Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng của anh hai không kiên nhẫn vang lên.
"Cô ấy rốt cuộc thế nào rồi?"
Tiếp đó có một giọng nữ khàn khàn vang lên, cô đoán là bác sĩ Lữ.
"Tiểu thư bị kích thích đến thần kinh, là do những kí ức kia!"
"Không phải đã thôi miên đoạn ký ức kia rồi sao?"
trans
"Diệp tiên sinh, thôi miên không phải là làm nó mất đi hoàn toàn, trí nhớ từng tồn tại là sự thật, chỉ có thể che dấu nó tạm thời, mà không thể hoàn toàn hủy diệt nó."
Trên trán bỗng truyền đến một hơi ấm quen thuộc, cô biết đó là bàn tay của anh, ngay sau đó thanh âm của anh vang lên ở bên tai: "Miên Miên, em tỉnh dậy đi... em đã ngủ một ngày một đêm rồi, anh hai hứa là sẽ không bao giờ tổn thương em nữa...cầu xin em đó... hãy tỉnh dậy đi."
Thanh âm của anh nghe thật dịu dàng, giống như một làn gió mùa xuân thổi tới bên tai cô vậy, lại mang theo cả cố chấp, giống như nếu cô cứ bất tỉnh , anh sẽ không nản lòng tiếp tục thì thầm bên tai cô. Lông mi cô khẽ rung, chậm rãi mở mắt.
"Miên Miên, em tỉnh rồi à?" Anh vui mừng ôm lấy khuôn mặt của cô.
Cô nhìn người trước mặt cặp mắt hằn lên tia máu, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo không chỉnh tề, đây là anh hai khôi ngô tuấn tú diện mạo bất phàm chú trọng vẻ ngoài của cô sao?
Cô cố hết sức vươn cánh tay vô lực lên, sờ sờ gương mặt của anh, không biết tại sao, nước mắt liền tuôn rơi không ngừng.
Anh thất kinh hoảng hốt, "Sao vậy Miên Miên? Em còn đau sao? Là anh hai không tốt, là anh hai không nên đánh em!"
Cô giãy giụa ngồi dậy, chui vào trong vòm ngực rộng lớn của anh: "Anh hai, xin anh đừng bỏ rơi Miên Miên, đừng chán ghét không cần Miên Miên!"
Anh ôm cô thật chặt, dịu dàng an ủi, "Anh hai vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Miên Miên, Miên Miên cũng hứa với anh, vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh anh, không cho phép đi theo người đàn ông khác rời xa anh, có được không?!"
Tuy lời nói của anh rất bá đạo nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp, còn có cả ngọt ngào, cô ở trong ngực anh nhẹ nhàng gật đầu một cái, chỉ cần anh sẽ không không quan tâm đến cô, cô liền vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh. Trong lòng ý nghĩ ngọt ngào, cô từ từ rơi vào mộng đẹp.
Trong giấc mộng, dường như có một vật gì đó rất nóng bỏng mơn man dọc theo thân thể cô, từ từ vuốt ve, cô có chút mất tự nhiên muốn tách rời khỏi loại cảm giác nóng bỏng này , hướng khoảng giường lạnh như băng bên cạnh lăn đi, không ngờ vật kia đi theo cô thật chặt không thả, nhẹ nhàng vuốt ve đã từ từ bắt đầu biến thành dùng lực vuốt ve. Trong ánh trăng mờ, trong thân thể của cô giống như có một dòng nhiệt lưu từ từ bắt đầu ở trong máu lan tràn, giữa hai chân cũng có một loại chất lỏng ấm áp mơ hồ rỉ ra, cơ thể bỗng thấy trống rỗng, khát vọng mãnh liệt một cái gì đó, cần cái gì đó mà cô cũng không rõ. . . . . . Trong miệng của cô bất giác phát ra tiếng rên rỉ xa lạ, hai chân khó nhịn ma sát, trong lòng ê ẩm ngứa một chút, trong đầu rất muốn tỉnh dậy, nhưng là hữu tâm vô lực, vẫn chìm đắm trong hỗn loạn. . . . . . Chỉ có thể mặc cho phần nóng bỏng kia đem thân thể cô đốt cháy từng chút một.
Sáng ngày thứ hai, cô được anh ôm trong ngực mà tỉnh lại.
Đã rất nhiều năm cô chưa nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ của anh hai rồi, người thiếu niên đẹp trai lạnh lùng năm nào nay đã trở thành một người đàn ông anh tuấn mạnh mẽ. Cô nghiêng đầu, quan sát bộ dáng lúc ngủ hiếm thấy của anh, lúc ngủ trông anh không sắc sảo bén nhọn như thường ngày, luôn che dấu bản thân trong một cái vỏ bọc lạnh lẽo, hiện tại ngược lại trông anh có chút lười biếng giống như trẻ con vậy. Mái tóc đen nhánh hỗn loạn, hai hàng lông mi vừa dài vừa cong, thật sự là rất đẹp.
