng, Lăng Thịnh ngồi nghiêm chỉnh, hiếm khi nghiêm túc, "Hiên Viên, cậu nếu quả như thật thích cô ấy cũng không cần dùng sự mạnh mẽ cường bá chiếm đoạt như những thủ đoạn trên thương trường của cậu để đối phó với cô ấy . Phải biết nữ nhân là một tòa Everest, muốn thành công bắt lại thì cần kiên nhẫn cùng nghị lực thật lớn , nóng lòng cưỡng cầu chỉ biết là Vật Cực Tất Phản, thêm đẩy cô ấy ra xa ngực của cậu! Phải biết, con gái một khi thoát đi ngực của cậu về sau sẽ rất dễ dàng muốn chữa vết thương lòng mà có niềm vui mới , trên cái thế giới này, không phải chỉ có đàn ông mới thích đứng núi này trông núi nọ!"
"Làm sao làm?"
Lăng Thịnh quỷ dị cười một tiếng, tiến tới bên tai Diệp Hiên Viên nói thầm .
Hồi lâu sau , Diệp Hiên Viên nhăn mày lại, bán tín bán nghi nói: "Như vậy thật sự có thể dùng được sao?"
Lăng Thịnh cười đến bí hiểm, "Cậu phải tin tưởng mình , đó là biện pháp của cao thủ tình trường như mình đây, phải biết kẹo bông cũng không phải là một loại con gái, dùng khu nhà cao cấp cùng châu báu mà có thể giải quyết! Nói cho cậu, cọc gỗ, muốn đoạt tâm một cô gái, chiếm đoạt thân thể là hạ hạ sách, tấn công trái tim mới là kế sách tốt nhất!"
Diệp Hiên Viên cái hiểu cái không gật đầu một cái, nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng trong ly.
Tiển Diệp Hiên Viên đi, Lăng Thịnh ngồi phịch ở trên ghế sa lon, cười to hết nửa giờ, rốt cuộc ngừng lại.
Diệp Hiên Viên a, Diệp Hiên Viên, uổng cậu ở trên thương trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chiến tích huy hoàng trước các cô gái , nhưng mà đối với cô gái mình yêu mến trước mặt vẫn là một học sinh tiểu học ngây thơ thôi .
Tiện tay mở cuốn sách lấy trong ngăn kéo ra , khóe miệng Lăng Thịnh khẽ nâng lên, lần này có trò hay để nhìn.
Gió đêm thổi mạnh , thổi lên làm cuốn sách mở ra , sách viết: 《 thuật tán gái —— nam sinh cần phải học 》.