Cô có chút ghen tị nhìn hàng lông mi dày đen nhánh kia, đáng thương thay khi cô là con gái mà lông mi còn không đẹp bằng anh, làm sao mà cô chịu nổi.
Cô nổi lên ý xấu , từ từ đưa tay dò hướng lông mi làm người ta ghen tị kia, nghĩ thầm có thể nhổ bớt mấy cọng lông mi.
Ngay lúc tay cô chỉ còn cách hàng lông mi kia 0,01cm, anh hai bỗng nhiên bắt lấy bàn tay của cô, đôi mắt to đen thâm thúy mở ra.
"Em đang làm gì đấy?"
Cô chột dạ rụt tay lại, cười trừ nói, "Không có. . . . . . Không có gì. . . . . . Ha ha. . . . . . Là trên trán anh có cọng tóc nên em định lấy ra giúp anh mà thôi. . . . . . Ha ha. . . . . ."
trans
Anh có chút chế nhạo cười nói, bàn tay vừa dùng lực, kéo cô nằm ở trên bộ ngực trần của anh, "Không phải là bởi vì lông mi của anh dài, nên có người ghen tỵ, âm mưu định nhổ bớt mấy cọng sao?"
Cô cuống quít lắc đầu, "Không phải, khẳng định là không phải!"
"Thật không phải không?" Anh cúi sát mặt cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, thật sâu trong con ngươi tràn đầy hoài nghi.
Cô bị khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại ở sát mặt mình làm cho xấu hổ, sau đó bất giác nhận ra mình còn đang nằm trên khuôn ngực trần của anh, có chút không tự nhiên, giùng giằng muốn bò xuống.
Anh không nói gì, bàn tay giữ cô thật chặt, đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chằm chằm cô, nhìn vào đôi mắt thâm thúy sâu thẳm đó, trong cô bỗng trào lên một cảm xúc xa lạ.
Loại tâm tình này khiến cho cô có chút kinh hãi, có chút sợ, mắt thấy tay của anh càng ngày càng siết chặt,cái eo không tính là thon của cô cũng có cảm giác đứt rời, mặt cô đỏ ngầu, nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh hai, em rất nặng a!"
Anh không để ý đến cô, cả người anh không có phản ứng, giống như đã lâm vào một mảnh mê mang , thâm thúy trong đôi mắt một mảnh hoang vu. Cô hơi sử dụng lực nhéo vào tay anh, nhưng anh vẫn bất động như cũ.
Cô bắt đầu giãy giụa, kiên nhẫn đấu tranh với hai cánh tay chắc khỏe kia. . . . . .
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh vang lên ở đỉnh đầu, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng đúng là anh hai đang thở hổn hển, mắt hơi đỏ,cảm giác giống như là một con sói lớn đang muốn một ngụm nuốt trọn chú cừu nhỏ mập mạp vậy, cô không khỏi có chút bận tâm, "Anh hai, anh làm sao vậy ạ?"
Anh không có nói gì, chỉ là nhanh như chớp đẩy cô ra, lảo đảo nghiêng ngã hướng phòng tắm chạy đi.
Lưu lại cô ngồi một mình ở trên giường ảo não, cô lại làm chuyện gì chọc đến anh rồi sao?!
...
Khi đó, cô đã quyết định anh hai là người thân cũng như người bạn duy nhất của cô.
Đối với Triệu Minh, cô chỉ còn biết xin lỗi , nếu anh hai không thích anh ta, cô cũng không muốn làm trái ý anh hai mà lui tới với anh ta.
Mặc dù Triệu Minh đã mang đến cho cô ba năm vui vẻ tràn đầy tiếng cười, nhưng mà cô lại không muốn lợi dụng anh để tìm về những ấm áp trong quá khứ.
Con người không thể cứ sống mãi trong quá khứ,Cũng như không có ai có thể vĩnh viễn sống ở Ivory Tower.
Cho nên cô gọi điện cho Triệu Minh, nói với anh rằng cô quyết định từ nay về sau sẽ không gặp anh nữa. Triệu Minh nghe xong không có nói gì,chỉ là trầm mặc một lúc lâu, thái độ đó giống như là anh có thể hiểu rõ tình cảnh của cô mà thông cảm cho cô vậy, bởi vì cô đã đi đến quyết định này, giữa hai người cũng không biết nói gì với nhau thêm nữa, thà rằng không nói gì để cục diện đỡ lâm vào bế tắc.
Cuối cùng, cô đang tìm một cái cớ để cúp máy thì nghe thấy thanh âm chán nản của Triệu Minh truyền đến, "Miên Miên, có thể gặp anh một lần cuối cùng được không? Anh muốn lưu lại một kỉ niệm thật đẹp giữa chúng ta."
Vì cô rất áy náy với anh, nên cô liền đáp ứng anh, nhưng cô thật không ngờ lần gặp mặt này, lại có thể làm cho một người đàn ông mang đến cho cô một vết thương sâu sắc cả đời khó quên, cũng làm cho mối quan hệ giữa cô và Hiên Viên xuất hiện một rãnh vực sâu thẳm ngăn cách.